Những Ngày Chơi Đàn Và Nói Lời Yêu Cùng Liszt - Chương 59
topicNhững Ngày Chơi Đàn Và Nói Lời Yêu Cùng Liszt - Chương 59 :
Ernst chìm đắm hết mình trong tiếng đàn, điều duy nhất anh mong muốn chỉ là dùng âm nhạc gõ mở cánh cửa sổ đóng chặt trước mắt.
Mấy ngày liền anh đều đứng ở đây, chơi trọn vẹn 24 bản Caprice của Paganini. Đã theo đuổi bậc thầy ấy nhiều năm, Ernst thuộc nằm lòng thói quen của ông.
Và chắc hẳn Paganini cũng đã quá quen với sự xuất hiện của anh.
Nghĩ vậy, Ernst khẽ bật cười, có chút chua chát.
Với anh, Paganini đã trở thành người thầy quan trọng nhất. Ông chưa bao giờ bận tâm việc một chàng trai chỉ dựa vào đôi tai mà theo học, cũng không hề tức giận hay xua đuổi sự theo đuổi điên cuồng ấy. Thậm chí, những lần anh đứng dưới cửa sổ dùng tiếng đàn để "đối thoại", ông đều ngầm cho thấy mình đang lắng nghe.
Nhưng ông vẫn không hề xuất hiện.
Khi nốt nhạc cuối cùng khẽ rơi xuống, Ernst biết buổi biểu diễn thường ngày của mình đã kết thúc. Nhưng cánh cửa sổ im lìm ấy khiến mái tóc xoăn bồng bềnh của anh theo tiếng thở dài mà rũ xuống, mất đi sức sống.
Không hiểu vì sao, hôm nay anh lại không rời đi ngay. Trong lòng bỗng dấy lên một cảm giác thôi thúc: âm nhạc không thể dừng ở đây, nó cần phải tiếp tục.
Giống như khi Bach từng chỉ còn lại một cây cello với dây G độc nhất, chắc hẳn tâm trạng ông lúc ấy cũng chẳng khác mấy.
Chỉ khác là Bach đã viết nên bản Aria bất hủ với một dây đàn, còn mong chờ của Ernst thì vẫn mịt mù xa xăm.
Bản nhạc vốn dành cho cello, giờ lại được Ernst tự nhiên cất lên bằng vĩ cầm, như thể vốn dĩ phải là thế.
Anh chẳng để tâm đến quy tắc cải biên, cũng không màng kỹ xảo hoa mỹ, chỉ để mặc trái tim dẫn lối, chơi ra khao khát sâu thẳm trong lòng.
"Ngài Paganini, tôi muốn được một lần thật sự đối thoại với ngài bằng vĩ cầm.
Xin hãy cho phép tôi, với tất cả sự kính trọng, gọi ngài một tiếng thầy.
Tôi mang lòng biết ơn, nguyện cầu thần linh lắng nghe;
Xin cho tiếng đàn của tôi có thể chạm tới trái tim người nghe."
Tiếng cành khô gãy giòn vang lên, bất chợt chen ngang vào thế giới giai điệu ấy.
Vĩ cầm khựng lại, khúc nhạc dừng giữa chừng.
Ernst ngạc nhiên quay sang hướng phát ra tiếng động — nơi hẻo lánh như thế này, ngoài anh ra, còn ai đến nữa?
Trong đôi mắt xám nâu của anh in bóng một cô gái đang chậm rãi bước tới. Anh như có thể ngửi thấy hương cỏ non bị giẫm dưới chân, thấy vạt váy của cô khẽ lướt qua lá cỏ, nghe tiếng xào xạc dịu nhẹ vang lên.
Nắng, gió, thời gian — tất cả dường như đều vừa vặn.
Khi gương mặt cô gái hiện rõ trước mắt, ánh mắt Ernst chợt sáng bừng.
Là cô ấy —
Chính cô gái trong buổi hòa nhạc Paganini, chỉ bằng hai bản nhạc đã khiến anh không thể nào quên.
"Xin lỗi nếu tôi thất lễ, thưa ngài. Chỉ vì tiếng đàn của ngài quá đẹp, nó kéo tôi từng bước đến gần. Tôi không thể làm một thính giả im lặng nấp bên bức tường được."
