Lê Dung - Chương 81

topic

Lê Dung - Chương 81 :.1 (Bổ) Lý Tưởng
Chương 81.1 (Bổ): Lý Tưởng

Gần hết tháng bảy, tiết Xử Thử đã sắp qua mà thành Đông Kinh vẫn chưa hết nóng nực.

Tây đạo Đồng tri Nguyễn Lan không nhanh không chậm dạo quanh hồ Thủy Quân (tiền thân của hồ Hoàn Kiếm) dạo mát.

Từ xa, trên đường đất nhỏ quanh hồ có hai thân ảnh một lớn một nhỏ bước thấp bước cao chạy về phía hắn.

Thằng nhóc chạy trước miệng thở hổn hển, mặt mũi tèm lem, chỉ là bước chân nhanh nhẹn, dáng vẻ lém lỉnh nhìn qua là biết nhóc con này rất khỏe mạnh.

Đuổi theo sau nó là một phụ nhân, nhìn qua độ trên bốn mươi tuổi, khóe mắt đã có nếp nhăn. Dù mặc trên người loại lụa tốt nhất cũng không giấu được nét khắc khổ đã hằn sâu trên thân thể nàng, đến từng thớ thịt.

Nguyễn Lan thở dài, ai mà biết được thực ra người đàn bà này mới hơn ba mươi.

Chỉ một chốc, hai thân ảnh đang nô đùa kia đã tiến đến rất gần hắn, đứa trẻ không có ý định dừng lại, nhào thẳng vào lòng Nguyễn Lan, giòn tan gọi một tiếng.

- Bố!

Nét mặt bình thường nghiêm nghị của Nguyễn Lan không nhịn được giãn ra một chút, hiện lên nét cười.

Vợ chồng hắn khó khăn về đường con cái, vì việc này hắn đã bị trưởng bối trong nhà phiền trách rất nhiều.

May sao năm năm trước trời ban cho vợ chồng hắn một mụn con trai, từ đó cuộc đời hắn có thêm một ngoại lệ.

- Thuần hôm nay đi chơi có vui không?

Thằng nhóc gật đầu như dã tỏi, giòn tan nói.

- Vui! Mẹ còn mua cho Thuần kẹo hoa quả, ăn rất ngọt rất ngon!

Nguyễn Lan nghe con nhỏ nói vậy, nụ cười càng chân thật hơn mấy phần, một tay bế thằng nhóc, một tay nắm lấy tay vợ.

Người ta thường nói, giàu đổi bạn, sang đổi vợ.

Nguyễn Lan hắn lại không cho là như vậy, vợ hắn Cảo Nương vốn là đào hát, năm đó vì mến mộ tài năng của hắn mà khăn gói theo hầu, năm năm như một ngày cẩn thận hầu hạ, lại cáng đáng tiền lương nuôi chồng đi học, bao nhiêu vất vả hắn đều nhìn vào trong mắt.

Đổi vợ?

Đúng thật là với địa vị của hắn hiện nay có rất nhiều nhà quan hoạn, thế gia vọng tộc đồng ý gả đích nữ cho.

Nguyễn Lan cũng chưa cổ hủ đến mức không chấp nhận nạp th·iếp, thế nhưng yêu cầu của những người kia trước sau như một – hưu thê.

Muốn cưới gả thì phải để con gái nhà bọn hắn ngồi ở vị chính thê, không có đường đàm phán.

Nguyễn Lan hắn chẳng phải chính nhân quân tử gì, chẳng qua cũng có thứ gọi là điểm cuối, loại hành động cạn tàu ráo máng đó hắn không làm được.



Vì vậy nên hắn ra làm quan từ thời Thái Tổ, đến nay đã hơn mười năm nhưng trước sau chỉ lên đến chức Trấn phủ sứ một lộ là hết nấc.

Ít nhất nếu không có gì ngoài dự kiến là như vậy.

Dẫn vợ con bước vào trà lâu ven hồ, Nguyễn Lan gọi hầu bàn dọn cho vợ con hắn một bàn ăn trưa, chính bản thân hắn thì sang nhã gian bên cạnh, ngồi xuống bàn rượu đã có người ngồi từ trước.

Ngồi xuống đối diện thân ảnh trẻ tuổi đã đang yên tĩnh phẩm rượu từ lâu, Nguyễn Lan tự nhiên rót cho mình một chén đầy, tụp một phát hết cả chén rồi sảng khoái thở ra một hơi.

- Rượu Hổ Phách Cẩm Giang quả nhiên danh bất hư truyền, hương nhẹ mà không tán, vị liệt mà không cay, chỉ một chén nhỏ cũng đủ khiến cho lòng người ta khoan khoái!



