Xuyên Nhanh Công Lược: Định Chế Boss Vai Ác Có Một Không Hai - Chương 631

topic

Xuyên Nhanh Công Lược: Định Chế Boss Vai Ác Có Một Không Hai - Chương 631 :Trẫm chính là thiên hạ (11)

Editor: Tieen

 

Chương 631: Trẫm chính là thiên hạ (11)

 

Tiểu Cừu này mỗi ngày đều đi theo phía sau Dung Dữ, hắn nghe giảng, nó liền cuộn mình bên cạnh hắn, hắn đi, nó liền đi theo phía sau hắn.

 

Mọi người từ lúc bắt đầu thì kinh ngạc đến sau thành thói quen, đều cảm thấy kỳ quái.

 

Vì sao Tiểu Cừu này chỉ đối xử khác biệt với Dung Dữ?

 

Lại là đêm đến.

 

Dung Dữ một bộ trung y màu trắng dựa vào đầu giường, tay cầm một quyển sách, vẻ mặt nghiêm túc xem sách.

 

Lúc Tô Mộc từ cửa sổ nhảy vào, nhìn thấy chính là một cảnh tượng như vậy.

 

Nam nhân này...

 

Nhất cử nhất động đều là một bức tranh.

 

Hồng nhan họa quốc mà cổ đại nói, chính là như thế đi.

 

Con ngươi hắn khẽ chuyển, rơi vào trên người Tô Mộc.

 

"Ngươi đến làm gì?" Hắn nhíu mày hỏi.

 

"Trẫm đi đâu, cần được ngươi cho phép sao?" Tô Mộc nói xong liền cởi áo ngoài của mình ra, khoác lên kệ ở đầu giường hắn.

 

Dung Dữ mím môi, siết chặt quyển sách trong tay, ánh mắt nhìn cô cởi từng món một, vành tai ửng đỏ.

 

Khi Tô Mộc tới gần, quyển sách trên tay hắn ném về phía cô, giấy sách tản ra, che lấp tầm mắt của cô.

 

Mà trên tay Dung Dữ có thêm một thanh chủy thủ, hướng Tô Mộc đâm tới.

 

Hắn muốn rời khỏi hoàng cung Sương Nguyệt quốc này, rời khỏi Sương Nguyệt quốc.

 

Tô Mộc phản ứng cực nhanh qua vòng công kích đầu tiên, lại cùng hắn trải qua mấy chiêu.

 

Trên trán hắn đã phủ lên một tầng mồ hôi mỏng, Tô Mộc sau khi đánh rơi chủy thủ trong tay hắn, đưa tay dò xét trán hắn, rất lạnh lẽo.

 

"Sau khi vận động, nên ngủ." Ném hắn vào bên trong giường, cô nằm lên, ôm lấy hắn và chăn quấn người.

 

Dung Dữ: "..."

 

Nhìn bộ dáng nhắm mắt ôm mình, gương mặt nhướng lên kia an tĩnh lại, có vẻ ôn hòa vô hại.

 

Không biết là nóng hay như thế nào, vành tai đỏ dần dần lan tràn ra, leo lên hai má...

 

Vẫn là sáng sớm tỉnh lại đã không thấy bóng dáng của cô.

 

Chỉ là trong tiết học hôm nay, xuất hiện một vị khách không mời.

 

Vân Hoa Quân.

 

Dù sao cũng là thị quân đầu tiên được sắc phong, đại đa số công tử ở đây vẫn đỏ mắt.

 

Ánh mắt Vân Hoa Quân rơi vào trên người Dung Dữ, sau đó lại di chuyển xuống, nhìn thấy Tiểu Cừu bên cạnh hắn, đáy mắt khó chịu.

 

"Dung Dữ, ngươi lại đây." Vân Hoa Quân nói.

 

Dung Dữ ở dưới ánh mắt mọi người, cùng Vân Hoa Quân đi ra ngoài, Tiểu Cừu cũng đi theo phía sau ra ngoài.

 

Tìm được một địa phương yên tĩnh, Vân Hoa Quân nhìn Dung Dữ giống như thiên nhân kia, cùng thân là nam tử, hắn ta tự thẹn không bằng, nhưng mặc dù như vậy, mình vẫn cao hơn hắn một chút.

 

"Bổn cung hỏi ngươi, ngươi làm sao để sủng vật của bệ hạ nghe lời như vậy?"

 

Hắn ta là người từng trải, không thể rõ ràng hơn, đây chính là thủ đoạn có thể khiến bệ hạ chú ý.

 

Dung Dữ...

 

Đó là một mối đe dọa!

 

Dung Dữ cúi đầu, nhìn Tiểu Cừu đang nằm sấp trên mặt đất, dùng đầu gối lên giày của mình.

 

Điều này muốn hắn mở miệng như thế nào?

 

Nói bởi vì trên người hắn có khí tức của Sương Nguyệt Quy Mạch, cho nên Tiểu Cừu mới chịu cùng hắn thân cận sao?

 

Hắn nói không nên lời.

 

Vân Hoa Quân nhìn bộ dáng thanh lãnh không nói lời nào của hắn đều phá lệ động lòng người, cảm giác nguy cơ không khỏi càng thêm mãnh liệt.

 

"Dung Dữ, bất luận ngươi mang tâm tư gì, nếu ngươi thức thời, như vậy ngươi nên biết, thân phận của ngươi."

 

"Đa tạ nhắc nhở, ta vẫn luôn nhớ rõ." Thân phận hắn cỡ nào, không cần người khác nhắc nhở.

 

"Đã như vậy, ngươi đem phương pháp nói cho bổn cung, bổn cung lúc ấy nợ ngươi một nhân tình.

 

"Tiểu Cừu, đi với hắn." Dung Dữ gọi một tiếng Tiểu Cừu.

 

Tiểu Cừu nghe được tên của mình, ngẩng đầu nhìn thoáng qua Dung Dữ, hừ hừ hai tiếng, tiếp tục lấy chân hắn làm gối đầu.

 

"Vân Hoa Quân cũng thấy được, nó cũng không phải ta có thể sai sử." Dung Dữ thản nhiên nói, nếu hắn có thể sai sử được, sớm đã để cho Tiểu Cừu rời đi.