Mệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 1068
topicMệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 1068 :Thị thần chi thư
Giang Khải ngẩng đầu nhìn về phía bốn lỗ khảm khác, lại nhìn bốn viên Địa hỏa thuần tinh trong tay một chút.
Hình dáng, kích cỡ đều đang nói cho hắn một sự kiện rất tàn khốc.
Phần thiếu sót trong lỗ khảm chính là bốn viên bảo thạch này.
“Một viên ít nhất bán được 20 ức tinh tệ, năm viên cũng là 100 ức, phải tổn thất 100 ức?!” Tâm trạng hiện tại của Giang Khải còn khó chịu hơn lúc thấy Dung nham cự ma…
Giang Khải chia ra đặt bốn viên Địa hỏa thuần tinh còn lại vào lỗ khảm tương ứng, sau đó trơ mắt nhìn năm viên Địa hỏa thuần tinh bị cơ quan mang đi, vô cùng đau lòng.
Theo cơ quan hoạt động, không biết năm lỗ khảm ban đầu bị chuyển đến nơi nào, nhưng xung quanh hồ nước cũng theo đó xuất hiện năm lỗ thủng.
Không lâu sau, từ trong lỗ thủng chảy ra dung nham nóng hổi, chậm rãi bao trùm hồ nước.
Theo dung nham tụ hợp vào trong hồ nước, bức tượng không có sức sống này bắt đầu hấp thu những dung nham này, màu sắc bức tượng cũng bị nhuộm thành màu đỏ.
Lúc toàn bộ bức tượng biến thành màu đỏ lại bốc lên rất nhiều hơi nước, bức tượng này như sống lại vô cùng uy nghiêm.
Giang Khải không khỏi đứng lên nhìn bức tượng này.
“Không phải bên trong bức tượng này có nguyên thần do vị thần minh kia để lại chứ…” Giang Khải nhìn chằm chằm bức tượng, sợ bỏ qua bất kỳ chi tiết gì.
Bức tượng không động đậy thật nhưng một lát sau vị trí tim bức tượng đột nhiên sụp đổ.
Giang Khải giật mình, vội vàng lùi lại.
Trong quá trình rút lui, hắn thấy một viên hạt châu màu đen, lúc pho tượng sụp đổ, mảnh vụn bay ra từ bên trong rơi vào dưới chân mình, còn lăn về phía trước, mãi đến khi đụng phải chân Giang Khải mới dừng lại.
Giang Khải xoay người nhặt viên hạt châu màu đen lên, lúc muốn giám định lại có một giọng nói trầm thấp vang lên.
“Nghịch hỏa thạch, một trong chín tài liệu Thiên Khiển thất giai.” “Tuy tìm kiếm Thiên đạo khó khăn nhưng nghịch thiên mà đi càng khó hơn, hy vọng các ngươi sẽ không giẫm vào vết xe đổ của chúng ta!” “Vô danh và nổi danh, tên ta Thủ hộ giả.” Sau khi bức tượng kia để lại những lời này đã hoàn toàn phân chia tan rã.
Giang Khải vội vàng lùi lại.
Cho đến khi di tích hóa thành tro tàn, năm viên hạt châu màu đỏ tươi chảy xuống theo dòng nham thạch tràn ra bốn phía.
Giang Khải vội vàng nắm lấy năm viên Địa hỏa thuần tinh, nhanh chóng lùi đến khu vực an toàn.
Cũng may trước di tích thần minh không có dã thú cường đại hơn thủ hộ.
Nhưng tâm trạng Giang Khải mãi không thể bình tĩnh.
Giọng nói vừa rồi chắc không phải nguyên thần của thần minh, nếu là nguyên thân sẽ có thể trao đổi với Giang Khải, càng giống như một tin tức do vị thần minh kia để lại trong bức tượng.
Viên hạt châu màu đen kia lại là một trong tài liệu tiến hóa Thiên Khiển thất giai, nhưng Giang Khải lại không hưng phấn như trong tưởng tượng.
“Thủ hộ giả… Là chức nghiệp của hắn sao? Hay là một tổ chức?” “Nghe càng giống một tổ chức, nhân loại có thể truyền thừa có liên quan với bọn họ không?” Giang Khải nhận được chút manh mối mới nhưng cũng không mở ra bí ẩn.
Nặng nề thở dài một hơi, Giang Khải tạm thời buông bỏ nghi ngờ trong lòng, “Còn hai di tích và một mộ huyệt, có lẽ sẽ có nhiều manh mối hơn.” Giang Khải nhìn Nghịch hỏa thạch trong tay, không ngờ đây lại là tài liệu Thiên Khiển thất giai.
