Đúng Là Một Cô Gái Ngoan - Chương 1
topicĐúng Là Một Cô Gái Ngoan - Chương 1 :Ai mà mặc áo choàng tắm đi dự đám cưới vậy?
Hôm nay nhà họ Lộc rất náo nhiệt, từ sáng sớm nhà họ Tần đã đến rước dâu, tiếng cười nói rộn ràng không dứt.
Chỉ có nơi sâu nhất trên tầng ba, có một căn phòng đã khóa cửa.
Căn phòng này là chỗ kín đáo nhất của nhà họ Lộc, không chỉ phải leo lên ba tầng lầu, mà còn phải đi vòng qua một đoạn mới đến nơi.
Lộc Minh Vu đã sống ở đây mười năm.
Phòng cô rất nhỏ, chỉ đủ để một chiếc giường và bàn học, góc phòng còn dựng một giá vẽ.
Không đủ chỗ đặt thêm ghế, hoặc ngồi trên giường, hoặc đứng mà vẽ.
Lúc này.
Cô đang vẽ tranh trong phòng.
Không gian yên tĩnh, chỉ có tiếng ma sát giữa bút vẽ và giấy.
Chỉ cách một cánh cửa, là hai thế giới khác nhau.
Đến trưa.
Nhà họ Lộc bắt đầu tiễn dâu.
Giữa lời chúc phúc của bạn bè thân thích, cô dâu Lộc Thiên được chú rể Tần Liễm bế lên xe hoa, đưa về nhà trai.
Lộc Thiên là chị họ của Lộc Minh Vu, con gái cả của bác cả, tiểu thư lớn nhà họ Lộc, hôm nay thành hôn với trưởng tử nhà họ Tần, một gia tộc danh giá ở Tây Tử Thành.
Một cuộc hôn nhân môn đăng hộ đối.
Khi tiếng ồn ào hoàn toàn biến mất.
Trước cửa căn phòng nhỏ vang lên tiếng mở khóa.
Lộc Minh Vu nhanh chóng lật mặt giấy trước mắt lại, cố định lại, rồi đổi tay cầm bút, vẽ vài nét nguệch ngoạc.
Cạch——
Cửa phòng mở ra.
Quản gia Vương Kỳ cung kính lên tiếng: "Nhị tiểu thư Lộc, mời xuống ăn cơm."
Lộc Minh Vu đặt bút xuống, đứng dậy đi xuống lầu.
......
Bữa trưa này chỉ có một mình cô.
Người nhà họ Lộc hoặc theo xe hoa về nhà trai, hoặc bận rộn chuẩn bị tiệc cưới buổi tối ở khách sạn, tóm lại cả nhà đều rất bận.
Ngoại trừ cô và bà nội.
Lộc Minh Vu một mình ngồi ở đầu cuối bàn ăn dài.
Dù chỉ có một mình, cô cũng chỉ được ngồi ở đó.
Quản gia Vương Kỳ đứng bên cạnh bàn, tận tụy đưa lên hoặc dọn đi từng đĩa thức ăn.
Vương Kỳ làm việc nghiêm cẩn, cứng nhắc, không biểu lộ cảm xúc, ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác, lặp đi lặp lại những công việc giống hệt nhau.
Giống như một cỗ máy.
Không lộ cảm xúc, cũng không có điểm yếu.
Lộc Minh Vu lặng lẽ ăn xong, đứng dậy, đi về phía sân sau.
Nhưng cửa đã khóa.
Vương Kỳ xuất hiện sau lưng cô, nói: "Nhị tiểu thư, cô không thể ra sân sau."
Lộc Minh Vu: "Quản gia Vương, tôi chỉ muốn đi dạo, ngắm cây ngân hạnh thôi mà."
Vương Kỳ mỉm cười, lặp lại một lần nữa: "Nhị tiểu thư, cô không thể ra sân sau."
Lộc Minh Vu: "Biết rồi."
Cô quay về phòng.
Dựng giá vẽ, tiếp tục vẽ tranh.
......
