Con Đường Bá Chủ - Chương 3557

topic

Con Đường Bá Chủ - Chương 3557 :PHẢI CHIẾN!

Hư không tại Chung Cực Giới có sức ép rất lớn, các sinh vật sinh tồn trong hư không cũng vì vậy mà phát triển nhục thân hơn mức bình thường.

Hư Không Cổ Tộc cũng giống như vậy, tuy bọn họ bề ngoài giống nhân loại nhưng kích thước lại to hơn.

Lạc Nam mặc dù thân cao một mét chín, khi đứng cạnh Hư Không Lão Tổ cũng chỉ ngang bụng của ông ta.

Bất quá nếu chú ý, sẽ thấy Hư Không Lão Tổ đứng phía sau Lạc Nam một bước chân, song song với Nguyên Ly.

Khoảng cách một bước ấy, đối với người từng kiêu ngạo như Hư Không Lão Tổ, là một bước cược lớn nhất trong cuộc đời.

Hơi bất ngờ trước hành động của đối phương, nhưng Lạc Nam cũng không cảm thấy khó hiểu.

Hiện tại Bá Việt Tông thanh thế như mặt trời giữa trưa, rất nhiều nơi ngầm nhận định tông môn này có thể sánh ngang Cấm Khu, thậm chí tiềm lực vượt trên cả Cấm Khu.

Bởi lẽ những Bất Hủ Thần của Bá Việt Tông tuy vừa mới đột phá trong thời gian ngắn, lại có thể chiến ngang tay, thậm chí áp chế và diệt sát cả Cấm Thần và Cấm Lão thành danh lâu năm.

Trong tông môn còn có những nhân vật đã sớm vang danh thượng cổ như Vạn Đạo Thần Chủ.

Thêm cả chỗ tốt khổng lồ mà Tây Cực nhận được sau trận chiến, chứng minh Bá Việt Tông không hề keo kiệt với “người một nhà”.

Thế nên rất nhiều thế lực không ưa Cấm Khu, sẽ cân nhắc và mong muốn kết giao với Bá Việt Tông.

Tuy nhiên tông môn này hiện tại đã sừng sững giữa thiên địa, không hề dễ dàng để kết giao được, các nội tình Bất Hủ ở Đông Nam cũng đã bị từ chối và đuổi đi rồi.

Cách đơn giản nhất để móc nối quan hệ là thu được thiện cảm của tông chủ, nhân lúc tông môn gặp phiền toái mà đứng ra hỗ trợ.

Mà lúc này, khi Bá Việt Tông Chủ phải đối mặt với gần hai mươi vị Bất Hủ Thần, Hư Không Lão Tổ dưới sự thúc giục của cháu gái đã liều lĩnh đứng ra.

Dù lão hiểu rằng nếu mọi chuyện diễn biến theo chiều hướng xấu, mình có thể ngã xuống trong trận chiến bất cứ lúc nào.

Từng ấy Bất Hủ Thần của hai đại khu liên hợp, nhìn xuyên suốt lịch sử cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay, áp lực mạng đến cực lớn, không cẩn thận sẽ có Bất Hủ nằm xuống.

Hư Không Lão Tổ là đang dùng mạng của mình để đổi lấy tương lai của Hư Không Cổ Tộc.

Điều này mang đến đả kích không thua gì chiến lực mà Lạc Nam thể hiện vừa rồi, khiến bọn hắn lấy lại tinh thần sau khi Tuyệt Hàn ngã xuống.

“Hư Huấn, hết Băng Nguyên Cung rồi đến lượt Hư Không Cổ Tộc sao?” Bắc Long Thần Tổ trầm giọng nói:

“Bổn tổ thấy các ngươi chuyển đến Đông Nam được rồi đó!”

Trơ mắt nhìn hai nội tình cao cấp nhất từng bình khởi bình toạ với mình hướng người khác cúi đầu xưng thần, trong lòng bọn họ khó tránh khỏi khó chịu.

“Tại sao phải chuyển đi đâu?” Nguyên Ly lạnh lùng lên tiếng:

“Địa bàn của Băng Nguyên Cung ở đó, ai dám chen chân vào? Tuyệt Hàn mời U Minh Trùng Tổ đối phó ta, bổn cung mời Bất Hủ Bá Chủ đối phó ngược lại hắn có gì không đúng?”

