Mệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 1544
topicMệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 1544 :Tay của ngươi đừng run (2)
"Điều này, điều này không có khả năng! Uy lực của Mặc liên diệt thiên trảm sao mà khủng bố, dù hắn có thể đỡ được, ít nhất cũng phải tốn nửa cái mạng của hắn, nhưng hắn lại làm được!"
Sau khi Giang Khải lấy ra Thời chi khích, đôi mắt đỏ như máu, trong mắt lóe lên vẻ khác lạ.
Đến thời khắc này, hai huynh đệ bọn họ nhất định phải quyết ra sinh từ!
Đại ca, ngươi muốn ta toàn lực đánh một trận, ta tin ngươi, nhưng đánh ra một kiếm này có lẽ chúng ta sẽ sinh tử cách biệt, ngươi chắc chắn muốn như vậy?
Nhưng lúc này Giang Lan không cách nào trả lời Giang Khải, Giang Khải cũng chỉ có một lựa chọn.
"Tam vị thời chi khích!"
"Tố sơn hà!"
Trong nháy mắt, Giang Khải đột nhiên biết mất trong tầm mắt của mọi người!
"Giang Khải đâu? Ẩn thân sao?"
"Không phải, ta vẫn dùng Hiển hình bảo ngọc khóa chặt hắn, hắn không ẩn thân!"
"Vậy, vậy hắn đi đâu? Dù tốc độ của hắn nhanh hơn cũng không có khả năng biến mất trong hư không đi! Huống chi hắn còn đang phát động công kích, sao không thấy người nữa!"
Tất nhiên mọi người không biết, trên thực tế Giang Khải đã vượt qua thời gian!
Sau khi Giang Khải biến mất khoảng ba giây, đột nhiên có người thấy một ánh kiếm kinh thế ở trên không mặc liên, như một vệt sáng xanh giáng xuống từ trên trời cắm thẳng vào trong hắc khí mặc liên!
Sau khi ánh sáng xanh kia bắn vào hắc liên, tất cả khôi phục sự bình tĩnh.
Khoảng mấy giây sau, đóa hắc khí tạo thành mặc liên trong không trung trực tiếp nổ tung từ bên trong!
Mặc liên bị hủy, hắc khí bắn ra từ mặc liên đã mất đi năng lực chống đỡ, trực tiếp biến mất.
Mặc liên tan rã, trên không trung khói đen mờ mịt, không chỗ nào không có, trong khói đen mọi người có thể thấy một ngọn lửa màu xanh cháy hừng hực.
Trong nháy mắt, lửa lớn hừng hực, khí đen dấy lên, cuối cùng mọi người thấy được kết quả trận chiến này.
Trảm Yêu kiếm đã đâm vào tim Giang Lan, chỉ là cánh tay cầm kiếm dù từng gặp được đối thủ mạnh hơn cũng chưa từng run rẩy, nhưng bây giờ lại run rẩy dữ dội.
Đôi mắt Giang Khải đỏ au nhìn Giang Lan.
Lúc này Giang Lan đã rút đi vẻ ngoài Thiên Ma, biến thành Giang Lan chân chính.
Giang Lan bất lực buông Thiên ma phệ tâm chùy trong tay xuống nhưng trên mặt lại xuất hiện nụ cười.
"Thời chi khích... Ngươi lại nắm giữ năng lực khống chế thời gian, không tầm thường!"
Giang Khải mím môi thật chặt, nước mắt trong mắt đã làm tầm mắt mơ hồ, vô số lời muốn nói quanh quẩn trong miệng, hắn lại không nói ra một chữ nào.
Thân thể Giang Lan chậm rãi đổ về phía Giang Khải.
Bên tai Giang Khải nghe được giọng nói yếu ớt của ca ca.
"Ngày ấy ta tự tay giết Tưởng Phóng, hắn nói... Tay của ngươi đừng run, nếu không sẽ bị bọn họ nhận ra..."
"Hắn nói, bạn quân đồng hành, đời này... Không hối hận..."
Lúc này, Giang Khải đã dùng hết sức lực cả người để khống chế nước mắt trong mắt. ...
Lưu Viễn Hương khiếp sợ nhìn kết quả trên sân, trong mắt đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi.
"Tại sao có thể như vậy? Không có khả năng, không có khả năng! Giang Lan đã có được thân thể Thiên Ma, nguyên thần Thiên Ma, hắn là Thiên Ma chân chính, sao hắn lại thua!"
Phệ Tâm đau lòng nhìn Lưu Viễn Hương, lắc đầu nói,"Giang Lan đã cố hết sức, nhưng Giang Khải lại nắm giữ năng lực khống chế thời gian, dù Giang Lan có công kích mạnh hơn nhưng đối mặt với Thời thần lệnh e rằng vẫn không có đất dụng võ!"
