Lầu Trên Lầu Dưới - Chương 47

topic

Lầu Trên Lầu Dưới - Chương 47 :Nhanh lên

Phó Nhàn Linh hơi đói, vừa hay Vu Hướng Tây vẫn chưa ăn tối, sau khi cô tắm xong, cô tìm một bộ quần áo của cậu để thay rồi đi vào bếp nấu ăn.

Vu Hướng Tây thỉnh thoảng cũng xuống bếp để làm món gì đó ăn, trong tủ lạnh vẫn còn một ít rau và thịt, Phó Nhàn Linh nấu đơn giản ba món, Vu Hướng Tây luôn ở bên cạnh giúp đỡ, rau củ do cậu làm.

Ngón tay trỏ của Phó Nhàn Linh đã đóng vảy, nhưng cậu vẫn không để cô chạm vào dao.

Cô bất lực mỉm cười, đứng một bên nhìn cậu cắt rau củ quả, ánh mắt nét mặt của chàng trai rất tập trung, sau khi thái xong quay sang nhìn cô với ánh mắt chờ được khen ngợi:

 “Chị thấy tôi cắt có đẹp không?”

“Rất đẹp.” Phó Nhàn Linh không thể nhịn được cười.

Vu Hướng Tây đã chịu không ít khó khăn gian khổ, có thể thấy được từ động tác cầm dao của cậu, có lẽ cậu đã phải làm rất nhiều việc nhà, cậu buộc tạp dề quanh người Phó Nhàn Linh, thắt nơ, sau đó nghiêng đầu và hôn lên má cô:

“Chị càng đẹp hơn.”

Phó Nhàn Linh không biết nói sao ngoài mỉm cười, cô hơi mệt nhưng tinh thần rất tốt, sau bữa ăn, cô cho quần áo của mình và Vu Hướng Tây vào máy giặt.

Vu Hướng Tây rửa xong chén bát cùng nồi niêu, đi vào nhà vệ sinh,  Phó Nhàn Linh đang ở trước bồn rửa tay, giặt tay quần sịp của cậu, cậu đỏ mặt tía tai đi tới,

“Chị, để đó tôi giặt.”

“Không phải cậu cũng từng giúp tôi giặt sao?” Phó Nhàn Linh cười cười với cậu.

Da Vu Hướng Tây trắng trẻo, vành tai cũng đỏ lên rất rõ ràng, cậu nhìn Phó Nhàn Linh một lát, sau đó ôm cô vào lòng từ phía sau, tựa cằm vào cổ cô, trầm giọng nói:

“Cảm ơn chị.”

Khuôn mặt của Phó Nhàn Linh đỏ bừng bởi tư thế này, cổ hơi buồn buồn, cô rúm người lại cười nói:“Tôi đang giặt quần áo.”

“Ừm.” Vu Hướng Tây vẫn dựa vào cổ cô, bám lấy cô như một chú cún dính người.

Phó Nhàn Linh nhìn vào trong gương, chàng trai vòng tay ôm lấy cô, cánh tay rắn chắc nổi đầy gân xanh, con ngươi sáng ngời bên trong tràn đầy ý cười:

“Chị hôn tôi đi.”

Phó Nhàn Linh đỏ mặt quay đầu qua hôn cậu.

Vốn dĩ, cô hôn lên mặt cậu, nhưng Vu Hướng Tây cứ thế nghiêng mặt sang, vì vậy Phó Nhàn Linh lại hôn vào môi cậu.

Vu Hướng Tây cắn cánh môi cô hôn sâu, mất mười phút chỉ để giặt một chiếc quần sịp, mà môi của Phó Nhàn Linh còn bị hôn đến sưng đỏ.

Cô đuổi người ra ngoài, sau khi phơi quần áo từ ban công đi vào, cô thấy Vu Hướng Tây đang nghiên cứu con robot nhỏ của mình trong phòng khách, có khi vẽ phác thảo trên giấy, có khi lại ghi chép vào sổ.

Robot nhỏ khoảng trên dưới một mét, có thể nhỏ hơn, bởi vì nó được làm bằng các bộ phận bằng thép  ghép lại, nó trông giống như một vật trang trí bằng kim loại nặng.

Vu Hướng Tây cười hỏi cô:

“Đây là đơn hàng tôi đã nhận được, vẫn đang trong giai đoạn thử nghiệm, chị có thể nhìn ra nó là gì không?”

Phó Nhàn Linh có chút kinh ngạc, “Tôi còn tưởng rằng đây là người máy.”

Nó chỉ không có mắt, và toàn bộ cơ thể có đầy đủ các bộ phận máy móc.

“Không phải, cái này dùng để đựng ô trong những ngày mưa, trên thực tế có rất nhiều kiểu dáng như thế này, nhưng việc lập kế hoạch sản phẩm cần những sản phẩm như vậy, và chúng phải độc lạ, chúng tôi đã vẽ hình, tổ chức ba cuộc họp đánh giá, và cuối cùng đã chọn cái thiết kế của tôi.”

Cậu nhìn cô bằng đôi mắt sáng ngời, hiển nhiên là đang chờ đợi lời khen của cô.

Phó Nhàn Linh không thể nhịn được cười, “Tuyệt lắm.”

Vu Hướng Tây được khen ngợi, khóe môi cong  lên ý cười, lộ ra một hai chiếc răng khểnh:

“Thật ra chức năng của nó là đựng ô, những người đón nhận nó sẽ tương đối ít, bởi vì hầu hết mọi người sẽ không chọn kiểu kim loại này.”

“Tôi sẽ dùng nó, nó trông rất đẹp.” Phó Nhàn Linh chạm vào đầu con robot.

Vu Hướng Tây cũng đưa đầu sang, “Chị, sờ vào đây.”

Phó Nhàn Linh: “…”

Cô không nhịn được cười, đưa tay sờ đầu cậu vài cái.

Vu Hướng Tây nhìn lên và hỏi cô, “Tại sao chị không khen ngợi tôi?”

Khuôn mặt trắng nõn tỏa sáng, đôi mắt đen và sáng, sóng mũi cao thẳng, đôi môi mỏng, và vòng cung gợi cảm của yết hầu.

Phó Nhàn Linh sờ vào mặt của cậu nở nụ cười nói:  “Thật đẹp.”

Cô không nhịn được kiễng chân lên hôn cậu, Vu Hướng Tây chuyển bị động sang chủ động, sau đó bế cô đi vào phòng.

“Vu Hướng Tây! Ngày mai tôi phải đi làm!”

Phó Nhàn Linh vươn tay ra vỗ lưng cậu vì xấu hổ.

“Tôi sẽ nhanh thôi …” Vu Hướng Tây đặt cô lên giường, dùng một tay xé toạc chiếc áo phông trên người cô.

Phó Nhàn Linh đẩy cậu ra, mặt đỏ bừng: “Không được!”

Cậu ra vẻ đáng thương nhìn cô, cầm lấy tay cô ấn vào dương vật đang căng cứng hưng phấn, đáng thương kêu lên: “Chị à…”

Phó Nhàn Linh không hiểu sao cậu lại hưng phấn như vậy, vành tai đỏ ửng nói:

“… Vậy thì nhanh lên.”