Mệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 1441
topicMệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 1441 :Tiến về châu Phi (2)
Khóe miệng Lưu Viễn Hương hơi nhếch lên, nói,"Thần Thú chia thành ba cấp gồm cấp địa hoàng, cấp tề thiên và cấp thôn thiên, mỗi một cấp lại chia ra ba cảnh giới nhỏ sơ cấp, trung cấp và cao cấp, ba cảnh giới lớn của Thần Thú tương ứng với ba cấp bậc nhân thần, địa thần và thiên thần khi nhân loại tu luyện cảnh giới thần minh, ba cảnh giới nhỏ tương đương với cảnh giới thần minh, nhưng nói chung trong cùng cấp thì các hạng thuộc tính của Thần Thú mạnh hơn nhân tộc rất nhiều."
"Chính vì vậy cảnh giới ban đầu của Thần Thú lấy 'địa' làm bắt đầu, thần minh lại lấy 'nhân' làm bắt đầu, 'địa' ở giữa."
Nói đến đây, Lưu Viễn Hương lại than thở,"Thần Thú cấp tề thiên, mạnh hơn dự tính của chúng ta rất nhiều!"
Phệ Tâm nhíu mày,"Ở thời đại của bọn họ, không phải nói nhân tộc là mạnh nhất vạn tộc sao? Vì sao thực lực Thần Thú mạnh hơn nhân tộc?"
Lưu Viễn Hương mỉm cười,"Có hai nguyên nhân. Thứ nhất, ta vừa nói chỉ là cường độ thân thể, đến cấp thần minh và Thần Thú, công kích nguyên thần mới là quan trọng, lực lượng linh hồn của nhân loại mạnh hơn Thần Thú."
"Thứ hai, ngươi từng nghe chiến thuật biển người đi, nhân tộc vốn hơn một cấp bậc trên mặt lực lượng linh hồn, cộng thêm tộc nhân đông đảo, Thần Thú thưa thớt, tất nhiên không phải đối thủ của nhân tộc."
Phệ Tâm suy nghĩ, nói,"Vậy nếu đánh đơn, có lẽ Thần Thú càng mạnh hơn."
Lưu Viễn Hương lắc đầu,"Ngươi không nên hỏi ra vấn đề này, từ xưa đến nay trận chiến chủng tộc không thể là đánh đơn."
Nói xong, Lưu Viễn Hương lại nhìn Phệ Tâm, tuy vấn đề của Phệ Tâm rất hạ cấp nhưng hắn ta vẫn đặc biệt trả lời.
"Không phải ngươi hỏi đánh đơn sao, vậy câu trả lời của ta là... Ngoại trừ chủ nhân của ta, trong vạn tộc không có chủng tộc mạnh nhất, chỉ có người mạnh nhất, rõ chưa?"
Phệ Tâm gật đầu thật mạnh,"Đã rõ."
Trong cuộc nói chuyện của Lưu Viễn Hương và Phệ Tâm có một từ gợi lên suy nghĩ của nam tử.
"Vạn tộc..." Nam nhân hơi híp mắt lại, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Vạn tộc trước kia, hôm nay ở đâu?
Im lặng một lát, nam nhân cúi đầu xuống nói với Đại quản gia,"Tìm một vài đối thủ để ta cọ xát với thân thể này một chút."
Đại quản gia lập tức nói,"Hiện tại chúng ta ở quốc thổ Hoa Hạ, quân đội Hoa Hạ có ít nhất hai người sống sót, thực lực không rõ, nếu chủ nhân gây ra chuyện gì e rằng bọn họ sẽ ra tay."
"Ta đã sắp xếp xong để chủ nhân tiến về châu Phi, bên kia có một số bộ lạc cổ xưa thực lực không yếu, đến đó ngài muốn giết bao nhiêu người cũng được, ở đó không còn quốc gia, không ai quản được."
"Ngoài ra, chúng ta nhận được tin tức hình như Giang Khải cũng ở châu Phi."
Nam tử khẽ gật đầu,"Bản tôn mới đến còn chưa quen với bộ thân thể này, đúng là không tiện giao thủ với người sống sót."
"Giang Khải... Cũng là chấp niệm mà nguyên chủ của thân thể này không chịu buông bỏ?"
"Đúng."
Nam tử cười lạnh một tiếng,"Dựa theo thực lực của thời đại này, chủ nhân bộ thân thể này đã có thể nói là đăng phong tạo cực lại còn thua trong tay Giang Khải kia, Giang Khải này cũng khá thú vị."