“Hợp tác khác với thần phục!” Kim Địa Thần Chủ nghiêm nghị nói:

“Chúng ta đã từng giao ước sẽ hợp lực chống lại dã tâm của Cấm Khu, hôm nay Bá Việt Tông hành động giống như Cấm Khu, há có thể khoanh tay đứng nhìn?”

“Ngươi dựa vào đâu nói bổn toạ hành sự như Cấm Khu?” Lạc Nam nhướn mày:

“Ta thu phục Băng Nguyên Cung chỉ vì mở rộng mạng lưới kinh doanh tại Bắc Cực, chưa từng muốn xâm phạm đến bất cứ thế lực nào.”

“Đó chỉ là lời nói một phía của các hạ.” Một Bất Hủ Thần là Đao Kiếm Tuyệt Thần trầm giọng:

“Làm sao chúng ta biết ngươi có mưu đồ gì với phía Bắc Chung Cực hay không?”

Bọn họ giống như bầy sói bảo vệ lãnh thổ của mình…

Nếu một con chuột nhỏ chạy vào lãnh thổ, bọn họ sẽ chẳng thèm bận tâm, bởi vì bầy sói không để ý đến loài sinh vật vô hại như con chuột.

Nhưng nếu sinh vật bước vào địa bàn của bầy sói là một tôn hùng sư, thì không thể lơ là được rồi…

Nhất là khi Lạc Nam không phải hùng sư bình thường, hắn chính là vua sư tử.

“Băng Nguyên Cung thần phục người nào, chưa phiền đến các vị bận tâm.” Nguyên Ly bày tỏ thái độ:

“Về phần muốn đuổi ta khỏi Bắc Cực, không có cửa đâu.”

“Hư Không Cổ Tộc cũng thế.” Hư Không Lão Tổ thừa cơ chen miệng vào:

“Được kề vai chiến đấu với Bất Hủ Bá Chủ là khao khát của lão phu!”

“Lạc đạo hữu, chỉ cần ngươi thuyết phục Hư Không Cổ Tộc và Băng Nguyên Cung rời khỏi phạm vi Bắc Chung Cực, chúng ta sẽ lập tức giải tán.” Một lão nhân danh xưng Bất Hủ Thạch Thần khàn khàn mở miệng:

“Về cái chết của Tuyệt Hàn cũng không còn liên quan, xem như hắn tự làm tự chịu.”

Lạc Nam bật cười…

Hắn đã mở rộng quan hệ ra Tây Cực, Đại Mạc… vốn đang muốn nhờ vào quan hệ với Băng Nguyên Cung và Hư Không Cổ Tộc để phát triển kinh doanh ở Bắc Cực và trong Hư Không.

Có như thế, sau này cần những nguyên liệu hay tài nguyên quý hiếm ở đây cũng chẳng cần đích thân chạy đi thu thập, cứ giao cho bọn họ là được rồi.

Đối với sự phát triển tông môn cực kỳ có lợi.

Hắn còn thê tử, còn nữ nhi, còn người thân, huynh đệ, thuộc hạ, đệ tử dưới trướng… tất cả đều sẽ cần tài nguyên trong tương lai.

Có những tài nguyên tuy rằng đẳng cấp không cao, nhưng chỉ ở hoàn cảnh đặc thù như Bắc Cực hay Hư Không mới tồn tại.

Nhưng đám người này chỉ vì nghi kỵ đơn phương mà cố tình gây khó dễ, bọn hắn dựa vào cái gì?

“Như đã nói!” Lạc Nam quét mắt nhìn từng tên, hờ hững đáp:

“Bổn toạ hành sự không cần các ngươi cho phép, dám làm chướng ngại vậy, vậy ta đập tan!”

“Bất Hủ Bá Chủ, chúng ta thừa biết Bá Việt Tông rất cường thế, nhưng đừng quên bên cạnh còn có Cấm Khu nhìn chằm chằm.” Lại có Thượng Cổ Yêu Thụ lên tiếng:

“Nếu Bá Việt Tông thật sự không kiêng kỵ, ngươi đã có thể san bằng Đông Bắc rồi!”

Đại chiến ở Đông Bắc không qua mắt được thế nhân, Lạc Nam dù thể hiện chiến lực kinh thiên động địa nhưng cuối cùng vẫn phải tạm rút lui vì Cấm Khu có thể bỏ đá xuống giếng bất cứ lúc nào.

