Thượng Vị – Thập Hữu Cửu Niệu - Chương 24
topicThượng Vị – Thập Hữu Cửu Niệu - Chương 24 :“Rốt cuộc trong đó chứa bao nhiêu phần tình cảm giả dối?”
Buổi tối, Trần Thiên Dã đến đón Ninh Thiển về nhà.
Hai người ngồi đối diện nhau ăn cơm, không khí yên tĩnh đến mức gần như ngột ngạt. Trần Thiên Dã nhìn dáng vẻ lặng lẽ bất thường của cô, đột nhiên mở miệng: “Chị, chị đang giấu em chuyện gì đúng không?”
Đây không phải là một câu hỏi, mà là một sự khẳng định chắc nịch.
Trong lòng Ninh Thiển khẽ run, bàn tay cầm đũa cũng theo đó siết chặt. Cô gượng cười, giọng bình thản: “Không có, sao tự dưng cậu lại nói thế?”
Đôi mắt hắn sáng như gương, như thể đã nhìn thấu mọi suy nghĩ trong lòng cô. Trần Thiên Dã nửa như ám chỉ, nửa như chân thành: “Chị, đừng giấu em. Có gì chị cứ nói thẳng, có thể hỏi trực tiếp em.”
Ninh Thiển thật sự muốn hỏi, nhưng có những chuyện cô buộc phải tự điều tra rõ ràng trước, phải có trong tay bằng chứng rồi mới mở miệng. Bị dắt mũi không bao giờ là điều hay, huống hồ giờ cô đang hoàn toàn ở thế yếu.
Cô hít một hơi thật sâu, nuốt xuống nỗi thôi thúc trong lòng, rồi bình thản nói: “Ừ, ăn cơm đi.”
Trần Thiên Dã dường như còn muốn nói gì, nhưng nhìn dáng vẻ né tránh của cô, cuối cùng hắn chỉ im lặng múc cho cô một bát canh, giọng dịu dàng: “Chị, trời nóng, uống chút canh giải nhiệt đi.”
Đến sáng thứ Tư, kết quả điều tra mà Ninh Thiển nhờ Tiểu Dương làm rốt cuộc cũng có.
“Ninh tiểu thư, tôi gửi vào hòm thư công việc của cô nhé?”
Cô hít sâu một hơi, lắc đầu: “Không cần, sắp xếp thời gian, tôi trực tiếp đến lấy.”
“Vâng.”
Địa điểm hẹn nhanh chóng được gửi tới. Ninh Thiển nhìn địa chỉ, bàn tay siết chặt quai túi, cuối cùng cũng ra khỏi công ty, bắt xe đi đến đó.
Rời quán cà phê, cô lại gọi xe, ngồi vào rồi mệt mỏi nhắm mắt. Tay cô nắm chặt túi, cố gắng đè nén cơn sóng cuộn dâng trong lòng.
Cô không ngờ, lời của Ninh Chấn Viễn lại là sự thật!
Những năm qua, rốt cuộc Trần Thiên Dã ôm tâm tư gì? Hắn tiếp cận cô vì điều gì? Những lời ngọt ngào kia, có bao nhiêu phần là thật, bao nhiêu phần là dối trá?
Càng nghĩ, đầu óc cô càng rối loạn, mờ mịt, như chìm vào một mảng sương mù không lối thoát.
Bất chợt, điện thoại vang lên.
Ninh Thiển liếc nhìn, là Trần Thiên Dã gọi đến. Cô hít một hơi thật sâu, ép mình đè xuống cảm xúc hỗn loạn, ra hiệu cho tài xế đóng cửa kính, tắt định vị, chờ trong xe yên tĩnh rồi mới bắt máy: “A lô.”
“Chị đang ở công ty à?”
“Có chuyện gì không?”
Giọng hắn từ đầu dây bên kia ấm áp dịu dàng, chan chứa lưu luyến: “Có chứ. Em nhớ chị. Cả buổi sáng không thấy, không chờ được nữa, muốn gặp chị ngay.”