Đối diện hắn, thanh niên dường như bị kéo ra khỏi dòng suy tư, nhăn mày nói.

- Huynh trưởng, đáng sao?

Nguyễn Lan cười khổ, dựa lưng vào ghế, khẽ nói.

- Thúc Huệ à!

- Mời huynh trưởng nói!

Nguyễn Lan do dự một hồi, cuối cùng buông lời gan ruột.

- Tớ cũng từng có tuổi trẻ, cũng ôm trong lòng một tràng mộng tưởng, từng coi là chỉ cần trong bụng có mấy con chữ là có thể đại triển quyền cước, phò vua giúp nước. Cũng từng tin tưởng sắt son bầu trời một cõi thanh minh, tự phụ tài năng sớm muộn rồi cũng được công nhận, lập chú muốn làm một đời đại thần, khi c·hết tốt nhất được thưởng một chữ “văn”. Ha hả … Cuồn cuộn như giang hải, đó là mộng tưởng vĩ đại đến mức nào!

Nguyễn Lan đắng chát cười một tiếng, tiếp tục chậm rì rì mà thổ lộ.

- Năm tớ hai mươi hai tuổi, đỗ đạt ra làm quan, mấy năm thề sống c·hết quyết cống hiến cho vua cho nước. Mười năm trôi qua, lý tưởng của tớ tựa như cái thùng gỗ đầy nước, bị sự thực từng gáo từng gáo đem đi rửa chân. Mười mấy năm làm quan, tớ nhận ra trước mặt truyền thừa, quan hệ, lợi ích v.v. thì mộng tưởng cao cả đến đâu cũng là cứt chó.

Nhấp một ngụm rượu, hắn thở ra một hơi.

- Tớ biết, chỉ cần tớ từ bỏ Cảo Nương, cưới tiểu thư đích hệ một nhà thế gia vọng tộc nào đó, con đường làm quan của tớ sẽ rộng mở hơn nhiều. Tớ sẽ có không gian để thi triển tài năng, phò vua giúp dân, không gì không thể.

Nói đến đây, hắn dằn mạnh chén rượu xuống bàn, khổ sở nói.

- Chỉ là, tớ có thể từ bỏ được ân tình của Cảo Nương sao? Những năm chiến loạn đó, ngay cả cha mẹ thân sinh ra tớ cũng chả kỳ vọng gì vào con đường học vấn, duy chỉ có Cảo Nương ngàn ngày như một động viên tớ, hỗ trợ tớ, hiểu không? Thế là tớ chấp nhận sự thực, tớ không phải loại người đó, từ nay về sau ngoan ngoãn làm một Trấn phủ sứ “nho nhỏ”. Từ đó, mộng tưởng của tớ biến đổi, chỉ còn đơn giản là muốn yên ổn làm quan, chỉ mong con cháu sau này có thể được hưởng một phần phúc ấm.

Thanh niên nhíu chặt mày, gần như rít lên nhả ra từng chữ.

- Thế thì tại sao?

Nguyễn Lan thấm thía nhìn lướt quá thanh niên một nhịp, khẽ lắc đầu rồi lại gật đầu nói.



- Cơ hội! Người ta cho tớ một cơ hội! Là cơ hội để chính thức dung nhập vào vòng tròn lợi ích của họ, hiểu không?

Thanh niên đứng phắt dậy, chỉ vào mặt Nguyễn Lan chửi.

- Nhưng đó là dối vua phản quốc!

Nghe lời ấy, tấm lưng thẳng tắp của Nguyễn Lan dường như còng xuống, cười nhạt nhẽo thừa nhận.

- Đúng nha! Nhưng đó là con đường duy nhất, so với hưu thê thì đấy là con đường còn lại tớ có thể đi. Quốc gia hao tổn có thể bù đắp sau, từ bỏ Cảo Nương tớ sẽ hối hận cả đời!

[Chát…]

Thanh niên không kiềm được cơn giận, vung tay tát vào mặt Nguyễn Lan một cái, đay nghiến.

- Đồ tự tư ích kỷ, tớ thẹn làm bạn với ngươi!

Nguyễn Lan đưa tay lên mân mê v·ết m·áu chảy ra từ khóe miệng, âm u nói.

- Nguyễn Thúc Huệ, ngươi là dòng dõi cao môn, tưởng tớ không biết sao? Bước vào quan trường đã có người o bế, sắp xếp vào Nội mật viện, đó là hành tích của người thường ru? Chẳng qua tớ coi ngươi là bạn nên không muốn chọc ra thôi! Hôm nay gửi thư về gia tộc mà hỏi xem việc tớ làm cha chú ngươi có biết phong thanh gì không! Tớ dám chắc là sẽ có nhiều thứ khiến ngươi bất ngờ đấy! Ha hả …

Nói rồi hắn đứng dậy, móc trong lòng ra một con dao găm, không chờ Nguyễn Thúc Huệ phản ứng liền cắt đứt một đoạn ống tay áo.