“Nói rất hay.” Lạc Nam nhếch miệng:

“Nhưng ngươi quên mất rằng, trước khi bổn toạ rút khỏi Đông Bắc… đã có bốn tên chán sống nằm xuống, Thần Vật của chúng đã thuộc về ta.”

“Ngươi!” Sắc mặt 16 vị Bất Hủ vô cùng khó coi, nghe ra tính uy hiếp trong lời nói.

“Ta sẽ dừng tay trước khi Cấm Khu xen vào.” Lạc Nam tủm tỉm cười:

“Trước đó, vị nào nguyện ý nằm xuống?”

“Các vị, tính thế nào đây?” Bắc Long Thần Tổ truyền âm.

“Phải chiến thôi!” Kim Địa Thần Chủ nghiêm túc đáp:

“Nếu hôm nay bỏ qua, sau này tất cả chúng ta chỉ có thể cúi thấp đầu trước Băng Nguyên Cung và Hư Không Cổ Tộc.”

“Lỡ như lời của hắn là thật, chỉ muốn kinh doanh mà không muốn thống trị thì sao?” Huyền Cơ Nữ Thần nghi hoặc.

“Lòng tham không có đáy, hôm nay có thể lời của hắn là sự thật, nhưng sau này hắn đổi ý thì sao? Lúc đó căn cơ, gốc rễ tại Bắc Cực của hắn đã vững, chúng ta sẽ càng khó đối phó.” Cửu Anh Ma Chủ nêu ý kiến.

“Nói không sai, chúng ta phải đề phòng Cấm Khu từ bên ngoài đã rất vất vả rồi, nếu để một Bá Việt Tông tuỳ ý phát triển từ bên trong, tháng ngày sau nhất định ăn ngủ không yên!” La Sát Chi Chủ tán thành.

“Đánh! Để Bất Hủ Bá Chủ biết khó mà lui!” Bắc Phạt Thương Thần gằn giọng.

Mười sáu vị Bất Hủ Thần đã nhất trí, lập tức bùng nổ thực lực.

Khí tức Bất Hủ toả khắp thương khung, vạn vật như bị bóp nghẹt, bầu trời vốn sáng rực nơi Bắc Cực hóa thành một vùng hỗn loạn như ngày tận thế.

“Ngươi và Trùng Quân tạm thời vào chỗ của ta!” Lạc Nam truyền âm cho Trùng Hậu:

“Trận này các ngươi xen vào không nổi, chỉ hy sinh vô ích mà thôi!”

“Đa tạ chủ… tạ chủ công.” Trùng Hậu cảm kích nói, hiểu rằng Lạc Nam đang bảo vệ mình.

Dù Tuyệt Băng Phong có là hiểm địa và Tạp Trùng Quân chính là phần nguy hiểm đó, nhưng trong trận chiến quy mô như thế này, không có hiểm địa nào ở thế gian này có thể trụ nổi.

Trùng Hậu dùng ý niệm khống chế toàn bộ Tạp Trùng Quân tập hợp ở phía sau.

Tuy rằng từ đầu đến cuối Trùng Quân đã chết đến hàng triệu cá thể, nhưng bù lại chúng nó được Bất Hủ Trùng Huyết cường hoá, so với trước đây chỉ mạnh hơn chứ không yếu.

Lạc Nam phất tay, thu cả Trùng Hậu và toàn bộ Tạp Trùng vào trong tiểu hỗn độn, tạm để bọn chúng tại Linh Giới Châu.

“Lát nữa chiến đấu, nếu đánh không lại thì chạy giữ mạng.” Hắn truyền âm cho hai người.

Nguyên Ly đã thu tu sĩ của Băng Nguyên Cốc vào pháp bảo, nghe vậy liền trừng mắt nhìn:

“Chủ công, ngươi không thể khích lệ tinh thần một chút à?”

“Bá Chủ yên tâm, nếu như khốn cảnh, ta sẽ đẩy Nguyên Ly Cung Chủ vào hư không.” Hư Không Lão Tổ nghiêm túc nói, đồng thời truyền âm cho cháu gái Hư Tĩnh mau dẫn trưởng lão chạy càng xa càng tốt.

Đám trưởng lão của Tuyệt Nhạn Cốc cũng vắt chân lên cổ bỏ chạy…

KENG KENG KENG…

Thời không chấn động, từng thanh từng thanh Vũ Hoàng Kiếm bỗng nhiên bắn ra, mang theo Bá Thần Lực đâm thủng đầu lâu của chúng.

