Chung Cực Truyền Kỳ - Chương 37

topic

Chung Cực Truyền Kỳ - Chương 37 :TRẬN ĐẤU CỦA ĐẠI SƯ TỶ!

Mặc dù không biết khi nào mới đủ khả năng hoàn thành lời hứa với Hổ Răng Kiếm, nhưng trước mắt cứ nhận Tam Diệp Thảo để Tiểu Bối ngưng tụ Yêu Đan, đột phá cảnh giới trước rồi tính.

“Ta tu luyện tiêu hao quá nhiều…” Lê Vĩ vuốt cằm.

Ban đầu hắn dự định bằng vào Linh Sau sau khi hấp thụ hai cái Nguyên Anh, thừa đủ giúp cả mình và Tiểu Bối đều đột phá.

Không ngờ một mình hắn lại hấp thụ sạch sẽ, đến cùng phải nhờ vào Tam Diệp Thảo.

“Bất kể là Nguyên Anh, Kim Đan hay Yêu Đan… chúng nó cùng lắm chỉ chứa đựng một phần ba tu vi của chủ nhân.” Tiểu Đồng bình thản nói:

“Phần tu vi, lực lượng còn lại sẽ lan tràn khắp đan điền và kinh mạch nuôi dưỡng cơ thể.”

“Ngươi đã kết ra Nhất Phẩm Kim Đan, tương lai sẽ còn phải tiêu hao rất nhiều tài nguyên tu luyện, không được lười biếng.”

“Chậc, vì để các vị phu nhân nở mày nở mặt, xem ra chỉ có thể cố gắng một chút.” Lê Vĩ than thở.

“Các vị phu nhân nào?” Tiểu Đồng không hiểu.

“Đương nhiên là những thê tử của ta trong tương lai.” Lê Vĩ nghiêm mặt đáp.

Tiểu Đồng bất mãn hừ lạnh: “Liệt dương còn chưa giải quyết đã nghĩ đến chuyện tam thê tứ thiếp.”

“Lão tử không liệt, chỉ là đang bị phong ấn tạm thời.” Hắn giận dữ phản bác.

Tiểu Đồng đây là đang xúc phạm lòng tự tôn của nam nhân chân chính.

Trên đường xuống núi, Lê Vĩ thuận tiện ghé thăm bầy khỉ lần trước.

Khỉ đầu đàn Tiểu Hoàng hưng phấn rủ rê hắn luận bàn, kết quả lần này nó bị Lê Vĩ đánh cho răng rơi đầy đất, cảm thấy hoài nghi hầu sinh.

Mới vài năm không thấy, nhân loại này sao lại mạnh đến vậy?

Lê Vĩ cười hắc hắc, nhân lúc giao đấu với Tiểu Hoàng củng cố tu vi, từ đầu đến cuối đều không dùng đến Chính Tà Kiếm Pháp, chủ yếu là vận dụng lực lượng vượt trội từ Nhất Phẩm Kim Đan mà áp đảo, từ đó dần dần quen thuộc với cảnh giới hiện tại.

Trước khi rời đi, vốn muốn tặng cho bầy khỉ chút gì đó nhưng Linh Thạch đã dùng sạch, ngay cả Linh Lang còn đang suy yếu vì cạn kiệt khiến Lê Vĩ bất đắc dĩ vô cùng.

Tầm quan trọng của Linh Thạch đối với tu sĩ chẳng khác nào lương thực đối với phàm nhân, nhịn đói trong thời gian ngắn thì không sao, nhịn lâu chắc chắn sẽ chết.

Hắn quyết tâm, lần này phải tìm nhiệm vụ có độ khó lớn một chút, tích luỹ càng nhiều Linh Thạch càng tốt.

Tranh thủ lúc Tiểu Bối còn đang đột phá, Lê Vĩ vừa di chuyển, vừa tìm kiếm yêu thú luận bàn, gia tăng kinh nghiệm chiến đấu.

Cứ như thế, phải ba tháng sau hắn mới râu tóc bù xù, xuống tới chân núi.

“Chít!”

