Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Độc Ác Của Đại Lão, Được Cả Nhà Cưng Chiều - Chương 521
topicThập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Độc Ác Của Đại Lão, Được Cả Nhà Cưng Chiều - Chương 521 :
Phó Cảnh Thần trầm mặc một lúc.
Quả thật anh đã bị k*ch th*ch.
Chính ủy rõ ràng rất hài lòng về Khương Du Mạn, lời nói ra lời nói vào còn có ý muốn con trai út chờ đợi cô ấy tái hôn.
Cùng cô trải qua hoạn nạn, cùng nhau sẻ chia sớm tối, tình cảm anh dành cho Khương Du Mạn đã sâu đậm đến mức không thể đong đếm. Anh trân trọng người vợ này và tin chắc rằng mình sẽ đối đãi với cô ấy như thuở ban đầu, trọn đời không đổi. Nhưng điều kỳ lạ là: sự chiếm hữu, tình yêu, ý muốn bảo vệ, tất cả cảm xúc ấy hòa quyện vào nhau, kết tinh thành một thứ tình cảm thuần khiết đến mức vô tư.
Anh vô cùng lo lắng bản thân không làm tròn được dù chỉ một chút trách nhiệm mà thân phận ‘chồng của Khương Du Mạn’ nên có. Rõ ràng trong mắt người khác, bản thân anh cũng là một người tài giỏi, là 'thiên chi kiêu tử', anh biệt điều đó, vậy mà lúc này anh vẫn o được lo mất.
Mãi một lúc sau, anh mới mở lời: “Không có gì đâu. Mệt rồi thì ngủ đi.”
Khương Du Mạn lay anh: “Mau nói đi, anh không nói thì làm sao em ngủ yên được. Nếu không, em nằm mơ cũng sẽ nghĩ về nó.”
Phó Cảnh Thần do dự rồi cũng kể hết những lo lắng trong lòng. Lúc này Khương Du Mạn hoàn toàn tỉnh táo. Cô xác nhận: “À, thì ra anh vừa rồi không hỏi chuyện trên giường, mà là hỏi em có hài lòng với những hành động thường ngày của anh không?”
“Ừm.”
“Thế thì quá sức vừa lòng rồi!” Khương Du Mạn cọ vào n.g.ự.c anh: “Anh vừa đẹp trai, lại săn sóc, biết lo cho gia đình, còn thương yêu con cái nữa. Anh phải tự tin lên chút chứ, phải là em sợ anh bỏ đi mới đúng!”
Trong bóng đêm, đáy mắt Phó Cảnh Thần ánh lên những tia cười lấp lánh, khóe môi anh chạm nhẹ lên trán cô: “Hóa ra trong mắt em, anh có nhiều ưu điểm đến vậy.” Không thể phủ nhận, những lời này đúng là liều t.h.u.ố.c an thần mạnh mẽ nhất, khiến anh yên tâm hơn nhiều.
“Đương nhiên rồi,” Khương Du Mạn dùng ngón tay chọc nhẹ lên n.g.ự.c anh: “Nhưng em là người rất nghiêm khắc đấy nhé. Nếu sau này anh thay lòng đổi dạ…” Phần còn lại cô không nói, nhưng cả hai đều đã hiểu rõ.
“Sẽ không có ngày đó đâu,” Phó Cảnh Thần nắm lấy tay vợ, nhẹ nhàng x** n*n: “Anh sẽ đối xử tốt với em như thế này mãi, nói được làm được.”
Khương Du Mạn nhướng mày, khóe miệng cong lên không thể giấu được: “Dùng thời gian để chứng minh đi, đồng chí Phó Đoàn trưởng.”
Phó Cảnh Thần đưa tay cô đặt lên vai mình, sau đó xoay người cô nằm xuống. Anh cúi xuống hôn cô. Đêm đó, Khương Du Mạn không nhớ rõ mình đã chìm vào giấc ngủ từ lúc nào.
