Xuyên Đến Thập Niên 70: Trêu Chọc Phó Đoàn Trường Phúc Hắc - Chương 966
topicXuyên Đến Thập Niên 70: Trêu Chọc Phó Đoàn Trường Phúc Hắc - Chương 966 :
“Không được!” Vị chỉ huy kiên quyết từ chối: “Nhiệm vụ của các đồng chí ấy cần phải tuyệt đối bảo mật, đây là kỷ luật quân đội! Hơn nữa, cô có biết thì cứu được làm sao? Họ đang ở nơi xa xôi, hiểm nguy, cô là một người phụ nữ yếu ớt, nếu đến đó, chỉ làm vướng chân họ mà thôi.”
Ông trấn an cô: “Trình Cảnh Mặc đi là một tổ đội hoàn chỉnh. Dù anh ấy có gặp chuyện, các đồng đội khác cũng sẽ tìm cách cứu anh ấy. Cô ở nhà bảo vệ vững chắc hậu phương lớn này đã, còn chuyện công tác của anh ấy, cô đừng nghĩ quẩn.”
Vu Hướng Niệm thất thểu rời khỏi Bộ Chỉ huy.
Niềm an ủi duy nhất trong lòng cô lúc này là Trình Cảnh Mặc tạm thời chắc chắn chưa xảy ra chuyện như trong cơn ác mộng.
Vu Hướng Niệm lại tìm đến Tống Hoài Khiêm. Hiện tại, cô chỉ có thể đặt hy vọng duy nhất vào ông.
Tống Hoài Khiêm cũng đang ở trong tình thế cực kỳ khó xử. Một bên là đứa con trai duy nhất, một bên là nghiêm lệnh, quy định của Nhà nước. Ông đi thăm dò tin tức này đã được coi là thăm dò cơ mật quốc gia, không khéo còn phạm pháp.
Vì con trai, ông có thể bất chấp tất cả để hỏi thăm, nhưng những người khác đều phải tuân thủ kỷ luật, không thể nào lộ ra bí mật quân sự.
Trong phòng bệnh Sản khoa.
Những cơn đau co thắt của Ôn Thu Ninh ngày càng dồn dập và cường độ càng mạnh. Cô c.ắ.n chặt răng, đôi tay gồng cứng bấu chặt vào thanh chắn giường, không hề rên la một tiếng.
Mỗi cơn đau không chỉ khiến bụng cô quặn thắt mà phần thắt lưng còn đau như bị ai đó dùng rìu bổ đôi. Cơn đau cứ thế gia tăng và thường xuyên hơn.
Ôn Thu Ninh cảm thấy sống không bằng chết. Cô khao khát Vu Hướng Dương có mặt lúc này, nắm lấy tay cô, tiếp thêm sức mạnh và sự khích lệ.
Triệu Nhược Trúc, Tiểu Kiệt và cô hộ lý luôn túc trực trong phòng chăm sóc.
Mạnh Nhất Minh đã sớm ghé qua, thông báo rằng hắn đã tìm được bác sĩ sản khoa giàu kinh nghiệm nhất để đỡ đẻ cho Ôn Thu Ninh. Nếu có bất trắc gì, cứ chạy thẳng lên lầu năm tìm hắn.
Triệu Nhược Trúc là người đã từng sinh con, bà hiểu rõ nỗi đau đẻ lớn đến nhường nào. Nhìn Ôn Thu Ninh cố nén đau, bà xót xa trong lòng.
“Ninh Ninh ơi, nếu con không chịu nổi thì kêu to lên vài tiếng cho đỡ bớt!”
Tay Ôn Thu Ninh nắm chặt thanh chắn giường đến mức gân xanh nổi rõ, cô vẫn kiên định: “Mẹ ơi, con chịu được ạ.”
Mắt Triệu Nhược Trúc cay cay.
Không biết Vu Hướng Dương đời trước tu được phúc phần gì, mà cưới được cô con dâu hiền thục, hiểu chuyện đến thế này.
Từ lúc vỡ ối đến bây giờ đã mười tiếng đồng hồ, Ôn Thu Ninh đã tiêu hao thể lực nghiêm trọng. Cô thiếp đi trong mơ màng chỉ được chừng bốn, năm phút lại bị cơn đau đánh thức. Cứ lặp đi lặp lại như vậy.