Buổi tối.
Sảnh lớn khách sạn người qua kẻ lại.
Đoạn Tư Minh chạm mặt Trạm Tường mặc vest chỉnh tề đi tới.
Anh dừng bước, hơi nghiêng đầu, dùng ánh mắt hỏi.
Trạm Tường giải thích: "Có đám cưới của họ hàng xa, Minh ca muốn cùng đi lấy chút may mắn không?"
Đoạn Tư Minh: "Được thôi."
Trạm Tường: "Ừm, vậy em dẫn anh đi thay bộ đồ khác đã."
Đoạn Tư Minh: "Thay đồ gì chứ?"
"Ờ... MInh ca anh..." Trạm Tường nhìn anh, hỏi: "Anh định mặc áo choàng tắm đi dự đám cưới thật hả?"
Đoạn Tư Minh: "Không được sao?"
Trạm Tường lại nhìn đôi dép khách sạn dưới chân anh, ánh mắt phức tạp: "Được..."
Ai dám quản Đoạn Tư Minh mặc gì chứ?
Nhưng áo choàng tắm + dép lê thực sự quá chấn động, anh ta cao lớn, bước đi như có gió, cộng thêm khuôn mặt đầy tính công kích...
Thu hút vô số ánh nhìn.
Nhìn như đến gây sự!
Trạm Tường cuối cùng không dám dẫn anh vào tiệc cưới.
Đứng ngoài cửa lùi bước.
Anh ta lau mồ hôi nói: "Minh ca! Hay anh lên phòng riêng tầng hai đi? Ở đó cũng nhìn thấy buổi lễ! Ăn uống đầy đủ! Còn có ban công thông ra ngoài, anh hút thuốc thoải mái, ha ha..."
Đoạn Tư Minh nhìn anh không biểu cảm, chẳng rõ là vui hay giận.
Trạm Tường mặt mày như muốn khóc: "Anh! Mình đang ở nơi lạ! Anh gây chú ý thế em sợ lắm!"
Đoạn Tư Minh nhướn mày: "Tôi lên phòng riêng."
Trạm Tường: "Tốt quá rồi anh!"
Đoạn Tư Minh bước lên tầng hai, tìm một phòng riêng không người, vào mở chai rượu, tựa vào lan can nhìn xuống sảnh tiệc dưới lầu.
Anh chẳng mấy hứng thú với hôn lễ, nhưng từ chối không được chuyện lấy may.
Lúc này hôn lễ đã bắt đầu, MC nhiệt tình phát biểu, ánh đèn sảnh tiệc sáng rực.
Đoạn Tư Minh đưa mắt nhìn quanh, ánh nhìn dừng lại ở một góc.
Chỉ thấy một cô gái trẻ đang đứng đó.
Hình như không có chỗ ngồi?
Cô mặc sườn xám trắng ngà ánh ngọc trai, tóc đen búi lên.
Áo hơi rộng, giống như đồng phục của lễ tân tiệc cưới...
Nhưng rất xinh đẹp!
Không phải kiểu đẹp bình thường, mà là vẻ đẹp trời sinh, đẹp đến nỗi tách biệt hẳn với mọi người xung quanh và cả buổi tiệc!
Một vòng người xung quanh đều đang nhìn cô, có người ở xa còn đứng dậy nhìn, ánh mắt đổ dồn vào cô còn nhiều hơn cả cặp đôi chính.
Không lâu sau, một phù dâu đi tới bên cô nói gì đó.
Cô gái đi theo.
Đoạn Tư Minh thôi để ý, lại nhìn quanh lần nữa, chẳng thấy gì thú vị, bèn xách rượu đi ra ban công.
Buổi tiệc nhàm chán.
Phòng riêng này có ban công góc, một mặt thông với phòng, lan can nhìn xuống sảnh, mặt kia thông ra ngoài trời.
Đoạn Tư Minh xách rượu ra ngoài ban công, ngồi xuống ngắm cảnh, còn kéo nửa tấm rèm ngăn ánh đèn sảnh phía sau.