Cô cố gắng giữ giọng bình thường, khéo léo từ chối: “À, quên nói với cậu, trưa nay công ty có buổi liên hoan đột xuất, cậu đừng qua.”
Đầu dây bên kia im lặng một thoáng: “Được…”
Điện thoại chìm trong yên lặng, Ninh Thiển vừa thở phào định cúp, thì giọng hắn lại vang lên: “Chị, mấy giờ ăn cơm?”
“Khoảng mười hai giờ.”
Cô tùy tiện bịa một cái giờ. Giờ phút này, đối diện trực tiếp với hắn chỉ sợ lộ sơ hở, chi bằng né tránh trước thì hơn.
Điện thoại lại rơi vào tĩnh lặng, rồi Trần Thiên Dã bình thản nói: “Chị, tại sao phải nói dối?”
Tim Ninh Thiển khẽ siết lại, cô phản bác theo bản năng: “Tôi không có.”
“Chị, theo thói quen của chị, giờ này trợ lý đáng lẽ phải vào báo cáo công việc, nhưng đã 11 giờ 40 rồi mà em chẳng nghe thấy tiếng gõ cửa. Nếu chị không muốn gặp em, hoặc có việc khác, có thể nói thẳng. Sao phải gạt em? Chị đang ở đâu?”
Nghe hắn dồn dập chất vấn, da đầu cô tê rần. Qua điện thoại, cô như thấy đôi mắt sâu thẳm sáng rực kia đang nhìn thẳng, soi thấu từng lời nói dối của cô.
Cô cố trấn định, bình thản đáp: “Tôi ra ngoài rồi.”
“Thật không?” Giọng hắn gắt gao truy bức: “Vậy chị đi ăn ở đâu? Cùng ai? Ngồi xe nào? Có thể để Tiểu Dương nói chuyện với em một câu không?”
Một tràng câu hỏi khiến Ninh Thiển tức nghẹn, bật thốt: “Cậu không có quyền quản tôi! Ai cho phép cậu dùng giọng điệu này chất vấn tôi?”
Điện thoại bỗng rơi vào im lặng, chỉ còn hơi thở khẽ khàng bên kia.
Nghe nhịp thở ấy, lòng Ninh Thiển bất giác dấy lên một tia sợ hãi. Hắn dịu dàng quá lâu, cô gần như đã quên, mỗi khi Trần Thiên Dã im lặng, thì trên giường, hắn đều dằn vặt cô đến chết đi sống lại.
Chỉ cần nghĩ tới sự cuồng dã dữ dội đó, cô liền hít sâu, đổi giọng mềm đi: “Thôi được rồi, đừng nghĩ linh tinh. Tối về nói sau.”
“Ừ.”
Lạ thay, lần này hắn lại dễ dàng đồng ý.
Nhưng ngay khi Ninh Thiển vừa thở ra, giọng hắn lại vang lên: “Chị, đừng nói dối. Chị nói dối, em sẽ biết.”
Ngữ khí hắn cứng rắn, không để lại một khe hở phản bác. Ninh Thiển cố kìm cơn tức, chỉ lạnh lùng nói: “Biết rồi.” Rồi dứt khoát cúp máy.
Bữa trưa cô chẳng ăn, chỉ quay về công ty, nằm trong phòng nghỉ, mắt mở trừng trừng nhìn trần nhà. Không đói, không mệt, cũng chẳng buồn ngủ, trong lòng chỉ còn lại sự hoang mang bức bối.
Chỉ cần nghĩ đến những thông tin mình vừa nhận được, trái tim cô lại nhói siết từng cơn.
Tối hơn tám giờ, cô mới miễn cưỡng lấy hết dũng khí, lái xe về nhà.
Ra khỏi ngoại ô, rẽ một khúc quanh là tới con đường quen thuộc.
Từ xa, cô đã thấy căn biệt thự sáng đèn. Đèn phòng khách tầng một hắt ra, cô thậm chí có thể tưởng tượng cảnh Trần Thiên Dã đang đứng trong bếp nấu canh, vui vẻ chuẩn bị bữa tối chờ mình.
