Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Độc Ác Của Đại Lão, Được Cả Nhà Cưng Chiều - Chương 363
topicThập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Độc Ác Của Đại Lão, Được Cả Nhà Cưng Chiều - Chương 363 :
“Thôi được rồi, không có việc gì thì các cô đi thông báo cho các nữ binh chuẩn bị đi. Kẻo đến lúc xe tới lại luống cuống tay chân. Ngày mai xe đến phải đúng giờ đấy.”
“Rõ!”
Ba người dẫn theo Tiểu Diệp rời khỏi văn phòng.
Tin tức Đoàn Văn công sắp đi Sư đoàn 19 biểu diễn mười ngày đã được thông báo đến các nữ binh. Đây không phải lần đầu các cô đi hội diễn, nên ai cũng biết phải mang theo những gì. Mọi người nhanh chóng trở về giặt giũ, sửa soạn hành lý.
Trang Uyển Bạch đi sau, thấy Dương Vận đang lục lọi đồ đạc ở góc phòng tập, tò mò hỏi: “Chị tìm gì thế?”
“Cái bản nháp kịch bản chị viết trước đây chẳng phải vẫn luôn để ở chỗ này sao?” Dương Vận băn khoăn, “Hôm nay chị mở ngăn kéo lấy đồ, mới phát hiện nó không cánh mà bay.”
“Hay chị hỏi cô Du Mạn xem, có khi cô ấy thu lại rồi?” Trang Uyển Bạch thuận miệng nói.
“Thôi bỏ đi, dù sao chỉ là bản trước kia Đoàn văn công gửi Tổng cục Chính trị thôi, hiện tại không cần.”
Dương Vận đứng dậy, “Đi thôi, về nghỉ ngơi đi. Mai còn phải dậy sớm nữa.”
Dương Vận đã nói không sao, Trang Uyển Bạch cũng chẳng níu kéo làm gì. Hai người vừa nói chuyện vừa đi ra khỏi phòng tập, trở về ký túc xá nghỉ ngơi.
Khương Du Mạn lúc này cũng cùng Phó Cảnh Thần về đến Khu gia binh.
Chuyện Đoàn Văn công đi hội diễn cô đã nói với anh từ sớm, nhưng trước đây chưa biết là đi đâu. Hôm nay biết điểm đến là Sư đoàn 19, cô lại kể cho anh nghe một lần nữa.
“Ừm,” Phó Cảnh Thần nhìn cô, ánh mắt mang theo quan tâm cùng không rời: “Đi bao lâu? Có cần thu xếp quần áo không?”
Vì chuyến về quê lần trước, bây giờ nghe vợ đi xa, phản ứng đầu tiên của anh là muốn chuẩn bị hành lý cho cô thật chu đáo.
“Mười ngày ạ.” Khương Du Mạn gác cằm lên vai anh: “Sao anh lại hỏi thế? Muốn giúp em dọn đồ à?”
Phó Cảnh Thần không trả lời bằng lời nói, mà dùng hành động thiết thực nhất để chứng minh.
Buổi tối trước khi đi ngủ, nhìn anh cẩn thận sắp xếp mọi thứ đâu vào đấy, Khương Du Mạn ngắm nhìn đến ngẩn người.
Kể cả chưa nói đến vẻ ngoài, Phó Cảnh Thần cũng là một người chồng tuyệt vời. Tuy ngày thường bận rộn với công tác huấn luyện, nhưng anh vẫn luôn san sẻ việc nhà và hiểu rõ cô cần gì khi ra ngoài.
Chính những chi tiết bình dị trong cuộc sống thường ngày mới là thứ dễ lay động lòng người nhất.
Mãi đến khi Phó Cảnh Thần xác nhận không bỏ sót đồ đạc nào, ngồi xuống mép giường, Khương Du Mạn mới sực tỉnh lại.
Cô cười, vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh ý bảo anh nằm xuống, đôi mắt chớp nhẹ cười gian: “Nhớ tắt đèn đấy.”
Nghĩ đến mười ngày sắp phải xa nhau, lại thấy anh săn sóc mình như vậy, tối nay Khương Du Mạn xem như là lấy thân “liều mình bồi quân tử” vậy.
Hôm sau, Phó Cảnh Thần mang theo nụ cười rạng rỡ ra khỏi cửa.