- Từ hôm nay trở đi tớ với ngươi không còn ân tình gì nữa! Thanh sơn bất cải, lục thủy trường lưu! Chặng đường sau này, xin hãy bảo trọng!

Liệng đoạn vải gấm xuống bàn trước mặt Nguyễn Thúc Huệ, mặc kệ thằng này ánh mắt trân trân không thể tin, hắn dứt khoát quay lưng bước ra ngoài.

Một lát sau đem theo vợ con lên xe trở về phủ đệ.



Trời đã về khuya, Nguyễn Lan vẫn không sao ngủ được, hy vọng một màn hôm nay có thể qua mặt được người của Nhập nội Kiểm sát ty, đây coi như việc cuối cùng mà hắn có thể làm được cho anh bạn nhỏ của mình vậy.

Đột nhiên từ ngoài phòng vọng vào tiếng cú gọi rất giả tạo, như nhận ra cái gì, Nguyễn Lan nhanh chóng khoác một chiếc đối khâm mỏng rồi vội bước ra ngoài.

Khẽ mở cửa bước ra ngoài hiên, hắn liền thấy mười mấy thân hình cao lớn đã đứng đầy nhóc trong sân nhà mình tự lúc nào.

Thân ảnh phía trước nhất quỳ một chân, nhanh gọn nói.

- Đại nhân nhà mỗ nói người của Nhập nội Kiểm sát ty đã đánh hơi thấy một số dấu vết, ngài nên ẩn đi nơi khác là hơn!

Nguyễn Lan ngửa mặt lên nhìn trời sao, lẩm bẩm.

- Đã đến lúc rồi sao!



Thân ảnh kia hơi cúi đầu.

- Mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng, đại nhân chỉ việc trốn đi, những việc còn lại bọn tiểu sẽ lo liệu hết.

Nguyễn Lan thấp giọng hỏi.

- Người nhà của ta thì như thế nào?

Thân ảnh kia trầm mặc một lúc, trả lời.

- Ngoại trừ vợ con đại nhân ra, những người khác đều phải ở lại!

Nguyễn Lan chần chờ một lúc, đoạn quả quyết nói.

- Nói với đại nhân nhà ngươi, mũi của bọn chó săn Kiểm sát ty không phải loại thường, chỉ khi ta thực sự c·hết ở đây mới đủ bịt mũi chúng.

Thân ảnh kia lại lần nữa quỳ xuống, đầu khấu sát đất, khẩn thiết nói.

- Đại nhân nhà mỗ đã căn dặn tiểu nhân rất kỹ, ngài là nhân tài hiếm có, không nên tuẫn táng cùng trò hề hạng hai này!

Nguyễn Lan bật cười, đoạn dứt khoát nói.

- Từ lúc bước chân xuống con thuyền này ta đã ngờ sẽ có một ngày như hôm nay. Trượng phu sống trên đời có chơi có chịu. Nguyễn Lan ta há lại là phường chuột nhắt sống lay lắt đến hết đời sao?

Thân ảnh kia dường như còn muốn khuyên lơn, Nguyễn Lan liền thấp giọng rít lên.

- Hỗn xược!

Thân ảnh kia đành phải thôi, chỉ biết liên hồi dập đầu.

Nguyễn Lan ngồi trước hiên nhà, đột nhiên hỏi thân ảnh đang quỳ mọp trước sân.

- Có mang thế thân chứ?

Người kia tưởng rằng Nguyễn Lan đổi ý, nhanh nhảu nói.

- Có, hai lớn một bé, đã chuẩn bị sẵn sàng! Đại nhân muốn đi ngay sao?

Nguyễn Lan xua tay.

- Đưa vợ con ta đi, ta tin tưởng đại nhân nhà ngươi sẽ nuôi dạy con ta nên người. Về phần ta …

Nguyễn Lan móc từ trong ngực ra một cái chiết hỏa tử, mở nắp ra thổi nhẹ hai hơi, ngọn lửa âm ỷ trong đó đột nhiên sáng hẳn lên.

Hóa ra tiết xử thử vẫn chưa hết nóng cũng không phải là một chuyện xấu.

Nguyễn Lan cười châm chọc.

- Có lẽ c·hết c·háy cũng là một loại kết quả xứng đáng dành cho loại dối vua phản quốc như ta đi!