Sau từng ấy thời gian trong Hộp Đựng Kiếm, Vũ Hoàng Kiếm đều đã là Siêu Thần Binh đỉnh cấp.

Nhổ cỏ tận gốc…

Các Bất Hủ Thần chẳng thèm bận tâm sống chết của những con kiến hôi này, chỉ tập trung cho những thứ sắp xảy ra.

Lạc Nam lười để ý, nhún nhún vai nói với Nguyên Ly: “Ta đang nói tình hình thực tế.”

Hắn đang muốn thử xem, rốt cuộc là mười sáu vị Bất Hủ Thần riêng lẽ mạnh hay là Mã Càn ở trạng thái toàn thịnh, hấp thụ toàn Đông Bắc mạnh hơn.

Mười sáu vị Bất Hủ Thần tách rời thì chiến lực cá nhân không lợi hại nhưng thắng ở số lượng đông đảo.

Còn Mã Càn dung hợp hết chiến lực của hàng loạt, đã gần như đánh ngang tay với hắn…

Nói tóm lại, Lạc Nam không cuồng vọng nghĩ rằng mình sẽ tất thắng.

Nhưng nếu lập trường đối lập nhau, một trận chiến là nên làm!

ONG!

Bất Hủ Thần Tháp chấn động, kích thước biến lớn, sừng sững xuất hiện sau lưng Lạc Nam.

Thần Văn luân chuyển, màu đồng cổ kính uy nghiêm bắn ra từng tia áp bách nặng nề, kinh văn ngâm tụng.

Chín tầng tháp khai mở, cuồn cuộn lực lượng và khẩu quyết chảy vào thể nội của chủ nhân.

Chứng kiến cảnh này, các Bất Hủ Thần đồng tử co lại…

Hình tượng Lạc Nam hiện tại quá mức kinh khủng.

Xích Tà Ma Giáp bao phủ toàn thân, mắt trái là Cấm Kỵ Bá Nhãn xoay tròn, tay phải chấp chưởng Bá Hồng Kiếm, tay trái nắm giữ Xích Tà Ma Kích, trên đỉnh đầu có Lạc Thần Cung toả sáng, sau lưng là chín tầng tháp Bất Hủ ngự trị.

“Năm kiện Bất Hủ Thần Vật!” Bắc Long Thần Tổ hít một ngụm lãnh khí.

Vừa rồi Lạc Nam chưa điều động Bất Hủ Thần Tháp đã có thể ngăn chặn toàn bộ thế công của bọn hắn, cường thế tiêu diệt Tuyệt Hàn.

Giờ đây khi Bất Hủ Thần Tháp hiện thân, bọn hắn mới cảm nhận được sự đáng sợ từ phía Lạc Nam.

“Các vị nên cân nhắc lần cuối cùng!” Nguyên Ly lạnh như băng nhắc nhở:

“Đừng vì quyết định hôm nay mà hối hận!”

“Haha, nghe danh Bất Hủ Bá Chủ đã lâu, hôm nay có cơ hội thỉnh giáo chiến lực, sao lại phải hối hận?” Đao Kiếm Tuyệt Thần cười phá lên:

“Thế giới này vẫn là thực lực vi tôn, nếu Bất Hủ Bá Chủ muốn làm theo ý mình, vậy chứng minh cho chúng ta thấy đi!”

ROẸT!

Theo hai tiếng ngân vang vọng, một thanh vũ khí hình thù kỳ quái hiện ra.

Nó như được một thanh kiếm và một thanh đao nối chuôi lại mà thành, nửa đầu là lưỡi kiếm linh hoạt thẳng tắp như gương, toả ra từng luồng kiếm khí sắc lẹm, nửa đầu kia là lưỡi đao uốn cong, nặng nề và sát phạt.

Đây là Bất Hủ Thần Binh - Dạ Đao Minh Kiếm, tương ứng với ngày và đêm, ánh sáng và bóng tối.

“Nếu đã vậy, cho bổn toạ thấy sự khác biệt của các ngươi đi!” Lạc Nam cười lạnh.

KENG!

Kiếm khiếu cửu tiêu, Bá Hồng bừng sáng…

Thiên không nhuộm đỏ, băng sơn hoá ma…

Ngay khi tiếng kiếm ngân này vọng lên, Dạ Đao Minh Kiếm trong tay Đao Kiếm Tuyệt Thần đã run rẩy, lâm vào thế hạ phong.

