Đúng Là Một Cô Gái Ngoan - Chương 83
topicĐúng Là Một Cô Gái Ngoan - Chương 83 :Mới mở miệng đã là bom hạng nặng đúng không?
Người nằm trên sofa nhắm mắt, hô hấp đều đặn.
Anh còn biết lấy gối, nằm ngửa ra ngủ, đắp thêm một chiếc chăn mỏng.
Ngủ sâu thật?
Khi anh nhắm mắt, dù trông không còn hung dữ, nhưng gương mặt sắc sảo ấy vẫn toát ra vẻ nghiêm nghị.
Lộc Minh Vu rón rén bước tới gần.
Cô cúi người xuống, đưa một ngón tay ra định chạm.
Chưa kịp chạm đến...
Anh bất ngờ mở mắt, đôi mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào cô.
Lộc Minh Vu giật mình muốn chết, suýt thì ngã nhào.
Một cánh tay vươn ra đỡ lấy cô.
Anh không có biểu cảm gì, chỉ hỏi: "Em định làm gì thế?"
Lộc Minh Vu thở phào, đáp: "Em còn muốn hỏi anh làm gì đấy! Không ngủ sao?"
"Ngủ rồi." Đoạn Tư Minh vẫn chăm chú nhìn cô: "Nhưng có người lại gần, anh sẽ cảm nhận được."
Khoảng cách giữa họ rất gần, hơi thở cô vừa rồi phả vào khiến anh nhột nhột.
Ánh mắt anh lướt qua lông mày cô, ánh nhìn lướt sang tay mình — vẫn đang đặt trên eo cô.
Anh buông tay, nằm xuống lại, tiếp tục quan sát cô.
Lộc Minh Vu hoàn hồn lại: "Sao anh biết em lại gần? Em đi rất nhẹ rồi mà."
Đoạn Tư Minh: "Giải thích sao nhỉ? Trải qua nhiều lần ám sát thì sẽ có phản xạ. Cảnh giác thôi."
Lộc Minh Vu sửng sốt: "Bị ám sát?"
Anh nói rất bình thản: "Ừ, trước đây."
Cô không biết nên nói gì nữa, cảm thấy đó là cuộc đời mình không thể nào tưởng tượng nổi.
Cô bò lên giường, với tay tắt đèn ngủ.
Căn phòng chìm vào bóng tối, cũng trở nên yên tĩnh.
"Ngủ chưa?" Anh bỗng hỏi.
"Chưa." Cô đáp gọn lỏn.
Cô vẫn chưa hoàn hồn vì mới bị dọa, khó mà ngủ được.
Lại thêm một lúc nữa...
Anh lại cất tiếng: "Anh hỏi em một câu, trước kia hỏi rồi, nhưng em trả lời không rõ ràng."
Lộc Minh Vu: "Gì cơ?"
Đoạn Tư Minh: "Tại sao lần đầu tiên em lại chọn anh?"
Lộc Minh Vu không nghĩ nhiều, thành thật trả lời: "Anh đúng gu em."
Ngay giây tiếp theo.
Người trên sofa lập tức xuất hiện trên giường, đè chăn khóa cô lại.
Không biết anh dùng loại kỹ năng gì, chỉ trong một khoảnh khắc!
Lộc Minh Vu cảm thấy mình như một con tằm.
Bị cuốn chặt trong chăn, không nhúc nhích nổi.
Trong bóng tối cô không nhìn thấy gì, chỉ cảm nhận được hơi thở nóng rực của anh sát bên.
Anh nói, giọng không rõ cảm xúc: "Em là kiểu người thường ngày im lặng, vừa mở miệng đã là bom hạng nặng, đúng không?"
Anh gần đến nỗi môi gần như chạm vào chóp mũi cô khi nói câu đó.
Giọng điệu bình thản, không rõ vui hay giận.
Lộc Minh Vu không nhìn thấy gì, không đoán được nét mặt anh, nên càng không đoán nổi ý nghĩa lời nói.
Cô im lặng.
"Câm rồi?" Anh khẽ động đậy.
Hình như dùng đầu gối huých nhẹ vào eo cô.
Lộc Minh Vu khẽ "Ờ..." một tiếng.
Anh áp sát hơn, không chỉ là hơi thở nữa.
Cô bối rối, không biết nên tiến hay lùi.
Bị cuốn chặt trong chăn, anh lại quá gần, khiến cô không thể mở miệng.