Lưu Viễn Hương đau khổ nhắm mắt lại.
"Lại là Giang Khải, lại là Giang Khải! Đáng chết, vì sao ta không nghe Hoàng Kiến Quốc, lúc trước ta nên trực tiếp giết hắn!"
Phệ Tâm thở dài một hơi,"Ai có thể ngờ một tiểu tử không có bất kỳ bối cảnh gì như thế có thể đi tới cấp độ hôm nay. Nếu sớm biết như thế, lúc đầu ta không nên giữ lại mạng của hắn!"
Đáng tiếc, cho dù là Giang Khải cũng không có khả năng quay lại quá khứ, chứ đừng nói đến đám người Lưu Viễn Hương.
"Viễn Hương, Giang Lan hao hết tất cả tích lũy của chúng ta..." Phệ Tâm nhắc nhở.
Lưu Viễn Hương hít sâu một hơi ổn định trong lòng, nhẹ gật đầu.
Lần này chiến bại, tuy hắn ta khó tránh khỏi giận chó đánh mèo lên Giang Lan, nhưng sau khi tỉnh táo lại hắn ta cũng hiểu chuyện này không thể trách Giang Lan.
Ngược lại, trận chiến của Giang Lan và Giang Khải, lúc ra tay không chút do dự, về điểm này không thể nghi ngờ hoàn toàn xóa bỏ lo lắng của hắn ta.
"Giang Lan không thể chết! Yên tâm đi, ta để lại chút máu của ta ở trong cơ thể của hắn, Thị thần chi thư sẽ bảo đảm hắn không chết."
Giang Khải giết đại ca của mình đau đến không muốn sống, lúc này là cơ hội tốt nhất cướp lại Giang Lan.
Nghĩ tới đây, Lưu Viễn Hương lấy ra Thị thần chi thư, cắn nát ngón tay, dùng máu tươi hiến tế.
"Thị thần chi thư! Thần thị giả chi huyết!"
Thời gian nháy mắt, Giang Lan lại từ ngoài ngàn mét bị truyền về trong nháy mắt.
Phệ Tâm lập tức đỡ lấy Giang Lan.
Lưu Viễn Hương nhìn thoáng qua vết thương trước ngực Giang Lan, trực tiếp đâm xuyên qua thân thể, Giang Khải thật sự ra tay tàn nhẫn.
Sau khi Giang Khải lấy ra Thời chi khích, đôi mắt đỏ như máu, trong mắt lóe lên vẻ khác lạ.
Đến thời khắc này, hai huynh đệ bọn họ nhất định phải quyết ra sinh từ!
Đại ca, ngươi muốn ta toàn lực đánh một trận, ta tin ngươi, nhưng đánh ra một kiếm này có lẽ chúng ta sẽ sinh tử cách biệt, ngươi chắc chắn muốn như vậy?
Nhưng lúc này Giang Lan không cách nào trả lời Giang Khải, Giang Khải cũng chỉ có một lựa chọn.
"Tam vị thời chi khích!"
"Tố sơn hà!"
Trong nháy mắt, Giang Khải đột nhiên biết mất trong tầm mắt của mọi người!
"Giang Khải đâu? Ẩn thân sao?"
"Không phải, ta vẫn dùng Hiển hình bảo ngọc khóa chặt hắn, hắn không ẩn thân!"
"Vậy, vậy hắn đi đâu? Dù tốc độ của hắn nhanh hơn cũng không có khả năng biến mất trong hư không đi! Huống chi hắn còn đang phát động công kích, sao không thấy người nữa!"
Tất nhiên mọi người không biết, trên thực tế Giang Khải đã vượt qua thời gian!
Sau khi Giang Khải biến mất khoảng ba giây, đột nhiên có người thấy một ánh kiếm kinh thế ở trên không mặc liên, như một vệt sáng xanh giáng xuống từ trên trời cắm thẳng vào trong hắc khí mặc liên!
Sau khi ánh sáng xanh kia bắn vào hắc liên, tất cả khôi phục sự bình tĩnh.
Khoảng mấy giây sau, đóa hắc khí tạo thành mặc liên trong không trung trực tiếp nổ tung từ bên trong!
Mặc liên bị hủy, hắc khí bắn ra từ mặc liên đã mất đi năng lực chống đỡ, trực tiếp biến mất.
Mặc liên tan rã, trên không trung khói đen mờ mịt, không chỗ nào không có, trong khói đen mọi người có thể thấy một ngọn lửa màu xanh cháy hừng hực.