Chỉ cần cô giả vờ như chưa có gì xảy ra, giả vờ không biết gì cả, bước vào cửa, mọi thứ vẫn như cũ. Cô vẫn có thể hưởng thụ tất cả sự ấm áp và dịu dàng mà hắn mang đến, vẫn có thể để hắn cho cô tràn đầy mê say và khoái lạc.
Mấy năm ở nước ngoài, cô đã sớm chán ngấy những cuộc chơi phù phiếm. Bên cạnh Trần Thiên Dã, ngoài việc vây quanh cô, hắn chỉ chăm chú vào công việc, chẳng hứng thú gì với thế giới bên ngoài. Hằng ngày sau giờ làm, hai người chỉ quẩn quanh trong nhà xem phim, nấu ăn, chơi game, phân tích thị trường, rồi đến tối lại quấn quýt bên nhau. Thời gian trôi chậm rãi, bình lặng, nhưng với Ninh Thiển, đó lại là những ngày tháng hạnh phúc và thỏa mãn nhất.
Chỉ cần nghĩ đến việc xe dừng lại, cô phải đẩy cánh cửa kia ra, tất cả những gì đẹp đẽ trước mắt có thể sẽ tan biến không còn sót lại, Ninh Thiển liền dâng lên một cơn thôi thúc muốn trốn chạy.
Cô thừa nhận, tâm trạng của mình đã thay đổi, cô đã không còn là Ninh Thiển dũng cảm, quyết đoán ngày trước. Trong tình yêu bền bỉ như dòng nước chảy, cô đã sớm mềm lòng, đã sớm không còn đủ dũng khí để xé rách lớp giấy cửa sổ mỏng manh kia.
Xe dừng hẳn, Ninh Thiển vẫn ngồi bất động, không vội xuống. Nhìn ngôi nhà chất chứa biết bao ký ức ngọt ngào, trong lòng cô không kìm được mà tự hỏi cô thật sự muốn bước vào sao? Thật sự muốn nói ra hết thảy sao? Thật sự muốn tự tay chọc vỡ giấc mộng lộng lẫy, đối mặt với hiện thực lạnh lùng tàn khốc kia sao?
Nếu cứ giả vờ không biết, giả vờ như chưa từng xảy ra chuyện gì… có phải mọi thứ vẫn có thể giữ nguyên như bây giờ?
Nghĩ mãi, tầm mắt Ninh Thiển dần nhòa đi.
Trong đầu lại hiện lên kết quả điều tra hôm nay, hiện lên từng bức ảnh đã nhìn thấy, cô hung hăng bấu mạnh vào đùi mình, cơn đau nhói kia như một cách tự hành hạ, cũng giúp cô tỉnh táo hơn đôi chút. Lau qua mặt, cô đẩy cửa xe bước xuống.
Tựa hồ đã đoán trước được cô sẽ về, chưa kịp lấy chìa khóa, cánh cửa lớn đã mở ra.
Đón lấy cô không chỉ có hương thơm của canh nóng, mà còn là nụ cười dịu dàng của Trần Thiên Dã.
“Chị, chị về rồi.”
Ninh Thiển nhìn gương mặt vẫn tuấn mỹ như trước, nghe giọng nói vẫn ôn nhu như cũ, bỗng nhiên lại không biết phải làm sao. Cô mặc cho hắn kéo mình vào phòng khách, mặc cho hắn thay dép cho mình. Nhìn mái tóc mềm rũ trước trán hắn, Ninh Thiển chỉ thấy một cơn thôi thúc muốn bỏ chạy.
Thiên Dã tựa hồ đã nhận ra sự thất thần của cô, nhưng hắn lại giả như không thấy, xoay người vào bếp, mang từng món ăn đã chuẩn bị ra đặt lên bàn, rồi kéo Ninh Thiển ngồi xuống: “Chị, trưa nay chắc chị không ăn được gì ngon đúng không? Nếm thử bát canh em đã ninh cả buổi chiều đi.”
Trước mắt là bát canh nóng hổi, hương thơm ngập tràn, khiến hốc mắt Ninh Thiển suýt nữa đỏ hoe.