Anh cứ vậy dừng lại, không nhúc nhích.
Sự yên lặng kéo dài đến mức cô tê cả người, phải xoay cổ nhè nhẹ.
Bỗng nhiên, anh cúi đầu.
Cô cảm nhận được môi bị chạm nhẹ, nhưng anh không làm thêm gì cả.
Chỉ nhẹ nhàng cọ sát môi mình lên môi cô, hỏi: "Cơ thể em đỡ hơn chưa?"
Giọng anh khàn khàn, u tối.
Lộc Minh Vu chợt cảm thấy điều gì đó khác thường.
"Khỏi rồi..." Cô đáp.
Sau đó.
Cô nghe thấy anh bật cười khẽ, như thở dài.
"Dưỡng thêm đã." Khi nói câu đó, hơi thở anh nóng hổi, như thiêu đốt.
Lộc Minh Vu cảm thấy nóng nực, muốn đưa tay ra khỏi chăn.
Nhưng anh đè lại, thậm chí còn kéo chăn đắp kỹ lên vai cô.
"Ngủ đi." Anh nói xong, trèo xuống giường, trở về sofa.
Lộc Minh Vu quay đầu nhìn qua.
Nhưng...
Cô bị quáng gà ban đêm, có nhìn thấy gì đâu?
...
Chuyến đi một ngày ở Paris kết thúc. Hai người dùng bữa trưa xong thì lên đường về.
Đoạn Tư Minh như không biết mệt, còn tăng tốc, rút ngắn thời gian di chuyển.
Lộc Minh Vu thì mệt rã rời, về đến căn hộ vừa mở cửa, đã thấy hai túi lớn trên sàn, căng phồng.
"Cái gì đấy?" Cô hỏi.
Đoạn Tư Minh: "Đồ ăn vặt, đặc sản Hương Sơn Áo."
Lộc Minh Vu ngạc nhiên: "Hương Sơn Áo?"
Không phải Hương Cảng sao?
Đoạn Tư Minh mở túi ra: "Thịt khô, bánh hạnh nhân, bánh giòn ngọt... Em ăn bao giờ chưa?"
Lộc Minh Vu: "Chỉ từng ăn thịt khô."
Đoạn Tư Minh: "Anh mang nhiều loại, ăn thử xem thích cái nào, anh cho người gửi thêm."
Lộc Minh Vu bất chợt im lặng. Một lúc lâu sau, cô nhẹ giọng nói: "Hôm đó trên du thuyền, lẽ ra em nên đi cùng anh."
Hôm ấy anh rủ cô đi chơi, cô bận đến thăm mộ, từ chối.
Rồi thì gặp Lộc Lâm, bị đánh, bị bắt đến Tây Tử Thành... Sau đó là hàng loạt biến cố, mỗi một chuyện đều khiến cô căm hận cả nhà họ Lộc đến tận xương tủy.
"Gì cơ?" Anh khẽ cúi người, muốn nhìn rõ biểu cảm của cô.
Chỉ trong khoảnh khắc, cô như vừa rất đau lòng.
Nhưng đến lúc ngẩng đầu lên, mọi cảm xúc đều tan biến.
Lộc Minh Vu lắc đầu: "Không có gì."
Cô quay lưng vào phòng, nằm sấp trên giường định nghỉ một lúc.
Đúng lúc đó, điện thoại rung dữ dội — tin nhắn của Trần Lạt tới tấp.
【Trần Lạt:Bài tập làm chưa? Cái bài giao buổi học đêm Giao Thừa ấy!】
【Trần Lạt:Tao hôm đó coi pháo hoa sung quá, uống rượu nhiều, ngủ mê mệt suốt một ngày một đêm, tỉnh dậy đã qua 20 tiếng rồi!】
【Trần Lạt:Đi xưởng vẽ không? Tao chẳng có tý cảm hứng nào!】
【Trần Lạt:Cứu mạng với! Mày đâu rồi?】
【Lộc Minh Vu:Chết tiệt, tao quên mất còn bài tập!】
Cô đành lê thân khỏi giường, vội vàng đi giày.
Một cánh tay đưa ngang ra chặn lại.
Đoạn Tư Minh nhíu mày: "Vừa về đã đi đâu nữa? Sao gấp vậy?"
Lộc Minh Vu thay giày: "Em còn bài tập chưa làm, phải đến trường."
Đoạn Tư Minh nhìn đồng hồ: "Giờ này? Vẽ đến mấy giờ?"
