Ta Có Thể Nhìn Thấu Vạn Vật - Chương 128

topic

Ta Có Thể Nhìn Thấu Vạn Vật - Chương 128 :Cuộc chiến (3)

Làm sao… có thể như vậy?!

Thiếu niên mặc giáp da sững sờ đến tột độ.

Rõ ràng hắn đã cảm nhận đao pháp của Lục Thanh là loại đường đao rộng, mạnh, thiên hướng trực diện — theo lý mà nói không thể biến hoá tinh xảo đến mức ấy!

Trong cơn kinh hoảng, hắn không kịp suy nghĩ thêm.

Thấy lưỡi đao đã gần kề sát cổ, hắn chỉ có thể lăn người né sang bên.

Vút!

Chiến đao sượt qua cổ hắn, chỉ cách một sợi tóc — suýt nữa đầu rơi tại chỗ.

Thoát được một đòn trí mạng, hắn lập tức lăn ngược ra sau, kéo giãn khoảng cách với Lục Thanh.

Vừa đứng vững, hắn cảm thấy trên mặt nhói lên. Đưa tay sờ, lòng bàn tay dính toàn máu.

Thì ra, hắn không hoàn toàn tránh thoát, má phải đã bị lưỡi đao rạch một đường.

Mồ hôi lạnh toát ra sau lưng.

“Đáng tiếc!”

Mã Cố đứng bên cạnh, trong lòng thầm thở dài.

Một đao tuyệt diệu như vậy mà vẫn bị tránh được.

Nhưng điều khiến hắn kinh hãi hơn chính là trình độ đao pháp của Lục Thanh.

Là người cũng luyện đao, hắn cảm nhận rõ ràng:

Một sát đao trước còn là đường đao mạnh, thế đao áp bức như sấm sét. Vậy mà ngay khoảnh khắc tiếp theo lại chuyển sang nhu, mềm mại mà bám dính theo động tác né tránh của đối phương, vòng một cung cực kỳ kỳ dị rồi điểm thẳng vào huyệt tử – cổ họng và đầu.

Đao pháp chính xác đến từng ly từng tấc.
Nhìn mà dựng hết tóc gáy, lại như say như mê.

Lúc này Mã Cố mới hiểu tại sao Lục Thanh đã một mình giết sạch cả Thôn Hỉ lạc — ngay cả “ sói móc tim” hung danh hiển hách cũng chẳng chạm nổi vào người hắn.

Thì ra —— đao pháp của Lục Thanh đã đạt tới mức quá mức khoa trương.

Nếu là loại đao pháp này, dù có thêm vài tên “  sói móc tim ” nữa cũng không thể tạo ra uy h**p.

Chỉ là…

“…Huynh ấy hình như rất thích chém đầu người.”

Sau khi hết kinh ngạc, trong đầu Mã Cố thoáng hiện ra một suy nghĩ kỳ dị.

Từ đầu đến cuối, mỗi chiêu đao của Lục Thanh đều nhắm vào đầu và cổ đối phương.

Hắn không khỏi nhớ lại cảnh đầu người lăn lóc khắp nơi trong thôn Hỉ lạc

“Bộ pháp không tệ.”

Lục Thanh không đuổi theo, chỉ đứng yên và bình thản khen một câu.

Lần này, thiếu niên giáp da không nổi nóng.

Hắn nhìn Lục Thanh chằm chằm, ánh mắt chứa đầy hoảng hốt:

“Cương nhu hòa hợp, biến đổi tinh vi đến mức ấy…
Đao pháp của ngươi đã đạt đến cảnh giới đó rồi sao?!”

“Chút tài mọn, không đáng nhắc tới.” – Lục Thanh đáp thản nhiên.

Ánh mắt thiếu niên giáp da trợn lớn, không thể tin được.

Trong giới võ đạo, người đạt đến cảnh giới ấy có một danh xưng:

Đao pháp đại sư!

Đúng vậy — đao pháp bậc đại sư.

Một khi đao pháp đạt đến cảnh giới cương nhu hợp nhất, biến hóa tuỳ tâm, nghĩa là người đó đã chạm đến giới hạn của Võ Giả hậu thiên.

