Ta Có 10.000 Phản Diện Cấp SSS Trong Không Gian Hệ Thống - Chương 166
topicTa Có 10.000 Phản Diện Cấp SSS Trong Không Gian Hệ Thống - Chương 166 :Giết
Razeal di chuyển như một bóng ma giữa màn tuyết trắng, lưỡi kiếm bóng tối trong tay hắn vẽ nên những đường cong uyển chuyển giữa không trung. Cánh tay trái duy nhất của hắn điều khiển trận đấu — từng động tác nhẹ nhàng đến mức gần như lười biếng, nhưng sức mạnh ẩn chứa sau mỗi nhát chém lại nói lên một câu chuyện hoàn toàn khác. Mỗi cú đánh đều chuẩn xác tuyệt đối, mỗi lần đỡ đều ung dung, mỗi đòn phản kích đều khéo léo biến sức mạnh của đối thủ thành điểm yếu chí tử.
Đối diện hắn, Ranguard gầm lên, thân thể tiếp tục biến đổi khi huyết mạch long tộc sôi sục trong huyết quản. Những lớp vảy đỏ sẫm lan dần khắp ngực và cánh tay, móng vuốt kéo dài thành những vũ khí chết người. Mỗi bước hắn đi, mặt đất rung chuyển. Thanh kiếm đỏ rực chém ngang không khí, tạo thành những vòng cung đủ mạnh để bổ đôi cả tảng đá, dư chấn phá nát lớp tuyết và nền đá dưới chân.
Nhưng bất kể hắn có tung bao nhiêu sức mạnh, Razeal vẫn bắt được toàn bộ.
Tiếng kim loại va chạm dội lên từng hồi lanh lảnh, sóng xung kích khuếch tán ra như cơn bão tuyết nhỏ, bụi trắng bắn tung lên thành từng vòng xoáy lạnh buốt.
Giữa tất cả, nhịp thở của Razeal không hề đổi. Sắc mặt hắn vẫn điềm tĩnh. Cánh tay trái vẫn di chuyển như dòng nước — trôi chảy, ổn định, bất khả xâm phạm.
Ranguard nghiến răng ken két, nỗi bực tức sôi sục trong ngực. “Kiếm pháp gì thế này?” — hắn nghiến răng nghĩ, ánh mắt lóe lên khi những tia lửa b*n r* giữa hai lưỡi kiếm. “Những góc độ này... những chuyển động này... ta không thể đoán nổi! Cứ như hắn đang chiến đấu mà không hề theo bất kỳ hệ thống nào!”
Hắn gồng mình, dồn hết sức mạnh long huyết, móng vuốt cắm sâu xuống đất khi vung kiếm bằng cả hai tay, toàn thân dồn hết trọng lượng vào từng cú chém. Vảy rồng sáng lên như áo giáp, rắn chắc và hung tợn, cơ bắp hắn cuồn cuộn như sóng thần.
Nhưng dù hắn có cố đến đâu, cũng chẳng đủ.
Vảy nứt, vảy vỡ nơi lưỡi kiếm bóng tối lướt qua. Những vết rách sâu hoắm xuyên qua ngực, vai, và cánh tay. Mỗi khi thanh kiếm của Razeal tìm thấy mục tiêu, nó không chỉ rạch da thịt — mà còn nhổ bật cả lớp vảy rồng, để lộ làn da đỏ tươi bên dưới, máu phun ra từng vệt nóng bỏng. Sức phòng ngự huyền thoại của long tộc chẳng là gì trước từng nhát chém đó.
Mà Razeal... thậm chí còn chưa dùng đến tay phải.
Thật ra... hắn đâu còn tay phải nữa. Nhưng nếu có — nếu hắn thực sự chiến đấu bằng hai tay — đó hẳn là cơn ác mộng.
Ranguard th* d*c, bước lùi loạng choạng, thanh kiếm đỏ trong tay chật vật đỡ đòn. Mỗi lần hắn tưởng đã bắt được nhịp, Razeal lại phá vỡ nó. Mỗi lần hắn chờ đợi một pha phản đòn, thanh kiếm kia lại đổi hướng theo cách không tưởng, ép trận chiến về nhịp điệu của riêng hắn.
Ở phía xa, Togi giơ tay, phóng ra một cơn mưa mảnh gỗ sắc như dao. Đôi tay hóa gỗ của hắn mở rộng, ánh sáng nhạt phủ lên từng thớ vỏ cây khi hàng ngàn mảnh vụn b*n r* như đạn, rít gió xuyên qua màn tuyết.