Còn cô thì thảm hơn, suýt chút nữa là đến trễ.
Khi Khương Du Mạn đến Đoàn Văn công, trước cửa đã đỗ sẵn một chiếc xe tải quân dụng, phía sau lắp hai hàng ghế đơn giản. Các nữ binh đã lên xe gần hết.
Tô Văn Tranh thấy cô chạy tới, nhẹ nhõm thở phào một hơi: “Cuối cùng cô cũng tới.”
Bà còn đùa một câu: “Mau lên xe đi, cô mà không đến nữa là tôi phải gọi đồng chí Phó Hải Đường quay về tìm đấy.”
“Vâng.” Khương Du Mạn vội vàng lên xe. Chỗ mọi người dành cho cô là bên cạnh Dương Vận và Trang Uyển Bạch.
Dương Vận thấy cô có vẻ vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn, chỉ nhẹ nhàng nhéo tay cô thì thầm.
Chờ xe khởi động, những cơn gió luồn vào thùng xe, Tiểu Diệp liền tỉnh giấc.
Dương Vận rất thích thằng bé, cứ ở bên cạnh nói chuyện trêu đùa, chọc cho nó cười khanh khách.
“À này,” đang nói chuyện, Dương Vận như chợt nhớ ra điều gì, quay sang hỏi Khương Du Mạn, “Du Mạn, em có thấy bản nháp kịch bản chị để trong tủ không?”
Ban đầu bà cảm thấy không sao cả, nhưng về nhà càng nghĩ càng thấy kỳ lạ. Vừa lúc Khương Du Mạn ngồi cạnh, thuận miệng hỏi một câu.
“Trước đây chẳng phải vẫn luôn ở đó sao?” Khương Du Mạn nghi hoặc đáp: “Em còn chưa nhìn thấy nó luôn.”
Cô đã nói như vậy, tức là cô không cầm.
“Kỳ lạ thật,” Dương Vận lẩm bẩm, “Hôm qua chị không thấy.”
Trên bản nháp ấy đầy rẫy chữ xóa, sửa. Đó là bản phác thảo trước khi bà viết bản chính thức. Lúc đó, bà đã đặt rất nhiều kỳ vọng vào kịch bản này, Tô Văn Tranh còn đích thân giúp bà gửi cho Tổng cục Chính trị. Ai ngờ yêu cầu của Tổng cục Chính trị quá cao, kịch bản không được chọn, cũng không phù hợp với chủ đề hội diễn của đoàn lúc bấy giờ, nên đành gác lại.
Giọng Dương Vận nói quá nhỏ, Phó Hải Đường lại vừa đúng lúc tìm Khương Du Mạn nói chuyện, nên cô không nghe rõ.
Đến khi Khương Du Mạn nói chuyện xong với Phó Hải Đường, Dương Vận cũng đã quên béng chuyện đó.
Nếu Khương Du Mạn không lấy, có lẽ ai đó đã đặt nhầm chỗ rồi. Về rồi tìm sau vậy. Chắc chắn không thể tự nhiên mất được.
“Mọi người cùng hát một bài đi!” Lúc này, có người cất tiếng đề nghị.
Vừa dứt lời, ngay lập tức nhận được sự đồng tình nhất trí của các nữ chiến sĩ: “Hay quá! Hát bài 《 hồng mai tán 》đi!”
Tiếp theo, Văn Yến cất giọng dẫn đầu, mọi người đều đồng thanh hát theo:
“Hồng nham thượng hồng mai khai,
Thiên lý băng sương cước hạ thải.
Tam cửu nghiêm hàn hà sở cụ,
Nhất tâm trung can hướng dương khai…”
(*Trên vách đá đỏ hoa mai nở,
Ngàn dặm băng sương giẫm dưới chân.
Giá rét tháng Ba đâu còn sợ,
Một lòng son sắt hướng dương soi…*)
Giọng ca du dương, uyển chuyển của các nữ binh truyền từ thùng xe đến cabin lái, ngay cả lính cần vụ lái xe phía trước cũng lộ vẻ hưởng thụ.
Tiểu Diệp không biết hát, chỉ “a a” kêu theo phụ họa, đôi tay nhỏ vỗ nhịp một cách hăng say.
Các cô gái nhìn nhau cười rộ lên, hát hết bài này lại chuyển sang bài khác, trong thùng xe, sức sống tràn đầy .