Một tiếng kêu lớn hưng phấn vang lên, linh khí từ các hướng kéo vào lồng ngực của Lê Vĩ.

Có cái đầu thú nhỏ trong áo chui ra ngoài, hai mắt sáng rực.

Hiển nhiên Tiểu Bối đã đột phá đại cảnh giới thành công, trở thành Tam Giai yêu thú.

Thông qua liên kết chủ tớ, hắn phát hiện trong cơ thể của Tiểu Bối, nằm ở giữa vùng đan điền như dòng sông của nó có một quả cầu nhỏ tròn vo với ba loại màu sắc xoay quanh.

Chính là Yêu Đan của Tiểu Bối, nơi chứa đựng lực lượng của yêu thú, là tài nguyên quý giá đối với tu sĩ.

“Cảm giác thế nào?” Lê Vĩ cười hỏi.

“Chít, mạnh lên rồi!” Tiểu Bối vui vẻ híp mắt lại, móng vuốt nhỏ ngứa ngáy vung lên nắm râu của hắn giật giật.

Vừa mới đột phá, lực lượng tràn trề, nó cũng không cảm thấy đói.

Lê Vĩ buồn bực, nhanh chóng cắt tỉa gọn gàng sạch sẽ tóc tai bù xù của mình, cạo sạch râu.

Thân là người hiện đại, hắn vẫn chưa quen với việc để tóc dài.

“Đi thôi, chúng ta tìm linh thạch cho Linh Lang no bụng!”

Một người một thú hướng về Nhiệm Vụ Điện cất bước.

“Đi mau, kẻo không kịp quan chiến!”

Chợt hắn nhìn thấy rất nhiều đệ tử ra khỏi động phủ, ra khỏi kiến trúc, ra khỏi những nơi mà bọn hắn thường bế quan tu luyện và lao về một hướng.

Có người ngự không phi hành, có người thi triển thân pháp chạy trên mặt đất.

Bình thường đệ tử tuy rằng đông đúc nhưng không náo nhiệt đến mức này, chỉ nhìn sơ qua đã có trên ngàn người.

Chẳng biết là chuyện gì xảy ra.

“Đông vui vậy?” Hắn lấy làm hiếu kỳ.

“Vĩ ca, nhanh đi!” Một tiếng hô vang từ phía sau vang lên.

“Kẻ nào?” Lê Vĩ nhíu mày, ta thu tiểu đệ tử bao giờ?

Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy con hàng Lý Cuội có vẻ nóng vội vô cùng đang chạy đến.

“Ai là Vĩ ca của ngươi?” Lê Vĩ chất vấn, con hàng này lần trước còn gọi mình là “hiền đệ”, hôm nay lại chuyển sang gọi Vĩ Ca, nhất định không có hảo ý.

“Hắc hắc, ngươi là người bên cạnh đại sư tỷ, ta nguyện ý theo ngươi lăn lộn.” Lý Cuội cười tủm tỉm.

“Không cần đâu, ta chỉ là tạp dịch nho nhỏ.” Lê Vĩ nhổ vào, hoá ra là muốn ôm bắp đùi Tần Thuỷ Dao.

“Chuyện đó khoan hãy nói!” Lý Cuội vội vàng chuyển đề tài:

“Đại sư huynh của Tinh Vân Các đang khiêu chiến đại sư tỷ, mau đến quan chiến, đối với tiểu tu sĩ như chúng ta cực kỳ có lợi.”

“Tinh Vân Các đại sư huynh?” Lê Vĩ giật mình.

Theo hiểu biết gần đây của hắn, Thiên Tà Giáo, Tội Thành và Tinh Vân Các là ba thế lực đứng đầu Hỗn Vực ở Man Di Chi Địa.

Hơn nữa quan hệ giữa ba thế lực này không hữu hảo chút nào, Tội Thành đứng giữa trung lập, còn Tinh Vân Các và Thiên Tà Giáo lại đối địch với nhau.

Đại sư huynh của Tinh Vân Các đến khiêu chiến Tần Thuỷ Dao, nhất định không có ý đồ tốt.