Razeal nghiêng người né qua từng đợt bắn, cơ thể uốn lượn giữa cơn bão như thể gió đang mang hắn đi. Hắn không hề quay đầu, ánh mắt vẫn dán chặt vào Ranguard, lưỡi kiếm không ngừng ép tới. Không một mảnh gỗ nào chạm được vào áo choàng hắn.
“Cái... quái gì...?” — Togi rít lên, mồ hôi trượt dọc theo thái dương phủ vỏ cây. “Hắn vừa tấn công vừa né đòn... ở tốc độ đó ư?!”
Razeal mỉm cười, nhạt nhẽo nhưng nguy hiểm. Trong một động tác mượt mà như nước chảy, hắn trượt qua khoảng trống giữa hai lưỡi kiếm, thanh bóng tối trượt dọc theo thanh kiếm đỏ của Ranguard, xoay vòng rồi đâm mạnh vào mạng sườn đối thủ.
Một tiếng “rắc” kinh hoàng vang lên.
Ranguard trợn mắt khi cơn đau như xé toạc lồng ngực. Máu phun khỏi môi hắn khi thân thể bị hất văng ra xa, quăng mạnh xuống mặt đất như một con rối. Một vết rách dài chạy từ ngực đến sườn, vảy rồng bị xé tung, lớp máu đỏ sẫm nhuộm cả tuyết trắng.
“Ranguard!” — Togi hét lên, lao đến, cánh tay gỗ ôm lấy cơ thể đang hấp hối của đồng đội, đà trượt kéo cả hai lùi sâu vào tuyết.
Ranguard ho khan dữ dội, máu phun loang trên tuyết. Hắn ôm lấy mạng sườn nứt toác, mỗi hơi thở là một lưỡi dao đâm sâu. “Ta... suýt chết...” — hắn khàn giọng.
Dù xương rồng nổi tiếng cứng rắn đến mấy, hắn vẫn cảm nhận rõ sự rạn vỡ bên trong. Ngay cả long cốt — thứ đáng lẽ không thể nứt — cũng đã bị nghiền gãy.
Togi siết hàm, đỡ lấy hắn bằng một tay, cơ thể vẫn run vì sợ. “Để ta,” hắn nói trầm giọng, lần hiếm hoi mang theo sự nghiêm nghị. “Thân thể ngươi mà trúng thêm một đòn như thế... là tan xác. Nếu không có huyết mạch rồng, giờ ngươi đã chẳng còn toàn thây.”
Ranguard muốn phản đối — nhưng đau đớn đã lấn át cả kiêu hãnh. Hắn lùi lại, máu chảy không ngừng, đôi mắt vẫn dán chặt vào bóng dáng ở trung tâm trận địa.
Razeal đứng giữa hố tuyết, lưỡi kiếm tối trong tay trái, hơi thở vẫn đều, không một vết máu, không một giọt mồ hôi. Tựa như hắn chưa từng chiến đấu.
“Không thể nào...” — Ranguard run rẩy. “Ta dốc toàn lực... mà hắn xem như không gì cả. Một đứa trẻ mười sáu tuổi... không khí tức, không ma lực... mà cơ thể và sức mạnh lại vượt xa ta...”
Hắn căm ghét. Nhưng phải thừa nhận — mình bị nghiền nát.
“...Hắn không phải con người,” Ranguard lẩm bẩm, khạc ra máu.
Nhưng Togi không hề có ý định bỏ cuộc.
Bước chân hắn nặng nề dẫm lên tuyết, đứng chắn trước Ranguard. Rồi, chậm rãi, hắn rút ra một viên đá nhỏ bằng ngón tay. Ánh sáng lục nhạt tỏa ra từ viên đá, rực rỡ như chứa thứ năng lượng sống.
Razeal khẽ nghiêng đầu, mắt hẹp lại.
Togi không do dự — hắn nuốt viên đá.
Hiệu ứng xuất hiện ngay tức thì.
Một luồng năng lượng bạo liệt phun trào, khiến không khí quanh hắn méo mó. Da gỗ rung lên, nứt toác, phồng căng như thể bên trong là cơn bão đang thức giấc. Cơ bắp trương nở phi thường, những mạch sáng xanh chạy dọc khắp cơ thể, đôi mắt bừng cháy như hai ngọn lửa phóng xạ.
Áp lực đè nặng cả không gian.
“Hệ thống,” Razeal khẽ nói, ánh mắt lạnh. “Hắn vừa nuốt thứ gì?”
Hắn đã có dự cảm. Trong nguyên tác, năng lực của Togi từng được nhắc thoáng qua — hấp thụ vật chất, sao chép thuộc tính của nó. Gã từng đấu với Areon Dragonwevr, thậm chí cầm cự được nhờ nuốt một loại khoáng thạch lạ. Cuối cùng, Areon thiêu sống hắn bằng ma pháp Mặt Trời.
