Mệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 1486

topic

Mệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 1486 :Ác ma trong mắt kẻ địch
"Trước đó ngươi vẫn không dùng Vô kiếm, là vì ngươi biết Giang Vô Địch sẽ nhắc nhở ta rằng ngươi còn có chiêu này, nên nhất định phải chờ ta trọng thương mới sử dụng trong tình huống chắc chắn trúng?!"
Giang Khải không trả lời cũng coi như một sự chấp nhận.
Nhưng sự hoảng sợ của Hỗn độn thánh tôn càng mạnh mẽ hơn trước đó.
"Ngươi lại phát huy cách khống chế năng lượng, chi tiết vận dụng chiến thuật đến cực hạn như thế... Vượt cấp một cảnh giới lớn... Ngươi, vốn ngươi không có phần thắng, vốn không có phần thắng..."
Giang Khải hừ lạnh một tiếng, ánh mắt trở nên lạnh lùng,"Người nói ta không có phần thắng trước đó, đã chờ ngươi ở phía dưới."
"Đã đến thời đại của chúng ta, vậy ta dùng hết tình nghĩa chủ nhà, tặng ngươi một phần lễ lớn!"
Nói xong, Giang Khải vung tấm thẻ bài màu đen ra,"Diêm Vương lệnh, Canh giờ chưa tới! Cho ngươi thời gian ba ngày cẩn thận ngẫm lại tội giết hại mà ngươi phạm phải!"
Diêm Vương lệnh lần lượt cắt qua thân thể Hỗn độn thánh tôn, Hỗn độn thánh tôn mạnh như vậy cũng phát ra từng tiếng kêu gào thê lương.
Khuôn mặt của Hỗn độn thánh tôn luôn khiến Giang Khải nghĩ đến bản thân... Nhưng Giang Khải lại thờ ơ, chỉ lạnh lùng nhìn Hỗn độn thánh tôn bị tra tấn.
Hắn nhớ đến thôn dân Balu tộc, tình cảnh thê thảm sau khi bọn họ chết không cho phép hắn thương cảm với kẻ địch!
Diêm Vương lệnh sẽ chiêu đãi vị khách nhân này thật tốt, lấy thuộc tính hiện tại của Giang Khải, duy trì Canh giờ chưa tới ba ngày hoàn toàn không thành vấn đề.
Giang Khải xoay người, khẽ nâng đầu lên nhìn ba huynh đệ Batuta.
Ba người kia thấy ánh mắt Giang Khải, cả người run rẩy.
Vẫn là đầu óc Apu Batuta xoay chuyển nhanh, hắn ta lập tức lao vào trong đám người kéo Lohith và những hài tử khác ra, dùng dao găm đặt ở cổ họng Lohith, nơm nớp lo sợ hô lên,"Ngươi đừng tới đây! Nếu ngươi dám tới thì ta sẽ giết những hài tử này!"
Pons cũng phản ứng lại, tiện tay nắm lấy một hài từ, dùng dao găm đặt ở tim hài tử.
Lohith kêu khóc với Giang Khải,"Câm điếc, ta chết cũng không sao, giết bọn họ trả thù cho Balu tộc!"
Giang Khải đau lòng nhìn Lohith, hài tử này còn nhỏ lại có chút nhiệt huyết.
Người nhà của nó không còn, ca ca thương nó nhất chết thảm, cả thôn làng chỉ còn lại bọn họ.
Đối mặt với sự uy hiếp của Apu và Pons, Giang Khải căn bản không nhìn hai người, chỉ đang nhìn Lohith.
"Lohith, ngươi nói sai rồi, các ngươi không thể chết! Nếu ca ca ngươi ở dưới suối vàng biết được, chắc chắn không cho phép ngươi nói như vậy!"
"Chỉ cần các ngươi vẫn còn, Balu tộc sẽ không diệt vong, các ngươi là hy vọng cuối cùng của Balu tộc."
Lohith đã khóc thành người nước mắt.
Bọn họ là hy vọng, bọn họ gánh vác hy vọng của tộc nhân đã chết, phải sống sót!
Nhìn Giang Khải đi từng bước một về phía trước, cả người Apu Batuta run tẩy, hắn ta căng cổ họng rống lên,"Ngươi còn đến thì ta sẽ giết bọn họ!"
Lúc này Giang Khải mới nhìn thoáng qua Apu, hắn khẽ nhíu mày, nghi ngờ nói,"Vì sao các ngươi phải làm như vậy? Ta chỉ đến giết Hỗn độn thánh tôn, hắn mới là kẻ cầm đầu, các ngươi căng thẳng như vậy làm gì?"
"Chẳng lẽ các ngươi muốn chủ động đối địch với ta?"
"Ta thật sự không ngờ, các ngươi lại có cốt khí như thế."
Apu Batuta không ngờ Giang Khải sẽ nói những lời này.
Có ý gì? Giang Khải không định giết bọn họ? Là bọn họ tự mình đa tình?
"Ngươi, ngươi nói thật?"
"Đương nhiên, ta là một thần minh, chẳng lẽ còn lừa các ngươi? Nếu các ngươi không yên tâm vậy ta thề là được, nếu ta muốn giết các ngươi vậy trời đánh ngũ lôi!"
Tuy Apu không biết trời đánh ngũ lôi là cái gì, nhưng nghe ra chắc là một loại cực hình vô cùng kinh khủng.
Giang Khải đã cam đoan như vậy, có thể không xung đột với Giang Khải chắc chắn là kết quả tốt nhất.
Apu Batuta nhìn đệ đệ một chút, lúc đầu trong lòng hai người đều ôm quyết tâm muốn chết, kết quả bị Giang Khải nói một tràng lại thấy vẫn còn may mắn.
Huống chi, chọc giận Giang Khải thì bọn họ thật sự không có chút đường sống này.
Ngay cả Hỗn độn thánh tôn cũng bị Giang Khải giết chết, bọn họ đối mặt với Giang Khải căn bản không đáng nhắc đến.
Giang Khải thản nhiên nhìn Batuta,"Thật ra, nếu ngươi không thả bọn họ, ta cũng có thể cướp lại bọn họ nhưng ta sẽ cho các ngươi một cơ hội, hiện tại thả người, sau đó cút đi!"
Phòng tuyến tâm lý của Apu và Pons hoàn toàn hỏng mất.
Giang Khải thể hiện ra lực chiến đấu khiến bọn họ ngoại trừ e ngại thì không còn ý khác, hai người thả một đám tù binh Lohith, quay đầu bỏ chạy.
Chờ sau khi hai người đi ra ngoài mấy chục mét, đột nhiên có hai bóng đen đâm xuyên qua bắp đùi của hai người.
Chờ bọn họ lấy lại tinh thần, hoảng sợ nhìn về phía Giang Khải, đều là vẻ mặt sợ hãi, không tin nổi.
"Ngươi, ngươi đã nói sẽ thả chúng ta! Ngươi đã thề!"
Giang Khải dẫn theo đám người Lohith đi về phía huynh đệ Batuta, hắn nhìn thoáng qua hai người ngã xuống đất, từ tốn nói,"Các ngươi có thể phản bội tổ tiên, ta không thể không tuân thủ lời thề sao?"