Chẳng trách các đệ tử lại lao ra khỏi nơi bế quan, đến xem náo nhiệt.

Đại đệ tử của hai thế lực hàng đầu chiến đấu, đây là Hoá Thần cường giả hàng đầu quyết chiến, làm sao không hấp dẫn?

Bất quá Lê Vĩ lại không có hứng thú…

Hoá Thần thì sao? Hắn từng tận mắt chứng kiến Độ Kiếp cường giả chiến đấu, đó là trận đánh giữa Thê Tử Giáo Chủ và Đại Trưởng Lão Cốt Giang, cuối cùng nhìn thấy phong thái tuyệt thế của thê tử nhà mình, đem Độ Kiếp Kỳ như Cốt Giang tiêu diệt.

Đó mới là trận chiến kinh thiên động địa nhất.

Nơi này là địa bàn của Thiên Tà Giáo, dù Tần Thuỷ Dao có thua cũng sẽ không gặp nguy hiểm đến tính mạng, hắn không cần lo cho nàng.

Mà dù có lo, hắn cũng chẳng đủ tư cách nhúng tay vào.

Trong ánh mắt trợn tròn của Lý Cuội, Lê Vĩ mặc kệ đám đông, quay người về phía Nhiệm Vụ Điện.

“Ngươi là tâm phúc của đại sư tỷ, không đi cổ vũ cho nàng sao?” Lý Cuội ở phía sau quát vọng theo.

“Không cần ta, đại sư tỷ nhất định sẽ thắng.” Lê Vĩ thuận mồm chém gió cho qua chuyện.

Dù sao thì hắn chỉ là một tiểu tu sĩ nho nhỏ, sao đủ kiến thức nhận định trận chiến của hai vị Hoá Thần?

Lý Cuội lại âm thầm bội phục, tên này thái độ bình thản như đại sư tỷ thắng trận trước mắt vậy, có lòng tin bất diệt như thế, chẳng trách được nàng tin dùng cho ở bên cạnh làm tạp dịch.

Lê Vĩ đang hướng đến Nhiệm Vụ Điện, bỗng nhiên toàn thân hắn như bị không gian xung quanh siết chặt.

Còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, hắn đã biến mất tại chỗ.

“Ta hoa mắt sao?” Lý Cuội rùng mình, vừa chứng kiến một người sống sờ sờ mất đi tung tích.

Không riêng gì hắn, ngay cả Hắc Phù đang thầm theo dõi Lê Vĩ cũng giật nảy mình.

Kiến thức của nàng vượt xa Lý Cuội, vừa nhìn đã biết Lê Vĩ bị người dịch chuyển không gian bắt đi.

Mà có thể tác động vào không gian đến mức thành thạo như vậy, chỉ có thể là Độ Kiếp Kỳ cường giả.

Trong Thiên Tà Giáo này dám công nhiên ra tay như vậy, ngoại trừ người đó ra còn có thể là ai?

Không gian quanh Lê Vĩ như xoắn lại, tầm mắt vỡ nát thành nghìn mảnh sáng, bên tai chợt vọng lên tiếng ồn ào như sấm.

Khi Lê Vĩ mở mắt, hắn đã ở giữa biển người, mùi hương son phấn, tiếng bàn tán hỗn loạn, tất cả đổ ập tới cùng lúc khiến hắn hãi hùng.

Thì ra hắn đã rơi vào biển người ngồi trên kháng đài, phía trước có một sàn đấu rộng lớn, nơi Tần Thuỷ Dao đang đứng đối diện một tên nam tử.

“Cái quỷ gì thế?” Lê Vĩ trợn mắt há hốc mồm, tại sao mình lại xuất hiện ở đây?

“Vị thê tử kia của ngươi vừa mới tóm lấy ngươi.” Tiểu Đồng nhắc nhở:

“Không muốn bị nàng làm thịt thì ngoan ngoãn nghe lời đi!”