Cũng may cô còn bận tâm chuyện của bố nên vẫn tỉnh dậy rất sớm, chỉ có điều, lúc bước xuống cầu thang, cô cảm thấy eo mình như muốn tan ra. Phó Cảnh Thần theo sát bên cạnh cô suốt chặng đường, còn định đưa tay đỡ nhưng bị Khương Du Mạn lườm vài cái mới đành bỏ cuộc.
Mẹ Phó thấy vậy, vui vẻ nói: “Hai đứa dậy vừa đúng lúc, mau ăn sáng đi. À, ông thông gia hôm nay phải nhập viện đúng không?”
Tiểu Diệp lúc này cứ thấy người lớn ăn là lại tròn xoe mắt nhìn không chớp, nước dãi chảy ròng. Trong lúc nói chuyện, mẹ Phó phải đưa tay giữ chặt bàn tay nhỏ của bé lại, sợ bé vươn tay vồ lấy đồ trên bàn.
“Vâng ạ,” Khương Du Mạn gật đầu: “Hôm nay nhập viện, sẽ có không ít người đến thăm.”
“Mẹ cũng định đi thăm ông thông gia một chút, liệu có bất tiện không?” Mẹ Phó lộ vẻ lo lắng.
Khương Du Mạn săn sóc giải thích: “Mẹ đợi ba con phẫu thuật xong, sức khỏe ổn định rồi hãy đi. Bây giờ người đến thăm đều là cán bộ trong quân đội, con sợ mẹ không thoải mái.”
Mẹ Phó nghĩ cũng phải, liền gật đầu đồng ý.
Ăn cơm xong, Khương Du Mạn tiếp tục vào bếp nấu canh, để lại mẹ Phó và Phó Cảnh Thần ở phòng khách.
“Cảnh Thần, chuyện ông thông gia phẫu thuật lớn như vậy, con không có việc gì thì nhất định phải quan tâm đến tâm trạng của Mạn Mạn, an ủi con bé nhiều hơn.”
“Dạ, con biết, con sẽ an ủi cô ấy.”
“Vậy thì tốt,” mẹ Phó thở dài: “Trông mặt Mạn Mạn hốc hác cả rồi, chắc là vì lo lắng quá mà ngủ không ngon.”
Phó Cảnh Thần: “……”
Nấu canh xong, hai vợ chồng liền cùng Tiểu Diệp đến Bệnh viện Tổng Quân khu. Là một trong những bệnh viện tốt nhất Kinh thành, Bệnh viện Tổng Quân khu có đội ngũ bác sĩ và cơ sở vật chất cực kỳ chất lượng. Tần Đông Lăng được sắp xếp ở phòng bệnh cán bộ cấp cao. Khi hai người bước vào, Chính ủy cũng đang ở đó.
“Tôi còn đang nhắc đến hai ngờ, không ngờ vừa nói xong hai người đã tới rồi.” Thấy Khương Du Mạn và Phó Cảnh Thần, Chính ủy cười tươi.
Khương Du Mạn lễ phép chào hỏi, tiện thể lén liếc nhìn Phó Cảnh Thần, xác nhận anh không có gì bất ổn, rồi đỡ Tần Đông Lăng ngồi dậy, trò chuyện với ông.
Còn Phó Tư Diệp thì bám vào thành giường đi đi lại lại. Nhìn bóng dáng nhỏ, tay chân ngắn cũn nhìn đông sờ tây, mọi người đều bật cười
Trong phòng bệnh đang rộn rã tiếng cười, có người gõ cửa bên ngoài. Chính ủy liền nhanh chóng nói: “Mời vào!”
Người bước vào là Viện trưởng Cao. Bác sĩ ở Bệnh viện Quân khu cũng mang quân hàm, bên trong chiếc áo blouse, Viện trưởng Cao mặc một bộ quân phục chỉnh tề, khiến Khương Du Mạn lần đầu thấy diện mạo này, không khỏi nhìn thêm hai lần.
“Tổng Tham mưu trưởng, ngày mai sẽ tiến hành phẫu thuật rồi. Tôi đến để nói rõ về rủi ro của ca mổ,” Viện trưởng Cao đi thẳng vào vấn đề.