"Nhưng ta muốn hoàn toàn chiếm cứ thân thể này thì phải giải quyết chấp niệm của nguyên chủ... Vậy đến châu Phi đi!"
"Tuân mệnh!" Đại quản gia lập tức nói,"Đúng rồi, chủ nhân, thuộc hạ nên xưng hô với ngài thế nào?"
"Tề thiên hỗn độn thánh tôn."
"Vâng, Thánh tôn đại nhân!"
Một đoàn người xuất phát đến thành thị số 05, trên đường đi Lưu Viễn Hương và Phệ Tâm phát hiện lúc Hỗn độn thánh tôn đi ở phía trước, xung quanh có rất nhiều Thú Thần đều cả người run rẩy, quỳ xuống nguyên tại chỗ cũng bái.
Lần trước Cuồng nhiệt giả vì ngăn cản Giang Khải lấy lại đất đã mất, triệu hoán ra một nhân loại cấp nhân thần, lần này bọn họ trực tiếp triệu hoán ra Thần Thú cấp tề thiên.
Lúc Thú Thần khác nhìn thấy Thần Thú đều cảm nhận được sự áp chế trên mặt huyết mạch, cam nguyện cúi đầu xưng thần.
Cánh quạt máy bay trực thăng tạo ra cơn gió mạnh, Lưu Viễn Hương đưa mắt nhìn Hỗn độn thánh tôn theo máy bay trực thăng rời khỏi Hoa Hạ, ánh mắt càng trở nên âm trầm.
"Giang Khải, nếu ngươi thật sự ở châu Phi, vậy tiếp theo sẽ có trò hay để xem!"...
"Câm điếc, sao lần nào ngươi cũng có thể gặp được Thú Thần đánh nhau?" Một nam tử châu Phi ngạc nhiên nhìn hai con Cự xỉ trường mao tượng hấp hối ở sau lưng Giang Khải, vừa vui mừng vừa thấy kỳ quái.
Từ khi Giang Khải đi theo đội ngũ đi săn đến nay, bọn họ liên tục ba lần thấy hai Thú Thần bị trọng thương.
Gặp được loại Thú Thần này, bọn họ căn bản không cần ra tay, không có bất kỳ nguy hiểm gì có thể mang về rất nhiều đồ ăn.
Cũng chính vì loại "vận khí" nghịch thiên này, trong khoảng thời gian này người trong thôn không chỉ không cần chịu đói, còn dự trữ rất nhiều đồ ăn.
Đối với Giang Khải thật sự chỉ là việc động ngón tay, công kích của Vô kiếm không có quỹ tích, người khác cũng không có khả năng đoán được là hắn làm.
"Chính vì vậy cảnh giới ban đầu của Thần Thú lấy 'địa' làm bắt đầu, thần minh lại lấy 'nhân' làm bắt đầu, 'địa' ở giữa."
Nói đến đây, Lưu Viễn Hương lại than thở,"Thần Thú cấp tề thiên, mạnh hơn dự tính của chúng ta rất nhiều!"
Phệ Tâm nhíu mày,"Ở thời đại của bọn họ, không phải nói nhân tộc là mạnh nhất vạn tộc sao? Vì sao thực lực Thần Thú mạnh hơn nhân tộc?"
Lưu Viễn Hương mỉm cười,"Có hai nguyên nhân. Thứ nhất, ta vừa nói chỉ là cường độ thân thể, đến cấp thần minh và Thần Thú, công kích nguyên thần mới là quan trọng, lực lượng linh hồn của nhân loại mạnh hơn Thần Thú."
"Thứ hai, ngươi từng nghe chiến thuật biển người đi, nhân tộc vốn hơn một cấp bậc trên mặt lực lượng linh hồn, cộng thêm tộc nhân đông đảo, Thần Thú thưa thớt, tất nhiên không phải đối thủ của nhân tộc."
Phệ Tâm suy nghĩ, nói,"Vậy nếu đánh đơn, có lẽ Thần Thú càng mạnh hơn."
Lưu Viễn Hương lắc đầu,"Ngươi không nên hỏi ra vấn đề này, từ xưa đến nay trận chiến chủng tộc không thể là đánh đơn."
Nói xong, Lưu Viễn Hương lại nhìn Phệ Tâm, tuy vấn đề của Phệ Tâm rất hạ cấp nhưng hắn ta vẫn đặc biệt trả lời.