“Thê Tử Giáo Chủ?” Lê Vĩ trong lòng cuồng loạn, nhịp tim đập thình thịch, ảo tưởng thầm nghĩ:

“Chẳng lẽ nàng vẫn luôn chú ý đến ta? Không trách được, ai kêu ta quá đẹp trai?”

Tiểu Đồng khinh thường trả lời, tên này nhất định có chứng cuồng râm sinh hoang tưởng.

“Chít?” Tiểu Bối ló đầu ra, chớp chớp mắt ra vẻ ngây thơ, không hiểu nổi tại sao mình bị ném tới chỗ này.

Lê Vĩ đưa mắt nhìn đến, chỉ thấy Tần Thuỷ Dao hôm nay mặc một bộ váy dài màu xanh, tóc đen thướt tha chảy xuống tận eo, đeo khăn lụa che mặt chỉ để lộ đôi mắt tinh xảo tuyệt trần, đẹp như tiên nữ như bước ra từ trong bức hoạ.

Đối mặt với nàng là một tên nam tử tuổi gần ba mươi, khí vũ hiên ngang, người mặc kim bào, chân mày sắc bén, có mái tóc vàng rực vô cùng nổi bật, diện mạo anh tuấn dị thường.

Không thể không nói, khi đứng cùng Tần Thuỷ Dao cũng có vài phần tương xứng.

Nhìn ánh mắt thèm thuồng như muốn hút khô đối phương của đám nữ đệ tử Hợp Hoan Các, Song Tu Các thuộc Âm Dương Đường là hiểu.

“Tên này cũng khá đẹp trai đấy, nhưng còn thua lão tử bảy phần.” Lê Vĩ gật gù nhận xét.

Có vẻ Thê Tử Giáo Chủ muốn hắn xem trận chiến này để mở mang tầm mắt đây mà.

“Thôi kệ, xem thì xem!” Lê Vĩ nhún vai, đưa tay xoa xoa đầu Tiểu Bối mà quan sát.

Đảo mắt nhìn khắp nơi, chỉ thấy có cả mấy vị trưởng lão, nhân vật cao tầng của Thiên Tà Giáo đều đang có mặt, lại chẳng thấy bóng dáng của Thê Tử Giáo Chủ đâu cả.

Lê Vĩ hơi thất vọng, có chút nhớ nhung bóng hình trong tà áo cưới đỏ rực, diễm lệ nhưng bùng nổ sát khí kinh thiên kia…

Hắc Phù kịp thời đuổi đến, chứng kiến hắn đang ngồi xem, nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Nàng đã khẳng định Lê Vĩ có quan hệ không tầm thường với Giáo Chủ, chắc chắn là hậu bối được xem trọng.

Bằng không Giáo Chủ chẳng cần đích thân ra tay bắt hắn đến nơi này…

“Lê Vĩ nếu như cố gắng, chứng minh được bản thân, nói không chừng sẽ được Giáo Chủ thu làm đệ tử thứ hai sau đại sư tỷ.” Hắc Phù thầm nghĩ trong lòng:

“Sau này ta phải bảo hộ hắn thật tốt, đây là cơ hội lập công.”

Lúc này Lý Cuội đã chạy đến, bắt gặp Lê Vĩ ngồi trong đám người, liền như gặp quỷ nhảy dựng lên.

Lập tức liền chen vào khán đài, tìm chỗ ngồi trống bên cạnh hắn, kinh hãi hỏi:

“Vĩ ca, vừa rồi ngươi dùng độn pháp gì đến đây vậy? Tốc độ quá mức khủng bố rồi.”

Lê Vĩ hơi suy nghĩ một chút, cực kỳ nghiêm túc đáp:

“Lão Bà Độn Pháp!”

“Phốc!” Lý Cuội suýt chút sặc nước miếng:

“Lão bà… cái gì độn?”

Hắn hoài nghi mình nghe lầm.

Lê Vĩ lười trả lời, hướng mắt về phía đấu trường, có vẻ trận đấu đã sắp bắt đầu.

“Tần cô nương, từ lần trước chia tay ở di tích cổ, đến nay vẫn ổn chứ?” Kim bào nam tử mỉm cười hỏi, dáng vẻ rất ôn hoà.

