Thập Niên 90: Cô Là Bác Sĩ Ngoại Khoa Thiên Tài Siêu Hot - Chương 1107

topic

Thập Niên 90: Cô Là Bác Sĩ Ngoại Khoa Thiên Tài Siêu Hot - Chương 1107 :

“Lại đây.” Tào Dũng vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh bảo Tạ Uyển Oánh ngồi xuống, nói: “Tôi đã mang bát mì của cô ra đây rồi.”

Tào sư huynh đã đoán được cô sẽ đến tìm anh sao? Tạ Uyển Oánh ngồi xuống, do dự nhìn thoáng qua khuôn mặt của Tào sư huynh.

“Cô có chuyện muốn hỏi tôi phải không?” Khóe miệng Tào Dũng hiện lên nụ cười sâu hơn.

Nhìn thấy biểu cảm này của Tào sư huynh, Tạ Uyển Oánh mạnh dạn hỏi: “Tào sư huynh, đồ ăn là ai mua vậy?”

Ở văn phòng bác sĩ, ánh mắt đầu tiên của cô đã nhìn thấy túi đựng đồ ăn, trông quen quen, hình như là cửa hàng mà lần trước bạn thân đã mang đồ ăn khuya đến cho cô. Ngô Lệ Toàn đã thừa nhận, cửa hàng đó tối đến khá muộn mới đóng cửa, cô ấy đã chào hỏi trước với ông chủ quen rồi mới có thể mang đồ ăn khuya đến đây.

 

Hoàng sư huynh vội vàng tiếp đón các giáo sư, vì thế cô đến tìm Tào sư huynh để hỏi rõ.

“Cô đoán không sai.” Tào Dũng nói với cô.

Tạ Uyển Oánh giật mình. Sao Lệ Toàn lại đột nhiên đến bệnh viện? Là Tào sư huynh đã gọi điện bảo cô ấy mua đồ ăn khuya đến sao? Chắc chắn không phải.

“Ân bác sĩ trực đêm nay.” Tạ Uyển Oánh nói rất thận trọng.

“Ừ, tôi có hỏi cô ấy, cô ấy nói nghe Ân bác sĩ nói cô trực đêm nay. Cô vốn không nói cho cô ấy biết, nên cô ấy mới mang đồ ăn khuya đến cho cô. Tôi thấy vậy bèn bảo cô ấy mua thêm vài phần nữa để chiêu đãi mọi người.” Tào Dũng nói rõ nguồn cơn.

Tức là bạn thân đến thăm Ân bác sĩ trực đêm, mang đồ ăn khuya cho Ân bác sĩ, tiện thể mang cho cô một phần.

“Họ đang yêu nhau.” Tạ Uyển Oánh mừng cho bạn mình. Lần trước gặp hai người họ đi ăn cơm, cô đã cảm thấy hai người có xu hướng tình cảm này.

 

Nếu bạn mình có thể bước ra khỏi bóng ma tâm lý như vậy thì tốt quá.

“Tào sư huynh, như vậy có nghĩa là cô ấy đã lành vết thương trong lòng chưa?” Tạ Uyển Oánh quay đầu lại, xin sư huynh chỉ giáo.

Tiểu sư muội coi anh như chuyên gia tình yêu. Tào Dũng vừa cười vừa nghĩ xem nên trả lời câu hỏi hóc búa này như thế nào. Phải biết rằng, trước đây anh chưa từng yêu đương.

Trương Thư Bình bên cạnh đột nhiên xen vào, nói với cô: “Cô hỏi anh ấy? Anh ấy không hiểu mấy chuyện này đâu. Bà tôi thường nói anh ấy, đến tán gái cũng không biết.”

Cô hỏi nhầm người sao? Tạ Uyển Oánh ngẩn người, không đúng chứ, trước đây Tào sư huynh phán đoán bệnh tình của bạn cô rất chính xác mà.

Tào Dũng xoa xoa trán nghĩ, Sao anh lại không biết tán gái chứ?

Hai người này rõ ràng không tin lời anh nói, Trương Thư Bình tiếp tục trích dẫn lời bà mình: “Bà tôi nghe đâu nói, nếu anh ấy đi tán gái, chỉ biết dạy học…”

 

Chắc là giáo sư Lỗ nghe được tin tức từ Lý Hiểu Băng, biết Tào Dũng hẹn cô gái đến nhà ăn cơm nhưng kết quả lại dạy người ta học phần mềm 3D.

Tào Dũng đặt tay lên vai Trương Thư Bình bảo cậu im lặng, quay đầu hỏi tiểu sư muội: “Đã ăn socola chưa?”

Ai nói anh chỉ biết dạy học, anh còn tặng socola mà.

“Socola tôi nghĩ lại vẫn là để ở phòng thì hơn, vì Hoàng sư huynh nói là Tào sư huynh mời mọi người.” Tạ Uyển Oánh trấn an sư huynh.

Tào Dũng suýt nữa hồn vía lên mây nghĩ, Thằng nhóc ngốc nghếch kia làm cái trò gì vậy?

Đúng lúc đó, Hoàng Chí Lỗi đến tìm bọn họ ở cửa. Nghe thấy đoạn đối thoại cuối cùng này, nhìn thấy sắc mặt Tào sư huynh không ổn, thầm nghĩ nghĩ, Hỏng rồi, mình làm sai sao?

Lúc đưa socola, tiểu sư muội không chỉ có một mình, anh không biết nên nói gì thay Tào sư huynh. Đành phải làm theo kịch bản trước đây của Tào sư huynh, nói với tiểu sư muội là Tào sư huynh mời mọi người.