"Không phải ngươi hỏi đánh đơn sao, vậy câu trả lời của ta là... Ngoại trừ chủ nhân của ta, trong vạn tộc không có chủng tộc mạnh nhất, chỉ có người mạnh nhất, rõ chưa?"
Phệ Tâm gật đầu thật mạnh,"Đã rõ."
Trong cuộc nói chuyện của Lưu Viễn Hương và Phệ Tâm có một từ gợi lên suy nghĩ của nam tử.
"Vạn tộc..." Nam nhân hơi híp mắt lại, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Vạn tộc trước kia, hôm nay ở đâu?
Im lặng một lát, nam nhân cúi đầu xuống nói với Đại quản gia,"Tìm một vài đối thủ để ta cọ xát với thân thể này một chút."
Đại quản gia lập tức nói,"Hiện tại chúng ta ở quốc thổ Hoa Hạ, quân đội Hoa Hạ có ít nhất hai người sống sót, thực lực không rõ, nếu chủ nhân gây ra chuyện gì e rằng bọn họ sẽ ra tay."
"Ta đã sắp xếp xong để chủ nhân tiến về châu Phi, bên kia có một số bộ lạc cổ xưa thực lực không yếu, đến đó ngài muốn giết bao nhiêu người cũng được, ở đó không còn quốc gia, không ai quản được."
"Ngoài ra, chúng ta nhận được tin tức hình như Giang Khải cũng ở châu Phi."
Nam tử khẽ gật đầu,"Bản tôn mới đến còn chưa quen với bộ thân thể này, đúng là không tiện giao thủ với người sống sót."
"Giang Khải... Cũng là chấp niệm mà nguyên chủ của thân thể này không chịu buông bỏ?"
"Đúng."
Nam tử cười lạnh một tiếng,"Dựa theo thực lực của thời đại này, chủ nhân bộ thân thể này đã có thể nói là đăng phong tạo cực lại còn thua trong tay Giang Khải kia, Giang Khải này cũng khá thú vị."
"Nhưng ta muốn hoàn toàn chiếm cứ thân thể này thì phải giải quyết chấp niệm của nguyên chủ... Vậy đến châu Phi đi!"
"Tuân mệnh!" Đại quản gia lập tức nói,"Đúng rồi, chủ nhân, thuộc hạ nên xưng hô với ngài thế nào?"
"Tề thiên hỗn độn thánh tôn."
"Vâng, Thánh tôn đại nhân!"
Một đoàn người xuất phát đến thành thị số 05, trên đường đi Lưu Viễn Hương và Phệ Tâm phát hiện lúc Hỗn độn thánh tôn đi ở phía trước, xung quanh có rất nhiều Thú Thần đều cả người run rẩy, quỳ xuống nguyên tại chỗ cũng bái.
Lần trước Cuồng nhiệt giả vì ngăn cản Giang Khải lấy lại đất đã mất, triệu hoán ra một nhân loại cấp nhân thần, lần này bọn họ trực tiếp triệu hoán ra Thần Thú cấp tề thiên.
Lúc Thú Thần khác nhìn thấy Thần Thú đều cảm nhận được sự áp chế trên mặt huyết mạch, cam nguyện cúi đầu xưng thần.
Cánh quạt máy bay trực thăng tạo ra cơn gió mạnh, Lưu Viễn Hương đưa mắt nhìn Hỗn độn thánh tôn theo máy bay trực thăng rời khỏi Hoa Hạ, ánh mắt càng trở nên âm trầm.
"Giang Khải, nếu ngươi thật sự ở châu Phi, vậy tiếp theo sẽ có trò hay để xem!"...
"Câm điếc, sao lần nào ngươi cũng có thể gặp được Thú Thần đánh nhau?" Một nam tử châu Phi ngạc nhiên nhìn hai con Cự xỉ trường mao tượng hấp hối ở sau lưng Giang Khải, vừa vui mừng vừa thấy kỳ quái.
Từ khi Giang Khải đi theo đội ngũ đi săn đến nay, bọn họ liên tục ba lần thấy hai Thú Thần bị trọng thương.
Gặp được loại Thú Thần này, bọn họ căn bản không cần ra tay, không có bất kỳ nguy hiểm gì có thể mang về rất nhiều đồ ăn.
Cũng chính vì loại "vận khí" nghịch thiên này, trong khoảng thời gian này người trong thôn không chỉ không cần chịu đói, còn dự trữ rất nhiều đồ ăn.
Đối với Giang Khải thật sự chỉ là việc động ngón tay, công kích của Vô kiếm không có quỹ tích, người khác cũng không có khả năng đoán được là hắn làm.