Trong nháy mắt, lửa lớn hừng hực, khí đen dấy lên, cuối cùng mọi người thấy được kết quả trận chiến này.
Trảm Yêu kiếm đã đâm vào tim Giang Lan, chỉ là cánh tay cầm kiếm dù từng gặp được đối thủ mạnh hơn cũng chưa từng run rẩy, nhưng bây giờ lại run rẩy dữ dội.
Đôi mắt Giang Khải đỏ au nhìn Giang Lan.
Lúc này Giang Lan đã rút đi vẻ ngoài Thiên Ma, biến thành Giang Lan chân chính.
Giang Lan bất lực buông Thiên ma phệ tâm chùy trong tay xuống nhưng trên mặt lại xuất hiện nụ cười.
"Thời chi khích... Ngươi lại nắm giữ năng lực khống chế thời gian, không tầm thường!"
Giang Khải mím môi thật chặt, nước mắt trong mắt đã làm tầm mắt mơ hồ, vô số lời muốn nói quanh quẩn trong miệng, hắn lại không nói ra một chữ nào.
Thân thể Giang Lan chậm rãi đổ về phía Giang Khải.
Bên tai Giang Khải nghe được giọng nói yếu ớt của ca ca.
"Ngày ấy ta tự tay giết Tưởng Phóng, hắn nói... Tay của ngươi đừng run, nếu không sẽ bị bọn họ nhận ra..."
"Hắn nói, bạn quân đồng hành, đời này... Không hối hận..."
Lúc này, Giang Khải đã dùng hết sức lực cả người để khống chế nước mắt trong mắt. ...
Lưu Viễn Hương khiếp sợ nhìn kết quả trên sân, trong mắt đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi.
"Tại sao có thể như vậy? Không có khả năng, không có khả năng! Giang Lan đã có được thân thể Thiên Ma, nguyên thần Thiên Ma, hắn là Thiên Ma chân chính, sao hắn lại thua!"
Phệ Tâm đau lòng nhìn Lưu Viễn Hương, lắc đầu nói,"Giang Lan đã cố hết sức, nhưng Giang Khải lại nắm giữ năng lực khống chế thời gian, dù Giang Lan có công kích mạnh hơn nhưng đối mặt với Thời thần lệnh e rằng vẫn không có đất dụng võ!"
Lưu Viễn Hương đau khổ nhắm mắt lại.
"Lại là Giang Khải, lại là Giang Khải! Đáng chết, vì sao ta không nghe Hoàng Kiến Quốc, lúc trước ta nên trực tiếp giết hắn!"
Phệ Tâm thở dài một hơi,"Ai có thể ngờ một tiểu tử không có bất kỳ bối cảnh gì như thế có thể đi tới cấp độ hôm nay. Nếu sớm biết như thế, lúc đầu ta không nên giữ lại mạng của hắn!"
Đáng tiếc, cho dù là Giang Khải cũng không có khả năng quay lại quá khứ, chứ đừng nói đến đám người Lưu Viễn Hương.
"Viễn Hương, Giang Lan hao hết tất cả tích lũy của chúng ta..." Phệ Tâm nhắc nhở.
Lưu Viễn Hương hít sâu một hơi ổn định trong lòng, nhẹ gật đầu.
Lần này chiến bại, tuy hắn ta khó tránh khỏi giận chó đánh mèo lên Giang Lan, nhưng sau khi tỉnh táo lại hắn ta cũng hiểu chuyện này không thể trách Giang Lan.
Ngược lại, trận chiến của Giang Lan và Giang Khải, lúc ra tay không chút do dự, về điểm này không thể nghi ngờ hoàn toàn xóa bỏ lo lắng của hắn ta.
"Giang Lan không thể chết! Yên tâm đi, ta để lại chút máu của ta ở trong cơ thể của hắn, Thị thần chi thư sẽ bảo đảm hắn không chết."
Giang Khải giết đại ca của mình đau đến không muốn sống, lúc này là cơ hội tốt nhất cướp lại Giang Lan.
Nghĩ tới đây, Lưu Viễn Hương lấy ra Thị thần chi thư, cắn nát ngón tay, dùng máu tươi hiến tế.
"Thị thần chi thư! Thần thị giả chi huyết!"
Thời gian nháy mắt, Giang Lan lại từ ngoài ngàn mét bị truyền về trong nháy mắt.
Phệ Tâm lập tức đỡ lấy Giang Lan.
Lưu Viễn Hương nhìn thoáng qua vết thương trước ngực Giang Lan, trực tiếp đâm xuyên qua thân thể, Giang Khải thật sự ra tay tàn nhẫn.