Chín tài liệu? Còn có tám loại!
“Nghỉ ngơi trước đi, nhanh chóng thông quan Thần mộ số ba mới là điều cần lo lắng hiện tại.” Nói xong, Giang Khải nằm trên một khối nham thạch nhắm mắt nghỉ ngơi…
…
Khu giao giới Đảo quốc, đám người Hồ Ngôn từ bên Hà Thi Thi biết được Giang Khải đang thiếu nợ.
Không rõ chủ nợ, nhưng số tiền thiếu nợ cao đến 3000 ức, còn là tinh tệ!
Hồ Ngôn nhíu mày, “Không phải chứ, 3000 ức tinh tệ? Cho tới bây giờ Khải đội chưa nhắc chuyện này với ta.” “Chẳng trách gần đây hắn thiếu tiền như vậy, trước đó không chủ động tìm chúng ta đòi nợ, gần đây lại làm rất căng.” Nguyễn Ngữ cúi đầu nhớ lại.
“3000 ức tinh tệ cũng không phải số lượng nhỏ, một mình Khải đội chắc chắn không gom được nhiều tiền như vậy.” Triệu Thiết Toàn nói, “Vậy đi, tất cả mọi người nghĩ cách một chút. Ngày thường Khải đội không thiếu tiền, chúng ta quỵt nợ thì thôi đi, nhưng bây giờ biết được nguyên nhân Khải đội đòi tiền, chắc chắn phải trả lại số tiền này.” “Ta về nhà mượn cha mẹ, họ hàng một chút, xem có thể giải quyết được một chút không.” Hồ Ngôn nói tiếp, “Ta cũng không cần quyển Thiên lôi pháp độ kia nữa, cộng thêm những năm qua góp nhặt tư nguyên, đổi một ít điểm tích lũy công hội, bên ta có thể gom được khoảng 20 ức.” “Ta có 30 ức, còn có, nguồn tiêu thụ rượu của ta cũng không tệ nhưng ngại mặt mũi vẫn không tăng giá, lần này cũng không quan tâm được nhiều như vậy, nhất định phải tăng giá!” Nguyễn Ngữ nói.
Âu Dương Dịch khá nghèo, chỉ có thể lấy ra 4 ức nhưng cũng đã là toàn bộ tài sản của hắn ta.
Hà Thi Thi nhìn đám người ngày thường chỉ nghĩ đến trốn nợ này, đột nhiên lại như biến thành người khác, mỉm cười lắc đầu.
Hình dáng, kích cỡ đều đang nói cho hắn một sự kiện rất tàn khốc.
Phần thiếu sót trong lỗ khảm chính là bốn viên bảo thạch này.
“Một viên ít nhất bán được 20 ức tinh tệ, năm viên cũng là 100 ức, phải tổn thất 100 ức?!” Tâm trạng hiện tại của Giang Khải còn khó chịu hơn lúc thấy Dung nham cự ma…
Giang Khải chia ra đặt bốn viên Địa hỏa thuần tinh còn lại vào lỗ khảm tương ứng, sau đó trơ mắt nhìn năm viên Địa hỏa thuần tinh bị cơ quan mang đi, vô cùng đau lòng.
Theo cơ quan hoạt động, không biết năm lỗ khảm ban đầu bị chuyển đến nơi nào, nhưng xung quanh hồ nước cũng theo đó xuất hiện năm lỗ thủng.
Không lâu sau, từ trong lỗ thủng chảy ra dung nham nóng hổi, chậm rãi bao trùm hồ nước.
Theo dung nham tụ hợp vào trong hồ nước, bức tượng không có sức sống này bắt đầu hấp thu những dung nham này, màu sắc bức tượng cũng bị nhuộm thành màu đỏ.
Lúc toàn bộ bức tượng biến thành màu đỏ lại bốc lên rất nhiều hơi nước, bức tượng này như sống lại vô cùng uy nghiêm.
Giang Khải không khỏi đứng lên nhìn bức tượng này.
“Không phải bên trong bức tượng này có nguyên thần do vị thần minh kia để lại chứ…” Giang Khải nhìn chằm chằm bức tượng, sợ bỏ qua bất kỳ chi tiết gì.
Bức tượng không động đậy thật nhưng một lát sau vị trí tim bức tượng đột nhiên sụp đổ.
Giang Khải giật mình, vội vàng lùi lại.
Trong quá trình rút lui, hắn thấy một viên hạt châu màu đen, lúc pho tượng sụp đổ, mảnh vụn bay ra từ bên trong rơi vào dưới chân mình, còn lăn về phía trước, mãi đến khi đụng phải chân Giang Khải mới dừng lại.