Cô không nhận bát canh ấy, mà chậm rãi đứng dậy: “Ngày mai tôi sẽ chuyển đi.”
Sợ bản thân mềm lòng, Ninh Thiển cắn răng nói rõ từng chữ: “Từ nay, chúng ta đừng gặp lại nữa.”
Lời vừa dứt, động tác bưng canh của Thiên Dã lập tức khựng lại, nụ cười trên gương mặt biến thành lạnh lẽo, ngay cả giọng nói cũng trầm xuống: “Chị, chị có biết chị đang nói gì không?”
“Tôi biết, tôi đang vô cùng tỉnh táo.” Ninh Thiển lấy trong túi ra tập tài liệu điều tra, ném lên bàn, giọng run rẩy mà cố gắng giữ vững: “Chuyện hơn hai mươi năm trước, tôi đều biết cả rồi.”
Ánh mắt Thiên Dã khẽ liếc qua những tờ giấy vương vãi, hắn đặt bát canh xuống, bước tới muốn nắm lấy tay Ninh Thiển: “Chị, nghe em giải thích.”
Ninh Thiển mạnh mẽ hất tay hắn ra, giọng tràn đầy phẫn nộ: “Tại sao phải đối xử tốt với tôi như vậy, tại sao phải cho tôi tất cả? Vì áy náy? Vì báo thù? Hay vì chơi đùa với tôi thấy thú vị?”
Cô cố gắng kìm nén đôi mắt cay xè, hít sâu một hơi: “Trần Thiên Dã, bất kể là tám năm trước hay tám năm sau, cậu với tôi, rốt cuộc có bao nhiêu phần là thật lòng? Bao nhiêu lời nói trong đó là giả dối?”
Thiên Dã nhìn cô, bình thản đến bất thường, giọng nhạt nhẽo: “Chị, chị chỉ dựa vào lời của Ninh Chấn Viễn, chỉ dựa vào những gì chị thấy, mà đã tin hết sao?”
“Tôi không muốn tin!” Ninh Thiển kìm nén cả một buổi chiều, cuối cùng vỡ òa, bất chợt hất tung bàn ăn, chén đũa vỡ loảng xoảng khắp sàn, cô gào lên: “Tôi ước gì mình chưa từng biết gì cả! Nhưng tôi tuyệt đối không thể ở bên kẻ đã gián tiếp hại chết cha mẹ tôi! Vì sao cậu lại tiếp cận tôi? Nói đi!”
Thiên Dã cúi đầu nhìn mặt đất bừa bộn, bỗng ngẩng lên, nở một nụ cười mà Ninh Thiển quá quen thuộc. Vẫn ngây ngô, vẫn ngoan ngoãn, khiến người ta buông lỏng phòng bị: “Chị, tại sao chị phải điều tra tất cả? Nếu chị ngoan ngoãn giả vờ như chẳng biết gì, chúng ta vẫn có thể tiếp tục sống bình lặng hạnh phúc. Là chính chị đã phá hỏng hết thảy.”
Lời vừa dứt, Ninh Thiển giáng cho hắn một bạt tai, âm thanh giòn vang, lòng bàn tay cô cũng rát buốt. Cô nghẹn ngào gào lên: “Đồ khốn!”
Thiên Dã bị tát nghiêng cả gương mặt, tóc mái rũ xuống che đi đôi mắt, thoáng hiện lên nguy hiểm. Nhưng hắn chỉ đưa tay chạm vào gò má tê rần, ánh mắt lại rơi xuống bàn tay của Ninh Thiển, giọng khẽ khàng: “Chị, tay có đau không?”
Nghe câu hỏi dửng dưng ấy, Ninh Thiển gần như phát điên. Cô không thể chịu thêm một giây nào, nơi này cô tuyệt đối không thể ở lại nữa. Phải đi! Phải đi ngay lập tức!
Ở thêm chỉ khiến cô phát cuồng. Ngôi nhà từng chứa đựng bao kỷ niệm ngọt ngào, giờ chẳng khác gì một lưỡi dao cùn xẻo từng nhát vào tim, biến mọi kỷ niệm đáng quý thành trò cười chua chát, thành sự ghê tởm.