Đây là khách sạn xây trong khu đầm lầy, phong cảnh thiên nhiên tuyệt đẹp.
Lần đầu đến Tây Tử Thành, anh bị cảnh xanh thẳm giữa lòng thành phố này thu hút.
Cây cối cao vút, đứng sừng sững nghìn năm!
Đang mải ngắm những cây cổ thụ to lớn phía xa...
Két!
Cửa phòng bị mở ra, vang lên giọng ra lệnh.
"Nghe nói cô biết vẽ? Vẽ cho tôi một bức cảnh hôn lễ."
Phịch——
Cửa đóng lại.
Đoạn Tư Minh quay đầu, nhìn vào trong phòng.
Phù dâu đã đi, chỉ để lại mỹ nhân mặc sườn xám.
Góc chết tầm nhìn sau rèm, cô không thấy người ngoài ban công, tự mình dựng giá vẽ.
Tay phải cầm bút bắt đầu vẽ.
Lưng cô rất thẳng, vóc dáng gầy, tóc búi lộ cổ, trắng trẻo mảnh mai như chạm nhẹ là gãy.
Ngay cả bóng lưng cũng đẹp đến kinh diễm.
Thật đẹp!
Cũng thật nhàm chán!
Đoạn Tư Minh nhắm mắt, chợp mắt nghỉ.
Yên tĩnh...
Không rõ bao lâu, dưới sảnh vang lên tràng pháo tay nhiệt liệt.
Đến phần quan trọng nhất của hôn lễ, chú rể hôn cô dâu.
Đoạn Tư Minh mở mắt, liếc nhìn vào phòng.
Hừ!
Cô gái này vẽ cũng được đấy.
Thời gian không đủ để tỉ mỉ trau chuốt, nhưng đã phác thảo được điểm chính của hôn lễ, phối màu rất lãng mạn.
Chỉ là...
Chẳng có chút hồn nào!
Người ta bảo vẽ thì vẽ, bảo làm gì thì ngoan ngoãn làm nấy, cả buổi chẳng ăn miếng gì, chỉ ngồi đó vẽ.
Vô vị, cứng nhắc lại cam chịu, phí hoài dung nhan khuynh thành kia!
Thật đáng thất vọng!
Đoạn Tư Minh lại nhắm mắt, như thể đã ngủ.
Lâu sau, dưới sảnh lại vang lên tiếng vỗ tay.
Lần này là phần cuối hôn lễ, rút thăm trúng thưởng, phần thưởng rất hậu hĩnh.
Đoạn Tư Minh mở mắt, chuẩn bị rời đi.
Lấy may xong rồi.
Anh kéo rèm bước vào phòng, vừa hay thấy cô gái kia dùng tay trái ném phắt cây bút, 'phạch' một tiếng rơi xuống đất!
Phải rồi, anh suýt quên.
Ở đây còn một cô gái nhàm chán đang vẽ tranh!
Lộc Minh Vu nghe động tĩnh, quay lại nhìn phía sau.
Một người đàn ông mặc áo choàng tắm, thoải mái đến mức chân còn đi dép khách sạn.
Không phải người Tây Tử Thành.
Anh ta cao lớn thẳng tắp, tóc còn hơi ẩm vuốt ngược ra sau, gương mặt không chút che đậy, lộ rõ từng đường nét, lông mày kiếm mắt sáng mang theo khí thế uy hiếp.
Qua chiếc áo choàng mở phanh, còn có thể thấy cơ ngực của anh ta.
Đường nét rắn rỏi mạnh mẽ, như con báo săn sẵn sàng vồ mồi!
Cơ thể này, thực sự uy phong lẫm liệt...
Chỉ có nơi sâu nhất trên tầng ba, có một căn phòng đã khóa cửa.
Căn phòng này là chỗ kín đáo nhất của nhà họ Lộc, không chỉ phải leo lên ba tầng lầu, mà còn phải đi vòng qua một đoạn mới đến nơi.
Lộc Minh Vu đã sống ở đây mười năm.
