Xuyên Đến Thập Niên 70: Trêu Chọc Phó Đoàn Trường Phúc Hắc - Chương 867

topic

Xuyên Đến Thập Niên 70: Trêu Chọc Phó Đoàn Trường Phúc Hắc - Chương 867 :

Cả nhà Mạnh Nhất Minh, nhà họ Diêu, công an và một số bà con hàng xóm đều tham gia tìm kiếm Nhị Ni. Mạnh Nhất Minh ngày nào cũng đi qua cánh đồng nơi hai người thường gặp nhau, góc tường giao lộ để xem xét, nhưng không bao giờ còn thấy bóng dáng Nhị Ni nữa.

Nhị Ni cứ như bốc hơi khỏi thế gian, không một chút dấu vết.

Cả tuần lễ tìm kiếm, vẫn bặt vô âm tín.

Mạnh Nhất Minh chẳng có đêm nào được ngủ trọn giấc. Sáng sớm đã vội vã chạy đi tìm, tối mịt mới quay về, hắn lùng sục khắp mọi nơi Nhị Ni có thể xuất hiện. Cứ mỗi lần nhắm mắt lại, hắn lại thấy đôi mắt rưng rưng của Nhị Ni nhìn hắn nói: “Anh, anh đi mau đi.”

Bên ngoài tuyết rơi dày đặc như thế, cô bé lại còn không có giày để đi, chắc chắn đang lạnh và đói lắm.

Mạnh Nhất Minh đã hối hận vô cùng. Đáng lẽ lúc đó hắn nên đưa Nhị Ni đi. Hắn nên quỳ xuống cầu xin cha mẹ nhận nuôi Nhị Ni, nhưng mọi chuyện đã quá muộn.

Trong tuần đó, nhà họ Mạnh qua lời những người hàng xóm đã hiểu rõ thêm đôi chút về tình cảnh nhà Nhị Ni. Nhà họ Diêu vốn trọng nam khinh nữ nặng nề. Mẹ Nhị Ni sinh liên tiếp hai cô con gái khiến cả nhà không hài lòng. Bà nội và cha Nhị Ni hễ không vừa ý là đ.á.n.h mắng mẹ con bé, hai đứa con gái lại càng không được coi là người.

Sau này, mẹ Nhị Ni m.a.n.g t.h.a.i tiếp, cũng chính vào lúc này thì Nhi Ni lớn bị lạc. Hàng xóm đồn đoán, nhà họ Diêu không muốn nuôi con gái nên Nhị Ni lớn không phải bị bán, thì cũng là bị người nhà cố tình đưa đến nơi xa lạ để con bé bị lạc.

Sau khi Nhị Ni lớn bị lạc, bảo mẫu lại sinh ra Nhị Ni hiện tại, khiến nhà họ Diêu càng thêm ghét bỏ, không xem các con gái là người.

Hàng xóm nghi ngờ, không chừng Nhị Ni hiện tại cũng bị nhà họ Diêu đưa đi đâu đó hoặc đã bị bán rồi.

Tuy nhiên, nhà họ Diêu vẫn một mực khẳng định Mạnh Nhất Minh đã làm hư Nhị Ni, rồi lừa con bé đi giấu. Nhưng chỉ dựa vào lời nói của họ và mười mấy đồng tiền kia, công an không đủ căn cứ để kết tội Mạnh Nhất Minh đã làm gì Nhị Ni.

Đã đến thời hạn cha Mạnh Nhất Minh phải chuyển công tác đến Văn Thành, mà Nhị Ni vẫn chưa có tin tức gì. Bảo mẫu ngày nào cũng canh giữ trước cửa nhà họ Mạnh, để ngăn họ lén lút rời khỏi Võ Thành.

Cha Mạnh Nhất Minh không thể trì hoãn thêm được nữa. Ông đã nhìn thấu ý đồ của nhà họ Diêu. Chiều hôm đó, cha Mạnh Nhất Minh tìm đến nhà họ Diêu gặp cha và bà nội Nhị Ni.