Lộc Minh Vu uể oải: "Thức trắng đêm."
Đoạn Tư Minh gật đầu, cầm chìa khóa xe, còn đưa theo ít đồ ăn vặt cho cô.
Một tiếng sau.
Trần Lạt tóc tai rối bời, lao vào toà xưởng nghệ thuật. Không vào ngay khu riêng của mình mà chạy thẳng tới chỗ Lộc Minh Vu.
"Cho tao chép với!" Cô vừa thấy đã hét toáng.
Kết quả vừa hét xong, thấy Lộc Minh Vu còn chưa bắt đầu vẽ, chỉ ngồi trước giá vẽ ăn đồ ăn vặt.
Trần Lạt lập tức quên bài tập, hỏi: "Mày ăn gì đấy? Cho tao nếm thử?"
Lộc Minh Vu đưa một miếng: "Bánh gà."
Trần Lạt: "Cái quái gì thế?"
Lộc Minh Vu: "Đặc sản Hương Sơn Áo."
Trần Lạt ăn một miếng, mắt sáng rực, thò tay bốc luôn cả nắm to, gặm rào rạo.
"Nói đến Hương Sơn Áo..." Vừa ăn, cô vừa nói, "Cái du thuyền tao nói với mày, mày đi chưa? Thấy mấy bức tranh nổi tiếng chưa? Có sốc không?"
Lộc Minh Vu khựng lại, quay đầu, nhìn cô đầy u oán.
Trần Lạt vẫn gặm bánh, không hiểu gì: "Sao vậy?"
Lộc Minh Vu: "Trả lại đây, không được ăn nữa."
Trần Lạt nhảy dựng lên: "Tự nhiên đổi mặt là sao! Mày điên à? Không trả! Tao ăn!"
Lộc Minh Vu giật lại cái túi, không thèm nói.
Cô đúng là tin lời Trần Lạt, mới đi cái du thuyền ở Hương Sơn Áo...
Ơ mà nghĩ lại cũng được việc — quyến được bạn trai.
Tối đó Lộc Minh Vu thức trắng đêm ở xưởng vẽ, sáng hôm sau bỏ tập thể dục, đi thẳng đến lớp.
Cô buồn ngủ đến mức ngáp không ngừng.
Trần Lạt còn thảm hơn, đến tận trước giờ học vẫn chưa vẽ xong, mắt thâm quầng, suýt khóc.
Anh còn biết lấy gối, nằm ngửa ra ngủ, đắp thêm một chiếc chăn mỏng.
Ngủ sâu thật?
Khi anh nhắm mắt, dù trông không còn hung dữ, nhưng gương mặt sắc sảo ấy vẫn toát ra vẻ nghiêm nghị.
Lộc Minh Vu rón rén bước tới gần.
Cô cúi người xuống, đưa một ngón tay ra định chạm.
Chưa kịp chạm đến...
Anh bất ngờ mở mắt, đôi mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào cô.
Lộc Minh Vu giật mình muốn chết, suýt thì ngã nhào.
Một cánh tay vươn ra đỡ lấy cô.
Anh không có biểu cảm gì, chỉ hỏi: "Em định làm gì thế?"
Lộc Minh Vu thở phào, đáp: "Em còn muốn hỏi anh làm gì đấy! Không ngủ sao?"
"Ngủ rồi." Đoạn Tư Minh vẫn chăm chú nhìn cô: "Nhưng có người lại gần, anh sẽ cảm nhận được."
Khoảng cách giữa họ rất gần, hơi thở cô vừa rồi phả vào khiến anh nhột nhột.
Ánh mắt anh lướt qua lông mày cô, ánh nhìn lướt sang tay mình — vẫn đang đặt trên eo cô.
Anh buông tay, nằm xuống lại, tiếp tục quan sát cô.
Lộc Minh Vu hoàn hồn lại: "Sao anh biết em lại gần? Em đi rất nhẹ rồi mà."
Đoạn Tư Minh: "Giải thích sao nhỉ? Trải qua nhiều lần ám sát thì sẽ có phản xạ. Cảnh giác thôi."
Lộc Minh Vu sửng sốt: "Bị ám sát?"
Anh nói rất bình thản: "Ừ, trước đây."
Cô không biết nên nói gì nữa, cảm thấy đó là cuộc đời mình không thể nào tưởng tượng nổi.
Cô bò lên giường, với tay tắt đèn ngủ.
Căn phòng chìm vào bóng tối, cũng trở nên yên tĩnh.