Charoline bước đến như một kẻ hành hương, mỗi bước đi đều tràn đầy kính ngưỡng và vui mừng. Niềm thành kính và hân hoan ấy lây sang Ernst, khiến anh đến cả việc hạ vĩ cầm xuống cũng quên mất, vẫn giữ nguyên tư thế chơi đàn.
"Tôi nghe trong tiếng đàn của ngài... có tiếng hoa nở."
Ernst không biết diễn tả thế nào, nhưng câu nói ấy như một mũi tên bắn thẳng vào tim anh.
"Những chờ mong thầm kín, những niềm vui lén giấu, tất cả ngài đặt hết trong một đóa hoa. Thưa ngài, cách ngài biểu đạt dịu dàng đến tận cùng. Tôi đã bị nó mê hoặc. Nó nở thành một mùa xuân trong tim tôi."
Cô gái mỉm cười, nghiêm túc bày tỏ tất cả những gì mình cảm nhận được trong âm nhạc của anh. Ernst chỉ thấy mặt trời như cao thêm một bậc, bầu không khí xung quanh chỉ cần một tia lửa cũng có thể bùng cháy.
"Ngài muốn lay động ai sao? Ai mà không bị lay động chứ? Tiếng đàn của ngài chính là cách bày tỏ tuyệt vời nhất."
Cô nghe thấy khát vọng trong khúc nhạc của anh, và xúc động bởi sự theo đuổi ấy.
Bất chợt, Ernst thấy được hay không được đáp lại cũng chẳng quan trọng nữa.
Anh như thể vừa tìm lại được đóa hồng đã đánh mất từ lâu.
Có lẽ từ đầu đã có một sự dẫn dắt vô hình. Có lẽ anh đến đây chỉ là để gặp cô vào ngày hôm nay.
Ernst vừa định nói gì đó, thì câu tiếp theo của Charoline khiến anh chết lặng.
"Thưa ngài, tình cảm phải được nói trực tiếp mới được. Cách này lãng mạn thật, nhưng vẫn chẳng bằng việc đối diện mà thổ lộ."
Charoline như đang chìm đắm trong sự ngọt ngào của việc bày tỏ tình cảm, thẳng thắn đưa ra lời khuyên.
"Hãy nói với cô ấy rằng ngài muốn gặp cô ấy, hãy đối diện mà nói. Nếu chưa đủ, thì hãy thêm tiếng vĩ cầm của ngài vào. Tôi tin, một lời tỏ tình như thế sẽ không ai nỡ từ chối."
Ernst hoảng đến mức cầm không vững vĩ đàn, đuôi ngựa cọ vào dây phát ra những âm thanh lạo xạo, vụn vỡ.
Thì ra... đây chính là lý do Paganini không muốn gặp mình sao? Mình... mình đã bày tỏ quá mức, biến thành tỏ tình rồi ư?!
Còn bên cửa sổ, Paganini nghe lén nãy giờ thì không nhịn được phun cả một ngụm rượu. Ông vội lau miệng, cố nén đôi vai đang run lên vì cười.
Charoline, giỏi lắm! Thằng nhóc này chẳng biết viết thư cho tử tế, cứ ngày ngày diễn trò, than vãn đến mức ta cũng chịu hết nổi.
Ồ, ngài Paganini, e rằng ông quên mất những lá thư ký tên Ernst, ông đã dùng để lót chai rượu suốt bao nhiêu năm rồi.
"Cô... cô hiểu lầm rồi. Tôi chỉ muốn một người mà tôi vô cùng kính trọng nghe thấy tiếng đàn của mình thôi. Tôi... tôi không hề tỏ tình với ai cả!"
Mặt Ernst thoắt cái đỏ bừng, lúng túng ôm cây vĩ cầm, giọng biện giải càng lúc càng nhỏ, nhỏ đến mức gần như chỉ là thì thầm.
"Nếu... nếu là với người mình thích, tôi... tôi sẽ cân nhắc lời khuyên của cô."