[Đó là uranium, ký chủ...] — giọng Hệ thống trở nên sắc lạnh. [Hắn vừa nuốt uranium nguyên chất.]
Razeal nheo mắt. “Uranium...?”
Dĩ nhiên hắn biết thứ đó là gì. Cái tên ấy gợi lại ký ức về những quả bom xóa sổ cả quốc gia. Năng lượng hạt nhân. Sức mạnh của hủy diệt.
Và giờ nó đang đập rộn trong lồng ngực của kẻ trước mặt.
Thân thể Togi giờ không còn chút nhân dạng nào. Lớp da gỗ đã hòa cùng thứ ánh sáng xanh lục dị dạng, tỏa ra hơi nóng nhè nhẹ. Ánh sáng rò rỉ qua từng vết nứt, đôi mắt rực cháy như hai mặt trời phóng xạ.
“Gỗ ấy...” — Razeal thầm nghĩ. “Nó chống chịu được phóng xạ. Chính vì thế hắn chưa tan rã.”
[Đúng vậy,] Hệ thống đáp. [Uranium biến hắn thành một lò phản ứng sống. Nếu không bị tiêu hao, hắn có thể tồn tại cả triệu năm mà chẳng cần ăn uống. Và tất nhiên — nguồn năng lượng đó có thể dùng cho chiến đấu.]
Razeal khẽ nhếch môi. “Đúng là gian lận.”
[Phải, hắn là gian lận sống,] Hệ thống nói cộc lốc. [Nhưng ký chủ, nghe kỹ đây: đừng để hắn chạm vào xương của ngươi. Nếu hắn hấp thụ được vật chất từ cơ thể ngươi... thế giới này coi như diệt vong.]
“Ngươi nghĩ ta ngu chắc?” — Razeal nhếch môi. “Câu hỏi thật sự là... liệu hắn có thể hấp thụ được thứ như ‘Obsidian Agony’ hay không.”
[Ta... tại sao ngươi lại—]
Trước khi Hệ thống kịp đáp, mặt đất nổ tung.
Một luồng năng lượng xanh lục bùng ra từ chân Togi. Tuyết xung quanh hắn bốc hơi tức thì. Trong chớp mắt, hắn biến mất.
Không, không biến mất — hắn đã ở ngay trước mặt Razeal.
Cú đấm khổng lồ tỏa ánh sáng xanh lao thẳng đến đầu hắn, không khí bị ép méo, mặt đất nứt toác. Bức xạ tràn ra, đặc quánh như nỗi sợ.
Togi nở nụ cười điên loạn. Toàn thân hắn rực sáng, răng và mắt phát ra ánh xanh rợn người, như một đầu đạn hạt nhân sống đang bay tới.
Razeal không hề nhúc nhích.
Chỉ nghiêng đầu một chút.
Cú đấm lướt qua tai hắn, xé gió.
Ngay khoảnh khắc đó, bàn tay trái của Razeal chộp lấy sau đầu Togi.
Không do dự. Không một giây ngừng.
“Chết đi.”
BOOOOM!
Mặt đất nổ tung. Hắn đập thẳng đầu Togi xuống, tuyết và đất đá bắn lên như vụ nổ. Cả vùng trắng xóa.
BAAAM!
Lại một cú.
BAAAAM!
Thêm cú nữa.
Mỗi lần đầu Togi va xuống, mặt đất lại gào thét. Những tiếng nổ như sấm vang vọng, từng đợt chấn động lan đi xa.
Ranguard che mặt khỏi luồng gió dữ dội, mái tóc đỏ tung bay, ánh mắt kinh hãi dán vào cảnh tượng.
“Ngay cả trong hình dạng đó... hắn vẫn bị đánh như một đứa trẻ...” — hắn thì thầm.
Từng cú đập như những thiên thạch rơi xuống, mặt đất nứt toác, tuyết bốc hơi thành khói trắng. Cơ thể gỗ của Togi vỡ vụn, từng mảnh phát sáng tung tóe. Ánh lục rò rỉ qua vết nứt, chói lòa giữa cơn bão tuyết.
Bàn tay Razeal siết chặt hơn, ngón tay xuyên sâu vào lớp gỗ nứt. Ánh sáng phóng xạ thiêu đốt da thịt hắn, nhưng hắn không mảy may nao núng.
“Khốn thật...” — Razeal gằn giọng. “Cái vỏ này cứng thật.”
Hắn siết mạnh. Ánh sáng xanh bùng nổ từ những khe nứt, như dung nham sôi sục bên trong.