Ôn Thu Ninh vốn kiên cường, giờ cũng muốn bật khóc. Khóc vì quá đau, khóc vì quá nhớ Vu Hướng Dương!
Cô nín giọt nước mắt vừa trào ra.
Không được khóc! Không được nản chí! Mình phải giữ sức, phải bình an sinh ra đứa bé!
Ôn Thu Ninh cắn răng, kiên trì chịu đựng. Cuối cùng, vào khoảng hơn 5 giờ chiều, cô đã mẹ tròn con vuông, sinh hạ một cặp bé gái.
Cô đã chịu đựng cơn đau mười lăm tiếng đồng hồ mà không hề rên một tiếng nào. Đến cả Triệu Nhược Trúc cũng phải thán phục.
Đúng lúc này, Bộ Chỉ huy quân sự nhận được một điện báo khẩn từ nước ngoài gửi về.
Hai mươi bốn người lính thiện chiến tạo thành Đội đột kích, lặng lẽ nương theo màn đêm mà xuất phát.
Trong chiếc xe quân sự bọc kín, Vu Hướng Dương khẽ khàng lên tiếng, giọng mang theo chút lo lắng: “Trình Cảnh Mặc này, linh tính của tôi mách bảo Ninh Ninh đêm nay sẽ sinh.”
Trình Cảnh Mặcchỉ “Ừm?” một tiếng, ánh mắt vẫn dán vào bóng đêm ngoài cửa sổ, nhưng rõ ràng đã chú ý.
Vu Hướng Dương siết c.h.ặ.t t.a.y mình: “Tôi cảm thấy trong lòng cứ chộn rộn, bồn chồn. Tự dưng thấy lo lắng quá.”
Trình Cảnh Mặc cũng có cảm giác bất an tương tự, nhưng lúc này anh biết mình phải tỉnh táp, anh quay sang nhìn Vu Hướng Dương: “Người nhà đều ở cạnh Ôn Thu Ninh rồi, sẽ không có chuyện gì đâu. Cậu đừng phân tâm, chúng ta phải tập trung, hết thảy mọi người đều phải cực kỳ cẩn thận.”
Chiếc xe dừng lại cách mục tiêu chừng một cây số. Cả đội nhanh chóng xuống xe, lần nữa kiểm tra kỹ lưỡng toàn bộ trang bị vũ khí.
Họ băng qua một khu rừng cây rậm rạp, trước mặt là một bãi đất trống trải rộng. Ngay trước bãi đất là một triền núi thoai thoải, và trên sườn núi, một công trình kiến trúc kiểu Tây, có vẻ đã rất cổ xưa, sừng sững hiện ra.
Bức tường ngoài màu vàng đất đặc trưng, tòa nhà cao ba tầng với những ô cửa sổ và cửa ra vào thiết kế hình vòm đặc trưng. Ánh đèn màu hổ phách sáng trưng hắt ra, khiến nó trông như một lâu đài cổ bí ẩn.
Trình Cảnh Mặc và đồng đội đã xác định đây là một trong những ổ điểm của bọn tội phạm. Tuy nhiên, cấu trúc bên trong thì họ hoàn toàn chưa nắm rõ. Phải thừa nhận, bọn chúng chọn địa điểm ẩn náu vô cùng xảo quyệt. Lâu đài cổ xây trên sườn núi, có lợi thế trên cao nhìn xuống. Bốn phía đều là đất trống trải dài, mọi động tĩnh dù nhỏ nhất, một con ruồi bay qua, cũng có thể bị phát hiện rõ ràng.
Người dẫn đội lần này là Âu Văn, quân nhân nước Y, hắn dùng ống nhòm nhìn đêm để quan sát tình hình. Hai đầu tường thành lâu đài có hai tên cầm s.ú.n.g đang tuần tra, quan sát tứ phía.
Âu Văn ra hiệu cho cả đội phục kích, bò sát tiến lên.
Mọi người đều mặc đồ tác chiến màu đen đặc dụng. Dưới sự yểm hộ của bóng đêm, họ vô thanh vô tức tiến lên được chừng hai trăm mét. Lúc này, họ còn cách chân triền núi khoảng một trăm mét.
 
  
  
  
  
  
  
  
  
  
  
  
 