Charoline — người chưa bao giờ sai trong việc hiểu thấu cảm xúc của người khác — lần đầu tiên vấp phải sai lầm. Cô đỏ mặt bối rối, vội vàng cúi chào xin lỗi.
"Xin lỗi, tôi đã nghĩ sai mất rồi! Tôi quá yêu tiếng vĩ cầm của ngài... thật không ngờ ý vị mê người đó lại không phải... Tôi xin lỗi!"
Má cô đỏ bừng, không dám nhìn thẳng vào chàng trai cũng đang né tránh ánh mắt của mình. Không gian bỗng rơi vào im lặng, chỉ còn nghe thấy tiếng gió lùa qua kẽ lá và tiếng chim hót xa xa.
Một lúc lâu sau, cả hai đồng thời ngẩng đầu lên. Ánh mắt chạm nhau trong thoáng chốc, chưa kịp nhìn rõ gương mặt đối phương thì họ lại vội vã quay đi, nhìn sang hướng khác.
"Tiểu thư, chắc hẳn cô đến để gặp ngài Paganini. Tôi không dám làm phiền, xin phép được rời đi trước."
Sự ngượng ngùng này quá mức khó chịu, Ernst quyết định là người phá vỡ khoảng lặng trước. Mọi chuyện hôm nay quá kịch tính, anh cần chút thời gian để trấn tĩnh lại.
Anh bước nhanh, gần như chạy trốn khỏi Charoline. Nhưng khi lướt qua cô, Ernst bất chợt dừng lại, khẽ để lại một câu nói.
"Ngài ấy bằng lòng gặp cô. Xin hãy trân trọng cơ hội này."
Giọng điệu chân thành và xen lẫn chút ghen tỵ khiến Charoline giật mình ngẩng đầu, nhưng điều duy nhất cô kịp thấy chỉ là vạt áo khuất dần sau bức tường.
Thì ra tất cả mong chờ chất chứa trong tiếng đàn của anh... đều là dành cho Paganini.
Charoline hít sâu, vỗ nhẹ hai má mình để xua đi nhiệt nóng, đợi đến khi tâm trạng ổn định mới chậm rãi quay người, bước vào đại sảnh. Khi bóng dáng cô vừa khuất sau khúc quanh, cánh cửa sổ vẫn đóng chặt kia khẽ bật mở. Cơn gió tháng tư ùa vào, thổi tung lớp rèm trắng, dấy lên từng đợt gợn sóng.
Giống như con người và câu chuyện này, chưa từng thật sự biến mất, chỉ đang chờ được ngòi bút chạm xuống trang giấy, dùng chữ viết kết nối tất cả lại với nhau.
*
"Đúng là một đứa trẻ đúng giờ. Ta bảo một tuần sau hãy quay lại, quả nhiên đúng một tuần sau con thật sự đến."
Charoline đẩy cửa bước vào, trước mắt là Paganini đang thản nhiên ngồi dựa vào sofa. Tuy là bậc thầy nổi danh khắp châu Âu, nhưng khi ở nơi riêng tư lại chẳng hề có chút dáng vẻ kiêu ngạo. Ông bẩm sinh đã là người khiến người khác dễ dàng thấy gần gũi, phóng khoáng và tùy ý.
"Không phải là con đúng giờ đâu, thưa thầy. Chỉ là... con rất nghe lời thầy."
"Ồ, nghe lời ta? Vậy suốt một tuần qua con thực sự không chạm vào đàn, để cho đôi tay nghỉ ngơi à?"
"À... ờm... thầy, đàn của con đâu rồi, con nhớ nó lắm rồi."
"Hừ. Ở kia kìa. Đừng lo, ta không hề 'hành hạ' cục cưng của con đâu. Nó còn được đối xử tốt hơn cả cây Guarneri của ta đấy."
Theo hướng tay Paganini chỉ, Charoline nhìn thấy cây đàn vĩ cầm của mình nằm trên chiếc bàn phủ nhung đỏ. Lớp gỗ bóng mượt dưới ánh sáng trông còn rực rỡ hơn thường ngày.
Cô cẩn thận ôm lấy đàn, chỉ vừa khẽ chạm đã nhận ra sự khác biệt.
"Thầy đã chăm sóc lại đàn cho con sao?"