"Ngủ chưa?" Anh bỗng hỏi.
"Chưa." Cô đáp gọn lỏn.
Cô vẫn chưa hoàn hồn vì mới bị dọa, khó mà ngủ được.
Lại thêm một lúc nữa...
Anh lại cất tiếng: "Anh hỏi em một câu, trước kia hỏi rồi, nhưng em trả lời không rõ ràng."
Lộc Minh Vu: "Gì cơ?"
Đoạn Tư Minh: "Tại sao lần đầu tiên em lại chọn anh?"
Lộc Minh Vu không nghĩ nhiều, thành thật trả lời: "Anh đúng gu em."
Ngay giây tiếp theo.
Người trên sofa lập tức xuất hiện trên giường, đè chăn khóa cô lại.
Không biết anh dùng loại kỹ năng gì, chỉ trong một khoảnh khắc!
Lộc Minh Vu cảm thấy mình như một con tằm.
Bị cuốn chặt trong chăn, không nhúc nhích nổi.
Trong bóng tối cô không nhìn thấy gì, chỉ cảm nhận được hơi thở nóng rực của anh sát bên.
Anh nói, giọng không rõ cảm xúc: "Em là kiểu người thường ngày im lặng, vừa mở miệng đã là bom hạng nặng, đúng không?"
Anh gần đến nỗi môi gần như chạm vào chóp mũi cô khi nói câu đó.
Giọng điệu bình thản, không rõ vui hay giận.
Lộc Minh Vu không nhìn thấy gì, không đoán được nét mặt anh, nên càng không đoán nổi ý nghĩa lời nói.
Cô im lặng.
"Câm rồi?" Anh khẽ động đậy.
Hình như dùng đầu gối huých nhẹ vào eo cô.
Lộc Minh Vu khẽ "Ờ..." một tiếng.
Anh áp sát hơn, không chỉ là hơi thở nữa.
Cô bối rối, không biết nên tiến hay lùi.
Bị cuốn chặt trong chăn, anh lại quá gần, khiến cô không thể mở miệng.
Anh cứ vậy dừng lại, không nhúc nhích.
Sự yên lặng kéo dài đến mức cô tê cả người, phải xoay cổ nhè nhẹ.
Bỗng nhiên, anh cúi đầu.
Cô cảm nhận được môi bị chạm nhẹ, nhưng anh không làm thêm gì cả.
Chỉ nhẹ nhàng cọ sát môi mình lên môi cô, hỏi: "Cơ thể em đỡ hơn chưa?"
Giọng anh khàn khàn, u tối.
Lộc Minh Vu chợt cảm thấy điều gì đó khác thường.
"Khỏi rồi..." Cô đáp.
Sau đó.
Cô nghe thấy anh bật cười khẽ, như thở dài.
"Dưỡng thêm đã." Khi nói câu đó, hơi thở anh nóng hổi, như thiêu đốt.
Lộc Minh Vu cảm thấy nóng nực, muốn đưa tay ra khỏi chăn.
Nhưng anh đè lại, thậm chí còn kéo chăn đắp kỹ lên vai cô.
"Ngủ đi." Anh nói xong, trèo xuống giường, trở về sofa.
Lộc Minh Vu quay đầu nhìn qua.
Nhưng...
Cô bị quáng gà ban đêm, có nhìn thấy gì đâu?
...
Chuyến đi một ngày ở Paris kết thúc. Hai người dùng bữa trưa xong thì lên đường về.
Đoạn Tư Minh như không biết mệt, còn tăng tốc, rút ngắn thời gian di chuyển.
Lộc Minh Vu thì mệt rã rời, về đến căn hộ vừa mở cửa, đã thấy hai túi lớn trên sàn, căng phồng.
"Cái gì đấy?" Cô hỏi.
Đoạn Tư Minh: "Đồ ăn vặt, đặc sản Hương Sơn Áo."
Lộc Minh Vu ngạc nhiên: "Hương Sơn Áo?"
Không phải Hương Cảng sao?
Đoạn Tư Minh mở túi ra: "Thịt khô, bánh hạnh nhân, bánh giòn ngọt... Em ăn bao giờ chưa?"
Lộc Minh Vu: "Chỉ từng ăn thịt khô."
Đoạn Tư Minh: "Anh mang nhiều loại, ăn thử xem thích cái nào, anh cho người gửi thêm."
