Mệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 1623

topic

Mệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 1623 :Như thế nào là Thiên Khiển giả
Giang Khải cũng không nói gì nữa, dẫn theo Hoa Thiên Thiên và Lưu Bắc Hà tiến về nhà kho Chu Mậu.
Có Hồn thiên bàn chỉ dẫn, Giang Khải không hề tốn sức tìm được Hồng mông chi diệp.
Sau khi hắn cầm được lá cây kích cỡ bằng nửa người, ngay cả hô hấp cũng không khỏi hơi gấp rút.
Tài liệu nhân trung, đã đủ!
Mấy ngày tiếp theo, Giang Khải ở lại phủ đệ Chu Mậu, dung hợp tài liệu đột phá nhân trung.
Nửa tháng sau, hoàn thành dung hợp tài liệu.
Đêm hôm đó, Giang Khải gọi Hoa Thiên Thiên và Lưu Bắc Hà đến, lặng lẽ rời khỏi Đại thụ thành, chọn một vùng núi.
Nơi này dãy núi liên miên, ít ai lui tới, cũng không nghe nói có dã thú xuất hiện, là một nơi đột phá lý tưởng.
"Lão đại, hơn nửa đêm dẫn bọn ta tới vùng rừng núi hoang vắng này làm gì?" Lưu Bắc Hà tò mò hỏi.
"Đột phá." Giang Khải chỉ thản nhiên nói.
"Đột phá? Đột phá phải chạy xa như vậy sao? Đột phá trong thành cũng được."
Giang Khải mỉm cười,"Ta sợ nếu ta đột phá ở Đại thụ thành, nửa thành đều bị hủy."
Hoa Thiên Thiên biết Giang Khải đi con đường Thiên Khiển, nhưng cũng chưa từng thấy Thiên Khiển giả đột phá, không khỏi tò mò hỏi,"Thiên Khiển là thế nào?"
"Đến lúc đó các ngươi sẽ biết." Giang Khải nói,"Lúc ta đột phá, các ngươi đừng đến quá gần, chẳng may ta phải chết, Thiên Thiên, ngươi mang theo Hồn thiên bàn và nó rời khỏi nơi này."
Nói xong, Giang Khải ôm tiểu hỗn cầu ra.
Giang Khải nói nhẹ nhàng nhưng Hoa Thiên Thiên và Lưu Bắc Hà lại vô cùng chấn động.
Chỉ là một lần đột phá nhưng Giang Khải lại nói hắn có khả năng tử vong?
Lấy thực lực của Giang Khải, bây giờ không có nhiều thứ có thể đưa hắn vào chỗ chết!
Giang Khải cũng không giải thích quá nhiều, mang theo tiểu hỗn cầu bay vào sâu trong vùng núi.
Lưu Bắc Hà và Hoa Thiên Thiên ở lại nơi này, Lưu Bắc Hà nhìn theo hướng Giang Khải rời đi, nói với Hoa Thiên Thiên,"Thiên Thiên cô nương, vừa nãy lão đại nói đùa sao?"
Vẻ mặt Hoa Thiên Thiên nghiêm túc,"Hắn khác với người bình thường, lúc đột phá sẽ phải gánh chịu Thiên Khiển, nhưng cho tới bây giờ ta vẫn chưa được thấy tận mắt."
Ngay lúc hai người nói chuyện, bầu trời cách mấy ngàn thước đột nhiên tụ tập tầng mây thật dày, độ dày của tầng mây thật sự chưa từng nghe thấy, đủ mấy trăm mét!
Tầng mây kia không ngừng lăn lộn, phạm vi cũng đang nhanh chóng mở rộng, cho đến khi toàn bộ bầu trời đều bị mây đen lấp đầy.
Lúc này, xung quanh Hoa Thiên Thiên và Lưu Bắc Hà đã đưa tay không thấy được năm ngón nhưng đột nhiên bộp một tiếng, một đạo lôi minh kinh trời xẹt qua chân trời.
Đạo lôi điện này xuyên thẳng qua trong mây đen, như là trên bầu trời xuất hiện một vết nứt uốn lượn mấy ngàn dặm, chợt lóe lên chiếu sáng mây đen vạn dặm.
"Đây... Đây là cái gì?" Lưu Bắc Hà trợn to mắt, hắn ta chưa từng thấy loại thiên tượng này.
"Đây chính là Thiên Khiển?" Hoa Thiên Thiên một nửa đang trả lời Lưu Bắc Hà, một nửa ngay cả mình cũng đang nghi ngờ.
Không lâu sau, càng ngày càng nhiều lôi điện lăn lộn trong mây đen như đang dựng dục cái gì đó, khiến người ta ngạc nhiên run sợ.
Ầm ầm ầm, cách ngàn mét, sau khi mấy đạo lôi điện tích lũy một lúc trực tiếp đánh xuống từ trên trời, đánh vào chỗ nào đó trong khu rừng kia, ngay sau đó càng ngày càng nhiều thiên lôi đổ nghiêng xuống, điên cuồng công kích chỗ kia.
Thiên lôi cuồn cuộn như thiên địa tức giận, trung tâm lôi trạch như là thiên địa sơ khai, vạn lôi lao nhanh xuống hủy thiên diệt!
Rất hiển nhiên, chắc Giang Khải đang đột phá ở chỗ đó, chỉ là Lưu Bắc Hà và Hoa Thiên Thiên đã bị cảnh tượng khủng bố này dọa cho mặt không còn chút máu.
"Trời ạ, vữa này lão đại không nói đùa, có bao nhiêu người có thể chịu đựng thiên lôi khủng bố như vậy!" Lưu Bắc Hà trợn to mắt,"Thiên Thiên cô nương, nhanh đi cứu lão đại."
Hoa Thiên Thiên kéo Lưu Bắc Hà lại, thấy Lưu Bắc Hà ngạc nhiên nhìn mình,"Thiên Thiên cô nương, không phải ta không tin lão đại, nhưng lôi kiếp điên cuồng như thế ngay cả địa thần cũng không đỡ nổi!"
Trong mắt Hoa Thiên Thiên cũng có vẻ lo lắng nhưng vẫn lắc đầu,"Ngươi không hiểu, Giang Khải là Thiên Khiển giả, ngươi cảm thấy tại sao Giang Khải phải rời xa quê hương, đi vào Tam thiên thế giới? Ngoại trừ tranh đoạt thần chức còn có một vài nguyên nhân!"
"Khi đó chúng ta có một quan điểm, Thiên Khiển giả, thiên hằng khiển chi, gây họa cho tộc nhân, không chết không ngừng!"
"Hắn cũng vì không muốn liên lụy những người khác!"
"Đây là con đường hắn lựa chọn, chúng ta cũng không giúp được!"
Lưu Bắc Hà vô cùng chấn động, lần đầu tiên hắn ta biết thân phận thật của Giang Khải.
Lại quay đầu nhìn về phía trung tâm trận lôi điên cuồng, trong mắt Lưu Bắc Hà hơi ẩm ướt.
Hơn nửa năm qua sớm chiều ở chung, Lưu Bắc Hà đã biết Giang Khải là loại người gì.
"Thiên Khiển giả, thiên hằng khiển chi, gây họa cho tộc nhân, không chết không ngừng... Không..." Lưu Bắc Hà nghẹn ngào nói,"Thiên Thiên cô nương, Bắc Hà không có ý xúc phạm, nhưng theo ý ta thì ta không đồng ý với sự hiểu biết của các ngươi với Thiên Khiển giả!"
"Vì sao?"