Lầu Trên Lầu Dưới - Chương 52
topicLầu Trên Lầu Dưới - Chương 52 :Lên giường nằm đi
Phó Nhàn Linh đóng cửa lại, đỡ Vu Hướng Tây đang tựa vào cửa đi đến ghế sofa.
Cô vừa định đứng dậy Vu Hướng Tây lại càng ôm cô chặt hơn, bên tai vang lên giọng nói hơi mơ hồ của cậu: “Chị, tôi không thích chị ta”
Khóe môi Phó Nhàn Linh nhếch lên: “Ừm, tôi biết.”
“Lúc trước chị đấy đến gõ cửa nhà tôi…” Đôi môi mỏng của Vu Hướng Tây đặt lên vai và cổ cô, hơi nóng phả ra từ lời nói của cậu khiến cô bất giác run lên: “…Nhưng tôi không cho vào.”
Phó Nhàn Linh sờ lên mái tóc mềm mại của cậu, nhẹ nhàng đáp: “Ừm, tốt lắm.”
Vu Hướng Tây cười, cậu cọ cọ vào cổ Phó Nhàn Linh rồi chậm rãi ngẩng cằm lên, làn da nóng bỏng dán chặt lấy cô, đôi môi mỏng hôn lên má Phó Nhàn Linh.
“Chị.” Sau khi hôn lên khuôn mặt cô, Vu Hướng Tây ngậm lấy môi cô dịu dàng hôn, hơi thở khàn khàn: “Tôi rất thích chị.”
Trái tim Phó Nhàn Linh đập dữ dội, cô sờ lên mặt cậu, ngón tay trắng nõn vòng ra sau gáy ôm lấy Vu Hướng Tây, sự tiếp xúc da thịt nóng như thiêu đốt, cô khẽ đẩy cậu ra:
“Đi, lên giường nằm.”
Vu Hướng Tây ngoan ngoãn gật đầu, dựa vào tường chậm rãi đi vào phòng ngủ.
Phó Nhàn Linh đỡ Vu Hướng Tây nằm xuống giường, giúp cậu cởi áo sơ mi và quần tây, sau đó đi vào phòng tắm vắt khăn lau người cho cậu.
Vu Hướng Tây say rượu rất ngoan, không nghịch không nhiễu, nhưng cả người đỏ như tôm luộc nóng bừng. Phó Nhàn Linh lau người xong, đi pha một cốc nước mật ong ấm cho cậu uống, uống xong còn lấy khăn giấy giúp cậu lau miệng. Nhìn Vu Hướng Tây đang ngủ ngon, đôi mắt nhắm nghiền, Phó Nhàn Linh cười rồi tắt đèn đi ra ngoài.
Cô xuống nhà để xe ở dưới lầu lấy quần áo, lúc đi thang máy gặp hàng xóm nên cô không lên lầu. Phó Nhàn Linh về nhà tắm rửa và đắp mặt nạ, cô lấy di động ra xem, giờ đã là mười một giờ đêm. Wechat có rất nhiều tin nhắn chưa đọc, cô xem qua một lượt, Trương Tuyền Phong còn nhắn cho cô một tin.
“Mấy ngày nữa anh về.”
Phó Nhàn Linh không thèm để ý đến, cô tắt di động rồi tháo mặt nạ vứt vào thùng rác. Lúc nằm trên giường cô không ngừng nghĩ đến những chuyện linh tinh, lúc sau cơn buồn ngủ dần ập tới, trong đầu Phó Nhàn Linh lại loáng thoáng nghe thấy một giọng nói khàn khàn: “Tôi sẽ luôn yêu chị….”
Sáng hôm sau Phó Nhàn Linh dậy hơi muộn, sau khi thu dọn đồ đạc xong, đi tới nhà để xe. Lúc tới nơi cô đã thấy Vu Hướng Tây cầm đồ ăn sáng đứng cạnh xe đợi cô, hôm nay cậu mặc áo phông cùng quần thể thao, sau lưng đeo balo. Thấy Phó Nhàn Linh đi tới, hai mắt cậu lại sáng bừng lên.
“Xin lỗi, tối qua tôi ngủ quên mất.”
Vu Hướng Tây đón cô đi tới, nhỏ giọng nói: “Chị không giận chứ?”
Phó Nhàn Linh thấy xung quanh không có ai, vươn tay giúp cậu chỉnh lại cà vạt: “Sao tôi lại phải giận?”
Vu Hướng Tây thấy cô nở nụ cười là biết cô không giận mình, cậu cười lộ ra hai chiếc răng khểnh: “Tôi sợ uống say quá lại nói linh tinh làm chị không vui.”
“Không đâu, cậu rất ngoan.” Phó Nhàn Linh không nhịn được đưa tay lên sờ mái tóc mềm mại của cậu.
Vu Hướng Tây cúi đầu hôn cô, nhưng rất nhanh cậu đã lui người lại, đưa đồ ăn sáng trong tay cho Phó Nhàn Linh: “Chị, tôi đi trước đây.”
Phó Nhàn Linh khẽ cười: “Không cần tôi đưa đi sao?”
Vu Hướng Tây lắc đầu: “Tôi chạy bộ tới đó là được.”
“Đợi chút.” Phó Nhàn Linh gọi cậu lại, cô lấy túi đồ ở ghế sau ra đưa cho cậu: “Tôi mua ít quần áo cho cậu, mặc thử xem, nếu không vừa thì nói.”
“Cảm ơn chị.” Vu Hướng Tây cười vui vẻ, đôi mắt sáng ngời, trong đôi mắt ấy đều hiện rõ tình cảm của cậu dành cho Phó Nhàn Linh.
“Tối nay chúng ta cùng tới quảng trường Hoa Viên được không?”
Phó Nhàn Linh không hề phản đối: “Được.”
Buổi trưa có người gửi chuyển phát nhanh tới năm bông hoa hồng, Phó Nhàn Linh tìm một chiếc bình rồi bắt đầu cắm tỉa hoa. Cô đặt nó ở trên bàn, chỉ cần ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy.
Cả công ty đều biết Phó Nhàn Linh có một ông chồng lãng mạn, mỗi ngày đều tặng hoa cho cô, lại còn biết dùng băng cá nhân hình gấu Pooh.
Thậm chí còn có đồng nghiệp hỏi Phó Nhàn Linh, làm sao để có thể luôn giữ được cảm giác mới mẻ như vừa mới cưới. Phó Nhàn Linh chỉ cười thầm trong lòng, ngoài miệng nói: “Cứ là chính mình là được rồi, không cần phải thay đổi gì cả.”
Bởi vì người không yêu bạn, cho dù bạn có thay đổi ra sao thì người đó vẫn sẽ không quan tâm.