Lộc Minh Vu bất chợt im lặng. Một lúc lâu sau, cô nhẹ giọng nói: "Hôm đó trên du thuyền, lẽ ra em nên đi cùng anh."
Hôm ấy anh rủ cô đi chơi, cô bận đến thăm mộ, từ chối.
Rồi thì gặp Lộc Lâm, bị đánh, bị bắt đến Tây Tử Thành... Sau đó là hàng loạt biến cố, mỗi một chuyện đều khiến cô căm hận cả nhà họ Lộc đến tận xương tủy.
"Gì cơ?" Anh khẽ cúi người, muốn nhìn rõ biểu cảm của cô.
Chỉ trong khoảnh khắc, cô như vừa rất đau lòng.
Nhưng đến lúc ngẩng đầu lên, mọi cảm xúc đều tan biến.
Lộc Minh Vu lắc đầu: "Không có gì."
Cô quay lưng vào phòng, nằm sấp trên giường định nghỉ một lúc.
Đúng lúc đó, điện thoại rung dữ dội — tin nhắn của Trần Lạt tới tấp.
【Trần Lạt:Bài tập làm chưa? Cái bài giao buổi học đêm Giao Thừa ấy!】
【Trần Lạt:Tao hôm đó coi pháo hoa sung quá, uống rượu nhiều, ngủ mê mệt suốt một ngày một đêm, tỉnh dậy đã qua 20 tiếng rồi!】
【Trần Lạt:Đi xưởng vẽ không? Tao chẳng có tý cảm hứng nào!】
【Trần Lạt:Cứu mạng với! Mày đâu rồi?】
【Lộc Minh Vu:Chết tiệt, tao quên mất còn bài tập!】
Cô đành lê thân khỏi giường, vội vàng đi giày.
Một cánh tay đưa ngang ra chặn lại.
Đoạn Tư Minh nhíu mày: "Vừa về đã đi đâu nữa? Sao gấp vậy?"
Lộc Minh Vu thay giày: "Em còn bài tập chưa làm, phải đến trường."
Đoạn Tư Minh nhìn đồng hồ: "Giờ này? Vẽ đến mấy giờ?"
Lộc Minh Vu uể oải: "Thức trắng đêm."
Đoạn Tư Minh gật đầu, cầm chìa khóa xe, còn đưa theo ít đồ ăn vặt cho cô.
Một tiếng sau.
Trần Lạt tóc tai rối bời, lao vào toà xưởng nghệ thuật. Không vào ngay khu riêng của mình mà chạy thẳng tới chỗ Lộc Minh Vu.
"Cho tao chép với!" Cô vừa thấy đã hét toáng.
Kết quả vừa hét xong, thấy Lộc Minh Vu còn chưa bắt đầu vẽ, chỉ ngồi trước giá vẽ ăn đồ ăn vặt.
Trần Lạt lập tức quên bài tập, hỏi: "Mày ăn gì đấy? Cho tao nếm thử?"
Lộc Minh Vu đưa một miếng: "Bánh gà."
Trần Lạt: "Cái quái gì thế?"
Lộc Minh Vu: "Đặc sản Hương Sơn Áo."
Trần Lạt ăn một miếng, mắt sáng rực, thò tay bốc luôn cả nắm to, gặm rào rạo.
"Nói đến Hương Sơn Áo..." Vừa ăn, cô vừa nói, "Cái du thuyền tao nói với mày, mày đi chưa? Thấy mấy bức tranh nổi tiếng chưa? Có sốc không?"
Lộc Minh Vu khựng lại, quay đầu, nhìn cô đầy u oán.
Trần Lạt vẫn gặm bánh, không hiểu gì: "Sao vậy?"
Lộc Minh Vu: "Trả lại đây, không được ăn nữa."
Trần Lạt nhảy dựng lên: "Tự nhiên đổi mặt là sao! Mày điên à? Không trả! Tao ăn!"
Lộc Minh Vu giật lại cái túi, không thèm nói.
Cô đúng là tin lời Trần Lạt, mới đi cái du thuyền ở Hương Sơn Áo...
Ơ mà nghĩ lại cũng được việc — quyến được bạn trai.
Tối đó Lộc Minh Vu thức trắng đêm ở xưởng vẽ, sáng hôm sau bỏ tập thể dục, đi thẳng đến lớp.
Cô buồn ngủ đến mức ngáp không ngừng.
Trần Lạt còn thảm hơn, đến tận trước giờ học vẫn chưa vẽ xong, mắt thâm quầng, suýt khóc.