Ninh Thiển lau nước mắt, quay người chạy lên lầu.
Thiên Dã nhìn theo bóng dáng chao đảo ấy, trong lòng dấy lên một cơn cuồng nộ mất kiểm soát. Hắn bước nhanh, túm chặt lấy cổ tay cô: “Chị, chị đi đâu?”
“Đừng gọi tôi là chị! Tôi chưa bao giờ là chị của cậu!” Ninh Thiển gào lên, hất mạnh tay hắn. Nếu ánh mắt có thể giết người, hẳn hắn đã nát thành trăm mảnh. “Trần Thiên Dã! Tôi thà chưa bao giờ quen biết cậu!”
Hắn bị hất mạnh lùi mấy bậc thang, suýt ngã xuống, may mắn kịp bám lan can.
Trong mắt Ninh Thiển thoáng hiện vẻ hoảng hốt, nhưng rất nhanh cô bật cười bi thương. Thật nực cười, đến giờ phút này mà cô vẫn còn lo cho hắn.
Ninh Thiển ơi Ninh Thiển, cô càng sống càng thụt lùi!
Cô không cần bất cứ thứ gì nữa, xoay người lao thẳng ra cửa.
Trong mắt Thiên Dã phủ đầy bóng tối, hắn nhanh hơn một bước chắn trước cửa, “cạch” một tiếng khóa chặt.
“Đồ khốn!”
Ninh Thiển trừng hắn, nghiến răng: “Đ* c*m th*, rốt cuộc cậu còn muốn gì? Để tôi đi…”
Lời chưa dứt, cằm cô bị hắn bóp chặt, rồi đôi môi hung hăng áp xuống.
Nụ hôn ấy mang đầy mùi máu tanh.
Ninh Thiển điên cuồng chống cự, cắn xé môi lưỡi hắn đến nát bươm, vị máu tan chát lan khắp khoang miệng. Nhưng Thiên Dã vẫn kẹp chặt gáy cô, nhất quyết không buông.
Nụ hôn bị c**ng b*c ấy khiến Ninh Thiển hận không thể g**t ch*t hắn ngay lập tức. Khốn nạn! Đ* c*m th*!
Hắn tham lam cướp đoạt đến khi Ninh Thiển thở gấp không còn sức chống cự, mới chịu buông môi, nhưng vẫn giữ chặt cổ tay, ghì chặt cậu vào ngực: “Chị, bình tĩnh đi, đừng kích động.”
Lồng ngực Ninh Thiển phập phồng dữ dội: “Buông tôi ra! Đ* c*m th*!”
“Không buông, em tuyệt đối không buông!” Giọng hắn còn lớn hơn cả cô, kiên quyết: “Đã nắm được rồi, chị chính là của em. Em tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không buông.”
Giọng nói dứt khoát, chứa đựng sự cố chấp và b*nh h**n mà Ninh Thiển quá quen. Tim cô như ngừng đập, nước mắt ào ra, nghẹn ngào: “Tại sao… tại sao lại là tôi?”
Thiên Dã hít sâu một hơi, nhanh chóng khôi phục dáng vẻ bình thản như thường. Hắn đưa tay lau nước mắt trên má cô, ánh mắt đầy thương tiếc:
“Chị, đừng khóc. Em từng nói, sẽ không bao giờ để chị rơi lệ.”
Ninh Thiển nghiêng đầu né tránh, không để hắn chạm thêm.
Thiên Dã nhìn gương mặt nhòe nhoẹt nước mắt của cô, động tác chậm rãi chỉnh lại tóc rối, giọng dịu dàng: “Chị không phải muốn biết tại sao em lại tốt với chị sao? Đi nào, lên thư phòng đi, em sẽ nói cho chị tất cả.”
Không đợi Ninh Thiển đáp, hắn dùng thái độ cứng rắn, bế thốc cô lên, áp đặt đưa thẳng về thư phòng trên gác.