Vượt thêm một bước nữa, sẽ là lĩnh vực ngoài khả năng hậu thiên.

Ngay cả cường giả Tông Sư – hậu thiên nội cảnh viên mãn cũng chưa chắc lĩnh ngộ được đao pháp như thế.

Thế mà Lục Thanh —— mới chỉ Luyện Cốt cảnh, đao pháp đã đạt đẳng cấp Đại sư.

Điều này khiến thiếu niên giáp da kinh hoàng đến run rẩy.

Lục Thanh vẫn rất bình thản.

Hắn không thấy có gì là lạ.

Sau mỗi lần luyện đao, hắn đều dựa vào Siêu năng lực mô phỏng – học tập.

Ở trạng thái đó, giống như ngộ đạo, ngộ một biết mười, lĩnh hội cực nhanh.

Cộng thêm trong đầu hắn còn có vô số bí thuật, tầm mắt hoàn toàn không giống những Võ Giả bình thường.

Dưới điều kiện như vậy mà còn luyện không tốt, chẳng phải ngu hơn heo sao?

Đến hiện tại, Lục Thanh thậm chí còn tự tin rằng:

Hiểu về Tứ  phương đao còn sâu hơn cả người sáng tạo ra nó.

Đao pháp của hắn đã vượt khỏi khuôn mẫu ban đầu, trở thành đao pháp riêng của hắn.

Nhìn vẻ bình thản ấy, cả tâm thần thiếu niên giáp da phát lạnh.

Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng ở nơi rừng sâu heo hút này lại gặp phải một con quái vật như vậy.

Một tên Luyện Cốt cảnh mà đao pháp đạt bậc đại sư.

Nếu lúc nãy, hắn không dựa vào giáp da hộ thể…

Hắn đã chết ngay từ đường đao đầu tiên.

Lúc này, hắn không còn ý định giao chiến nữa.

Đối mặt với quái vật như vậy, hắn hoàn toàn không có lòng tin chiến thắng.

Chưa kể bên cạnh còn có Mã Cố đang rình rập.

Chạy!

Thiếu niên giáp da quyết đoán, lập tức bạo phát khí huyết và lao về phía rừng.

“Muốn chạy?”

Ngay khi hắn thay đổi ánh mắt, Lục Thanh đã đoán được.

Vừa thấy hắn nhích động, Lục Thanh lập tức bước tới, một đao chém đến ngang đường rút lui.

“Thằng nhãi, đừng ép người quá đáng!”

Đường lui bị chặn, thiếu niên giáp da hoảng hốt rồi hóa hung ác.

Hắn vận bí pháp, khí huyết điên cuồng, sương trắng bốc lên đầy người.

“Đi chết đi!”

Hắn lao tới, đoản đao đâm thẳng cổ Lục Thanh — một cú đánh liều mạng đổi mạng.

Lục Thanh không đổi sắc.

Đao trong tay hắn như linh xà, chạm nhẹ đoản đao, rồi trượt theo chém thẳng vào cánh tay đối phương.

Vút!

Lưỡi đao chém trúng — nhưng lại bị giáp da cản.

Lục Thanh nhíu mày.

Giáp da này thật sự rất phiền.

Ngoại trừ phần đầu, toàn thân hắn đều được bảo vệ.

Muốn giết hắn — chỉ có thể chém đầu.

Ý niệm lóe lên.

Lục Thanh né thân, đao đổi hướng, lần thứ ba bổ thẳng vào cổ.

“Đáng chết!”

Thiếu niên giáp da lại cảm thấy lạnh buốt nơi cổ, vội toàn lực đưa đoản đao lên chắn.

Nhưng Lục Thanh đã nhìn thấu ý đồ đó.

Ngay khi đoản đao sắp chạm vào chiến đao, cổ tay Lục Thanh xoay nhẹ, lưỡi đao đổi hướng…

Và—

Xoẹt!

Một cái đầu bay lên trời.

Thiếu niên giáp da — chết!

“SƯ ĐỆ!!!”

Một tiếng gầm đau đớn, phẫn nộ nổ tung từ trên vách núi vọng xuống.