Ông vào thẳng vấn đề: “Nhị Ni mất tích, chúng tôi cũng lo lắng, cũng đã cố gắng hết sức tìm kiếm, nhưng vẫn không có tin tức. Bây giờ, tôi không thể lãng phí thêm thời gian được nữa. Các người muốn được bồi thường bao nhiêu, cứ nói thẳng đi.”

Cha và bà nội Nhị Ni liếc nhìn nhau. Cha Nhị Ni đanh giọng: “Tuy là con gái không đáng giá, nhưng nó cũng là giọt m.á.u của chúng tôi, chúng tôi nuôi nó bấy nhiêu năm cũng tốn bao công sức.”

Cha Mạnh Nhất Minh gật đầu tỏ vẻ thông cảm: “Vậy, các người muốn bao nhiêu?”

Cha Nhị Ni nói một con số khiến cha Mạnh Nhất Minh cũng phải giật mình: “Chúng tôi muốn hai trăm đồng!”

Cần biết rằng, lúc đó, lương tháng của ông chưa đầy mười đồng, lương của bảo mẫu chỉ có ba đồng. Một gia đình bình thường cưới vợ cũng chỉ cần hai, ba mươi đồng tiền sính lễ. Cha Nhị Ni mở miệng đòi số tiền lớn như thế, đúng là hét giá trên trời!

Sau một hồi mặc cả, cha Mạnh Nhất Minh đã đồng ý đưa cho nhà họ Diêu một trăm ba mươi đồng. Nhà họ Mạnh cũng không có nhiều tiền đến vậy, phải đi vay mượn rất nhiều bạn bè.

Hai bên ký kết thỏa thuận, chuyện này coi như kết thúc.

Mạnh Nhất Minh vừa lo lắng cho Nhị Ni, vừa cảm thấy áy náy với cha mẹ.

Cha hắn lại suy nghĩ rất thoáng: “Tốn một chút tiền, có thể chấm dứt chuyện với loại người này cũng là may mắn, chỉ là, đáng thương cho đứa nhỏ kia, không biết còn sống hay đã ....”

Cha hắn nói lời thấm thía: “Lòng tốt cũng phải đặt đúng chỗ, có những người không xứng đáng với sự tử tế của con. Hơn nữa, con muốn giúp người cũng phải có khả năng giúp, nếu không lòng tốt của con chỉ trở thành cái cớ để người ta lợi dụng và uy h**p mà thôi.”

Mạnh Nhất Minh không biết sự tử tế của mình là đang giúp hay đang hại Nhị Ni. Nếu ngay từ đầu hắn mặc kệ con bé, có lẽ Nhị Ni sẽ giống như chị cả, cuộc sống có thể khổ cực, nhưng ít nhất sẽ không phải đối mặt với nỗi lo sống chết.

Mạnh Nhất Minh theo cha mẹ chuyển đến Văn Thành.

Vài năm sau, cha hắn đã giúp hắn giành được một suất du học sinh do nhà nước cử đi. Lúc đó, hắn không hề muốn ra nước ngoài. Hắn vẫn muốn nhanh chóng độc lập để đi tìm Nhị Ni. Tuy nhiên, hắn không thể chống lại cha mẹ, "miễn cưỡng" rời đi.

Mấy năm nay, Mạnh Nhất Minh vẫn luôn muốn biết, rốt cuộc đêm hôm đó đã xảy ra chuyện gì khiến Nhị Ni mất tích.

Gặp gỡ Lâm Dã sau này, Mạnh Nhất Minh lại có thêm một câu hỏi nữa: Sau khi mất tích, Nhị Ni đã trải qua những chuyện gì mà lại quên đi ký ức thời thơ ấu?

“Cộc cộc cộc…” Tiếng gõ cửa dồn dập kéo Mạnh Nhất Minh ra khỏi hồi ức.

Hắn mở mắt, mất một lúc mới định thần được, phân biệt rõ ràng giữa giấc mộng mơ hồ và thực tại.

“Bác sĩ Mạnh, anh có nhà không?” Là giọng của Lâm Dã.

Cô ấy là Lâm Dã, không phải Nhị Ni.