Giang Khải xoay người nhặt viên hạt châu màu đen lên, lúc muốn giám định lại có một giọng nói trầm thấp vang lên.
“Nghịch hỏa thạch, một trong chín tài liệu Thiên Khiển thất giai.” “Tuy tìm kiếm Thiên đạo khó khăn nhưng nghịch thiên mà đi càng khó hơn, hy vọng các ngươi sẽ không giẫm vào vết xe đổ của chúng ta!” “Vô danh và nổi danh, tên ta Thủ hộ giả.” Sau khi bức tượng kia để lại những lời này đã hoàn toàn phân chia tan rã.
Giang Khải vội vàng lùi lại.
Cho đến khi di tích hóa thành tro tàn, năm viên hạt châu màu đỏ tươi chảy xuống theo dòng nham thạch tràn ra bốn phía.
Giang Khải vội vàng nắm lấy năm viên Địa hỏa thuần tinh, nhanh chóng lùi đến khu vực an toàn.
Cũng may trước di tích thần minh không có dã thú cường đại hơn thủ hộ.
Nhưng tâm trạng Giang Khải mãi không thể bình tĩnh.
Giọng nói vừa rồi chắc không phải nguyên thần của thần minh, nếu là nguyên thân sẽ có thể trao đổi với Giang Khải, càng giống như một tin tức do vị thần minh kia để lại trong bức tượng.
Viên hạt châu màu đen kia lại là một trong tài liệu tiến hóa Thiên Khiển thất giai, nhưng Giang Khải lại không hưng phấn như trong tưởng tượng.
“Thủ hộ giả… Là chức nghiệp của hắn sao? Hay là một tổ chức?” “Nghe càng giống một tổ chức, nhân loại có thể truyền thừa có liên quan với bọn họ không?” Giang Khải nhận được chút manh mối mới nhưng cũng không mở ra bí ẩn.
Nặng nề thở dài một hơi, Giang Khải tạm thời buông bỏ nghi ngờ trong lòng, “Còn hai di tích và một mộ huyệt, có lẽ sẽ có nhiều manh mối hơn.” Giang Khải nhìn Nghịch hỏa thạch trong tay, không ngờ đây lại là tài liệu Thiên Khiển thất giai.
Chín tài liệu? Còn có tám loại!
“Nghỉ ngơi trước đi, nhanh chóng thông quan Thần mộ số ba mới là điều cần lo lắng hiện tại.” Nói xong, Giang Khải nằm trên một khối nham thạch nhắm mắt nghỉ ngơi…
…
Khu giao giới Đảo quốc, đám người Hồ Ngôn từ bên Hà Thi Thi biết được Giang Khải đang thiếu nợ.
Không rõ chủ nợ, nhưng số tiền thiếu nợ cao đến 3000 ức, còn là tinh tệ!
Hồ Ngôn nhíu mày, “Không phải chứ, 3000 ức tinh tệ? Cho tới bây giờ Khải đội chưa nhắc chuyện này với ta.” “Chẳng trách gần đây hắn thiếu tiền như vậy, trước đó không chủ động tìm chúng ta đòi nợ, gần đây lại làm rất căng.” Nguyễn Ngữ cúi đầu nhớ lại.
“3000 ức tinh tệ cũng không phải số lượng nhỏ, một mình Khải đội chắc chắn không gom được nhiều tiền như vậy.” Triệu Thiết Toàn nói, “Vậy đi, tất cả mọi người nghĩ cách một chút. Ngày thường Khải đội không thiếu tiền, chúng ta quỵt nợ thì thôi đi, nhưng bây giờ biết được nguyên nhân Khải đội đòi tiền, chắc chắn phải trả lại số tiền này.” “Ta về nhà mượn cha mẹ, họ hàng một chút, xem có thể giải quyết được một chút không.” Hồ Ngôn nói tiếp, “Ta cũng không cần quyển Thiên lôi pháp độ kia nữa, cộng thêm những năm qua góp nhặt tư nguyên, đổi một ít điểm tích lũy công hội, bên ta có thể gom được khoảng 20 ức.” “Ta có 30 ức, còn có, nguồn tiêu thụ rượu của ta cũng không tệ nhưng ngại mặt mũi vẫn không tăng giá, lần này cũng không quan tâm được nhiều như vậy, nhất định phải tăng giá!” Nguyễn Ngữ nói.
Âu Dương Dịch khá nghèo, chỉ có thể lấy ra 4 ức nhưng cũng đã là toàn bộ tài sản của hắn ta.
Hà Thi Thi nhìn đám người ngày thường chỉ nghĩ đến trốn nợ này, đột nhiên lại như biến thành người khác, mỉm cười lắc đầu.