“Không cần nói nhảm, xuất chiêu đi!” Tần Thuỷ Dao lãnh đạm lên tiếng, thanh âm trong trẻo không nghe ra chút dao động cảm xúc nào.

Nàng rất chán ghét bộ dạng ưa ra vẻ đạo mạo, cố tình tỏ vẻ thân thiết của kẻ này.

Tại di tích lần trước, rõ ràng đối phương nhiều lần muốn dồn nàng vào chỗ chết, lại có thể nói ra lời thân thiết như vậy, thật khiến người khác buồn nôn.

Trong mắt người ngoài, Thiên Tà Giáo toàn là tà tu, Tinh Vân Các là thế lực danh môn chính phái, luôn hành sự như quân tử.

Nhưng thử hỏi tại một nơi mạnh được yếu thua, cá lớn nuốt cá bé, thực lực quyết định tất cả như Hỗn Vực này, cái gọi là “chính nhân quân tử” có thể tồn tại được sao?

Sống ở vùng nước bẩn, không loài cá nào có thể tẩy sạch mùi tanh…

Tinh Vân Các cũng như Thiên Tà Giáo, chẳng qua bọn hắn ưa thích dùng một lớp gọi là chính nghĩa để hành động, che đậy bản chất thật, thay vì thẳng thừng biểu hiện ra ngoài như Thiên Tà Giáo mà thôi.

Đối với thái độ của Tần Thuỷ Dao, kim bào nam tử không tức giận chút nào, chỉ ung dung gật đầu, lên tiếng:

“Gần nhất có chút lĩnh ngộ và tâm đắc trong tu luyện, hy vọng có thể khiến sư tôn nở mày nở mặt.”

Tinh Vân Các Chủ và Thiên Tà Giáo Chủ ở thế hệ này nhiều lần phân tranh cao thấp bất phân thắng bại, vì vậy đã quyết định dùng việc bồi dưỡng đệ tử, định đoạt kết quả cuối cùng.

Hầu hết người khác đều không biết rằng, trận chiến này không phải ngẫu nhiên, mà đã được hai đại nhân vật sắp xếp từ trước.

Đệ tử của Giáo Chủ và đệ tử của Các Chủ sẽ có ba trận chiến.

Một trận ở Hoá Thần, một trận ở Luyện Hư, một trận ở Hợp Thể.

Người thắng hai trong ba trận, xem như sư phụ đứng sau chiến thắng.

Đây không phải trận chiến cá nhân, mà là đại diện cho hai vị Độ Kiếp Kỳ, hai người đứng đầu hai đại thế lực.

Bằng không với tính cách của Tần Thuỷ Dao, nàng sẽ không đứng ở nơi này chỉ để chiến đấu một cách vô nghĩa.

Hôm nay mặc kệ kết quả như thế nào, sau này khi đạt đến Luyện Hư Viên Mãn, Tần Thuỷ Dao phải đến Tinh Vẫn Các khiêu chiến, đấu trận thứ hai.

Đương nhiên đó là chuyện tương lai…

Còn hiện tại, bằng mọi giá nàng phải thắng trận đầu.

“Đại sư tỷ cố lên!” Đã lỡ đến rồi, Lê Vĩ cũng lên tiếng cổ vũ một câu.

“Chít! Cố lên!” Tiểu Bối lắc lư móng vuốt nhỏ.

Giữa thanh âm hỗn tạp, tiếng nghị luận ầm ĩ, Tần Thuỷ Dao như cảm nhận được gì đó, đưa mắt nhìn về một góc khán đài, chứng kiến một người một thú đang ngồi xem lấy mình.

Không ai chú ý, khoé môi của nàng hiện lên một đường cong rất nhạt.

Sâu trong đôi mắt đẹp, tràn ngập tự tin.

Ai có lòng ủng hộ e thì thông tin đây ạ:

AgriBank: 1809205083252 - TechcomBank: 8822261998

Momo: 0942.973.261 - Paypal: nguyenphuochau12t2@gmail. com