Giọng cô tràn đầy ngạc nhiên và vui sướng.
"Ừ. Paganini là người hiểu vĩ cầm nhất mà. Giữ cây đàn của con lâu như vậy, tất nhiên ta cũng phải trả chút 'công' chứ."
Ông nói với vẻ chẳng hề để tâm.
"À, đúng rồi thầy. Lúc nãy thầy có nghe thấy tiếng vĩ cầm ngoài cửa sổ không?"
Nghĩ đến tiếng thở dài tiếc nuối của chàng trai vừa rồi, Charoline giả vờ hỏi một cách bình thản.
"Con nói cái khúc đàn 'tỏ tình' với ta ấy hả? Hại ta suýt sặc cả ly rượu ngon."
Paganini không né tránh, ngược lại còn hứng thú trêu chọc học trò.
"Thầy... thầy nghe hết rồi ư!"
"Đừng kích động thế, Charoline. Ta còn chưa điếc đâu."
"Ý con là... nếu đã nghe thấy, sao thầy không chịu gặp anh ấy?"
Charoline ngập ngừng, nhưng vẫn muốn biết câu trả lời.
"Con nghĩ tiếng đàn của cậu ấy... chính là kiểu mà thầy thích."
"Con thích vĩ cầm của cậu ta sao?"
Ánh mắt Paganini chợt sáng lên.
"Dạ, thích."
"Thích đến mức nào?"
"Thầy... chúng ta không phải đang bàn về thầy và cậu ấy sao?"
"Cứ trả lời ta trước. Thích đến mức nào? Có vượt qua tình cảm con dành cho 'ai đó' chơi dương cầm không?"
"Dương cầm?"
Trong đầu Charoline thoáng hiện lên hình ảnh Liszt, người từng ngồi bên cây Bösendorfer, những ngón tay lướt trên phím đàn tuôn chảy như suối, còn đóa hồng đỏ rực kia thì chói lọi nằm trên mặt đàn.
"Chuyện này thì... có liên quan gì đến dương cầm?"
Khuôn mặt ngơ ngác của học trò khiến Paganini nghẹn họng, không thốt nên lời.
"Không liên quan! Không liên quan gì hết!"
Ông cố nhấn mạnh, gương mặt thoáng chút bực dọc. So với một gã dương cầm, có lẽ một "cái đuôi nhỏ" nào đó vẫn dễ chịu hơn nhiều.
"Vậy... quý ngài ấy đã làm gì khiến thầy khó chịu sao? Nên thầy mới phải tránh mặt anh ấy?"
"Ồ, chẳng qua là sự nhiệt tình của cậu ta quá đáng sợ thôi. Ta già rồi, không chịu nổi đâu."
"... Thầy, con nghĩ thầy đang nói dối."
"Được rồi, học trò đáng yêu của ta. Đúng là ta đang nói dối."
Paganini bước đến cửa sổ, nhìn ra gốc ngô đồng nơi Ernst vừa đứng kéo đàn, giọng ông mang theo chút ý vị khó đoán.
"Charoline, con biết Ernst chứ? Heinrich Wilhelm Ernst."
Đôi mắt Charoline mở to. Làm sao cô lại không biết cái tên ấy.
Người chỉ bằng đôi tai mà có thể chạm gần tới Paganini hơn bất cứ ai.
Nếu Paganini là con quỷ điên cuồng, thì Ernst chính là ma vương dịu dàng.
Vậy... chàng trai khi nãy chính là Ernst?!
Ernst, người sáng tác ra những bản nhạc vượt cả Paganini về kỹ thuật, lại là chàng trai biết đỏ mặt kia sao?!
*
Ở phía khác.
Ernst chạy đi rất xa, cuối cùng dừng lại, ôm lấy cây đàn và bật cười. Anh không hiểu sao hôm nay mình lại hành xử y như một đứa trẻ vụng về.
Có lẽ là vì... niềm vui tìm lại được đóa hồng đã mất.
"Hector, anh đã viết xong phần thông tin tôi nhờ chưa?
Hector, anh có tin không...
Tôi đã thật sự, yêu một người ngay từ cái nhìn đầu tiên."