Giả Làm Giới Thượng Lưu - Chương 6

topic

Giả Làm Giới Thượng Lưu - Chương 6 :Nói cứ như anh không nghèo vậy

Cô thật khó tưởng tượng một người đàn ông nghiêm túc, ít nói như Lâm Kinh Chu khi yêu sẽ trông như thế nào, chắc chắn sẽ vô cùng nhàm chán. Làm người yêu thì thôi, chứ làm đối tác thì cũng được.

Sau đó, Trương Khải xin chứng minh thư của họ, đặt lên bàn trà chụp một tấm ảnh. Ánh mắt Từ Ân Ân lướt qua chứng minh thư của Lâm Kinh Chu… Mới 21 tuổi, trẻ thật.

Cô dời mắt đi, đột nhiên lại nghĩ đến điều gì đó, khẽ cau mày hỏi Trương Khải: "Trong bốn cặp chúng ta chỉ có một cặp là người giàu thật, nếu cặp đó cứ liên tục tiêu những khoản tiền lớn trong chương trình, thì chúng ta có giả dạng tốt đến đâu cũng vô dụng thôi."

Nếu cặp giàu thật mà mua một chiếc xe, một căn nhà, một chiếc trực thăng trong chương trình thì chẳng phải cư dân mạng sẽ nhận ra ai thật ai giả ngay lập tức hay sao, lúc đó họ còn chơi cái gì nữa.

So với sự lo lắng của Từ Ân Ân, Lâm Kinh Chu lại tỏ ra vô cùng bình tĩnh, dường như không mấy hứng thú với một triệu tiền mặt.

Trương Khải nghiêm túc đảm bảo: "Hai vị yên tâm, tình huống này tuyệt đối sẽ không xảy ra, vì cặp giàu thật có nhiệm vụ ẩn để hạn chế, nhưng cụ thể là gì thì tôi không tiện tiết lộ. Hơn nữa, người có tiền cũng không nhất thiết phải dựa vào việc tiêu tiền để chứng minh mình giàu có, thật ra còn nhiều phương diện khác để thể hiện tiềm lực tài chính của mình."

Trương Khải chỉ nói đến đó, thấy Từ Ân Ân và Lâm Kinh Chu không còn thắc mắc gì nữa, ông ta thu lại hợp đồng, rút một chiếc thẻ ngân hàng từ trong túi ra đặt lên bàn trà: "Đây là một trăm nghìn do tổ chương trình cung cấp, mật khẩu là 192837. Còn ba ngày nữa chương trình sẽ bắt đầu, hai vị có thể dùng để tân trang lại bản thân một chút."

Từ Ân Ân có chút bất ngờ: "Ba ngày, nhanh vậy sao?"

Trương Khải đẩy gọng kính, giải thích: "Có một cặp khách mời vì lý do đặc biệt không thể đến được, cặp của hai vị xem như là để chữa cháy. Ban đầu tôi còn đang lo không tìm được khách mời, ai ngờ lúc lái xe trên đường lại tình cờ chú ý đến hai vị. Chúng ta xem như cũng có duyên phận."

Từ Ân Ân gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.

Sau khi sắp xếp ổn thỏa cho họ, Trương Khải liền rời đi.

Từ Ân Ân nghĩ đến vấn đề ăn ý mà Trương Khải đã nói, cô quay sang nhìn Lâm Kinh Chu: "Về chuyện giả làm người giàu, anh có ý kiến gì không?"

Họ phải bàn bạc ra một kế hoạch hoàn hảo để qua mắt đôi mắt tinh tường của cư dân mạng mới được.

Lâm Kinh Chu ngồi trên ghế sô pha, ngả người ra sau, đôi chân dài vắt chéo, tư thế vừa lười biếng tùy ý nhưng lại phảng phất khí chất cao sang, bức người.

Từ Ân Ân đánh giá cái dáng vẻ ra oai của anh, đột nhiên có cảm giác như một triệu tiền mặt đã nằm trong tay được một nửa.

Lâm Kinh Chu nhìn thấy trong mắt Từ Ân Ân toàn là hình bóng của một triệu, lại nghĩ đến việc bây giờ họ đang ở trên cùng một con thuyền, anh bình thản lên tiếng: "Chương trình không phải ghi hình trong năm ngày sao, chúng ta cứ thử tư duy ngược một ngày trước xem kết quả thế nào."

Từ Ân Ân lập tức hiểu ra, cô mím môi: "Ý của anh là chúng ta không khoe của, mà giả làm người nghèo kiết xác, tạo cho cư dân mạng một ảo giác rằng điều không thể nhất lại chính là điều có khả năng nhất?"

Kế hoạch này rất phù hợp với hình tượng người giàu không tiêu một xu mà cô đã nói, Từ Ân Ân cảm thấy khả thi.

Lâm Kinh Chu thong thả bồi thêm một câu: "Cô không cần phải giả vờ."

"… Nói cứ như anh không nghèo vậy." Từ Ân Ân lẩm bẩm.

Lâm Kinh Chu - người giờ đây không moi ra nổi một xu: "…"

Từ Ân Ân chống cằm suy nghĩ một lát rồi nói thêm: "Nhưng chúng ta cũng không thể tỏ ra quá nghèo, phải thay đổi tư duy, biến "mua không nổi" thành "không muốn mua", "ăn không nổi" thành "không thích ăn", xem "không có tiền tiêu" là "lười tiêu tiền", xem những thứ chưa từng thấy là "nó không xứng với chúng ta". Tôi thấy như vậy là chắc chắn không sai sót vào đâu được."