Binh Nhân Tộc Công Chúa cấp Bất Hủ, vẫn luôn áp chế mạnh như vậy.

Cảm nhận được sự kiêng kỵ từ Bất Hủ Thần Binh của mình, Đao Kiếm Tuyệt Thần hít sâu:

“Ta không tin!”

Hắn biến mất tại chỗ, một lần nữa xuất hiện đã ở trên đầu Lạc Nam.

VÙ VÙ VÙ…

Dạ Đao Minh Kiếm huy động như vũ bão.

Khoảnh khắc đó, càn khôn xung quanh liên tục chuyển đổi giữa ngày và đem, ánh sáng và bóng tối giao hoà chặt chẽ, bổ trợ cho nhanh tăng cường sức mạnh.

Đao khí, kiếm khí, đao vực, kiếm vực, đao thế, kiếm thế…

Vậy mà có thể dung hợp vào nhau một cách hoàn mỹ.

Điều này rất khó lường, giống như ban ngày căn bản không thể cùng lúc tồn tại cùng màn đêm tại một vị trí.

“Dạ Quang Đao Kiếm - Loạn Tâm Trảm!”

Đao Kiếm Tuyệt Thần bùng nổ sát khí, tung ra một chiêu gần như mạnh nhất của mình.

Đối mặt với chiêu này, ngày đêm điên đảo gây rối loạn tâm thần.

Khi ngươi tỉnh táo cũng là lúc vô tận Đao Mang, Kiếm Ảnh phủ kín mọi lối thoát, nghiền ép lấy ngươi…

Lạc Nam chỉ bước lên một chân, Độc Bá Kiếm Thể kích hoạt, Bá Kiếm Thế bùng phát.

KENG KENG KENG…

Hàng tỷ luồng Bá Kiếm Khí và Bá Kiếm Quy Tắc sát phạt không gì cản nổi quét ngang.

Lấy Lạc Nam làm trung tâm, chém diệt vạn vật.

Không cần dùng đến kiếm chiêu, kiếm thức… chỉ Bá Kiếm Thế tung hoành đã dẹp tan toàn thể Đao Mang, Kiếm Ảnh, nghiền nát Đao Kiếm Thần Thế và Loạn Tâm Trảm của đối phương.

“Làm sao có thể?” Đao Kiếm Tuyệt Thần thất kinh.

Hắn đã nghe qua về Bá Hồng Kiếm của Lạc Nam, cũng biết đối phương tu luyện một môn Kiếm Kinh vô cùng lợi hại.

Nhưng vạn phần không ngờ, Đao Kiếm Lưỡng Đạo Quyết của mình đối mặt với Bá Tuyệt Kiếm Kinh lại chênh lệch lớn như vậy.

“Còn có ta!”

Mặt đất chấn động…

Thung lũng bên dưới nổ tung, một toà Kim Tự Tháp bỗng nhiên mãnh liệt trỗi dậy, như đại địa hiển uy ngay vị trí đứng của Lạc Nam.

Đồng thời bên trên thiên không, song trọng Kim Tự Tháp giáng xuống, rực rỡ kim quang mang tính huỷ diệt.

Kim Tự Tháp tách thành hai phần, một trên một dưới, một Thổ một Kim nghiền ép đối thủ, phong toả không gian.

Lạc Nam cười gằn, Bá Đỉnh hiện ra trong tay.

Bá Đỉnh biến lớn dữ dội bao phủ lấy hắn.

ẦM!

Song trọng Kim Tự Tháp đập vào Bá Đỉnh, một tiếng nổ tung, chúng nó như đụng phải tồn tại bất khả xâm phạm, hoàn toàn không thể ép sát vào nhau như ý định ban đầu.

Lạc Nam dịch chuyển tức thời, hiện ra trước mặt Kim Địa Thần Chủ, vung quyền đấm ra.

Nhưng ngay lập tức, Bất Hủ Thạch Thần đã tiếp ứng, lão gầm lên:

“Để lão phu xem thử, Bất Hủ Thần Khu rốt cuộc bá đến mức nào!”

Độc giả có lòng ủng hộ thì thông tin đây ạ:

AgriBank: 1809205083252 - TechcomBank: 8822261998

Momo: 0942.973.261 - Paypal: nguyenphuochau12t2@gmail. com