“Chết đi, đồ khốn...” — hắn gầm khẽ, dập đầu Togi xuống lần nữa.
BOOOOOOM!
Cơn địa chấn lan tỏa, cuốn sạch cả không gian.
Togi đã gần như bất tỉnh, ý thức tan rã, đầu óc chỉ còn lại những luồng sáng và bóng tối xen kẽ. Mỗi lần đầu hắn bị nện xuống, mọi thứ lại tối sầm, rồi lóe sáng.
Nhưng giữa những cú đập liên hồi ấy, Razeal chợt nhận ra — những vết nứt trên cơ thể Togi đang... liền lại. Ánh sáng xanh rút dần vào trong, các vết gãy khép kín.
“Tch...” — hắn bật tiếng khinh miệt. “Ngay cả lúc này à?”
Phóng xạ ăn mòn da thịt Razeal, khiến da hắn phồng rộp, bong tróc. Hơi khói đen bốc lên, để lộ lớp xương đen bóng bên dưới.
“Đủ rồi.”
Hắn nâng cơ thể nửa tỉnh nửa chết của Togi lên, bàn tay xương siết mạnh. Những vết nứt dọc đầu hắn lan rộng, ánh sáng xanh chói lòa lọt qua khe.
“[Tối Chiêu Trấn Địa... Cú Nện Trán Tận Diệt],” hắn lẩm bẩm.
Rồi giáng xuống.
BOOOOOOM!
Thế giới nổ tung.
Mặt đất không chỉ nứt mà còn sụp, chấn động lan ra hàng dặm, cây cối bị hất tung, tuyết bốc thẳng lên trời. Ranguard bị sóng xung kích hất văng, tai ù đi, tim như ngừng đập.
Khi bụi tan, chỉ còn Razeal đứng yên giữa tâm hố. Bàn tay xương khẽ co lại rồi thả lỏng, lớp da thịt đen tái sinh từng chút một, che phủ lại bộ xương cháy đen.
Dưới chân hắn... là thi thể không đầu của Togi.
Cái đầu đã biến mất — không còn cả mảnh vụn. Cơ thể gỗ nứt nẻ, ánh sáng lục rò rỉ ra như lò phản ứng sắp tắt.
Razeal nhìn xuống, ánh mắt lạnh lẽo.
“Dễ hơn ta tưởng,” hắn nói, giọng trầm không chút tự mãn.
Nhưng trong đáy mắt, vẫn còn nghi hoặc.
Hắn giơ tay, triệu hồi một khối vũ khí khổng lồ trên không.
Một cây búa đen tám thước, đầu búa khắc đầy ký tự bóng tối, bề mặt chảy lượn như sống.
Không nói một lời, hắn giáng xuống.
CRAAAASH.
BOOOOM.
BOOOOM.
Mỗi nhát búa là một tiếng sấm, mỗi cú giáng làm mặt đất nổ tung. Cơ thể Togi bị nghiền vụn, từng mảnh gỗ, từng khối đá nứt ra, hóa thành tro bụi.
Razeal vẫn lặng lẽ tiếp tục. Không tức giận. Không hối hả. Chỉ có sự hủy diệt tàn nhẫn, chậm rãi, chính xác.
Ranguard, từ xa, lảo đảo đứng dậy. Hắn nhìn cảnh tượng ấy mà toàn thân lạnh toát.
“Thứ... quái vật gì thế kia...” — hắn thều thào.
Hắn từng thấy nhiều trận chiến, từng chứng kiến những kẻ mạnh đối đầu. Nhưng thứ này... không phải chiến đấu. Đây là hành quyết.
Giữa cơn địa chấn, hắn nhìn thấy gương mặt Razeal — bình thản, vô cảm, không một tia nhân tính.
Tim Ranguard siết chặt.
Huyết mạch rồng lẽ ra khiến hắn không biết sợ. Nhưng lúc này... hắn run rẩy.
“Thằng nhóc này... là một kẻ điên...” — hắn lẩm bẩm, giọng run như gió.
Bản năng sâu nhất của hắn kêu gào.
Hắn rút ra một quả cầu đỏ khắc đầy ký tự, bàn tay run bần bật.
Không đắn đo, hắn bóp nát nó.
Những ký tự lập tức sáng rực, lan ánh đỏ rực rỡ. Âm thanh trầm vang vọng khắp không gian. Sóng năng lượng lan ra, cổ xưa,
nặng nề, thiêng liêng.
Razeal ngừng tay. Đôi mắt lạnh lẽo khẽ hẹp lại, dõi theo ánh đỏ đang bừng sáng.
Ranguard cắn răng, giọng run nhưng kiên quyết. “Ta... sẽ không chết ở đây.”