Phòng cô rất nhỏ, chỉ đủ để một chiếc giường và bàn học, góc phòng còn dựng một giá vẽ.
Không đủ chỗ đặt thêm ghế, hoặc ngồi trên giường, hoặc đứng mà vẽ.
Lúc này.
Cô đang vẽ tranh trong phòng.
Không gian yên tĩnh, chỉ có tiếng ma sát giữa bút vẽ và giấy.
Chỉ cách một cánh cửa, là hai thế giới khác nhau.
Đến trưa.
Nhà họ Lộc bắt đầu tiễn dâu.
Giữa lời chúc phúc của bạn bè thân thích, cô dâu Lộc Thiên được chú rể Tần Liễm bế lên xe hoa, đưa về nhà trai.
Lộc Thiên là chị họ của Lộc Minh Vu, con gái cả của bác cả, tiểu thư lớn nhà họ Lộc, hôm nay thành hôn với trưởng tử nhà họ Tần, một gia tộc danh giá ở Tây Tử Thành.
Một cuộc hôn nhân môn đăng hộ đối.
Khi tiếng ồn ào hoàn toàn biến mất.
Trước cửa căn phòng nhỏ vang lên tiếng mở khóa.
Lộc Minh Vu nhanh chóng lật mặt giấy trước mắt lại, cố định lại, rồi đổi tay cầm bút, vẽ vài nét nguệch ngoạc.
Cạch——
Cửa phòng mở ra.
Quản gia Vương Kỳ cung kính lên tiếng: "Nhị tiểu thư Lộc, mời xuống ăn cơm."
Lộc Minh Vu đặt bút xuống, đứng dậy đi xuống lầu.
......
Bữa trưa này chỉ có một mình cô.
Người nhà họ Lộc hoặc theo xe hoa về nhà trai, hoặc bận rộn chuẩn bị tiệc cưới buổi tối ở khách sạn, tóm lại cả nhà đều rất bận.
Ngoại trừ cô và bà nội.
Lộc Minh Vu một mình ngồi ở đầu cuối bàn ăn dài.
Dù chỉ có một mình, cô cũng chỉ được ngồi ở đó.
Quản gia Vương Kỳ đứng bên cạnh bàn, tận tụy đưa lên hoặc dọn đi từng đĩa thức ăn.
Vương Kỳ làm việc nghiêm cẩn, cứng nhắc, không biểu lộ cảm xúc, ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác, lặp đi lặp lại những công việc giống hệt nhau.
Giống như một cỗ máy.
Không lộ cảm xúc, cũng không có điểm yếu.
Lộc Minh Vu lặng lẽ ăn xong, đứng dậy, đi về phía sân sau.
Nhưng cửa đã khóa.
Vương Kỳ xuất hiện sau lưng cô, nói: "Nhị tiểu thư, cô không thể ra sân sau."
Lộc Minh Vu: "Quản gia Vương, tôi chỉ muốn đi dạo, ngắm cây ngân hạnh thôi mà."
Vương Kỳ mỉm cười, lặp lại một lần nữa: "Nhị tiểu thư, cô không thể ra sân sau."
Lộc Minh Vu: "Biết rồi."
Cô quay về phòng.
Dựng giá vẽ, tiếp tục vẽ tranh.
......
Buổi tối.
Sảnh lớn khách sạn người qua kẻ lại.
Đoạn Tư Minh chạm mặt Trạm Tường mặc vest chỉnh tề đi tới.
Anh dừng bước, hơi nghiêng đầu, dùng ánh mắt hỏi.
Trạm Tường giải thích: "Có đám cưới của họ hàng xa, Minh ca muốn cùng đi lấy chút may mắn không?"
Đoạn Tư Minh: "Được thôi."
Trạm Tường: "Ừm, vậy em dẫn anh đi thay bộ đồ khác đã."
Đoạn Tư Minh: "Thay đồ gì chứ?"
"Ờ... MInh ca anh..." Trạm Tường nhìn anh, hỏi: "Anh định mặc áo choàng tắm đi dự đám cưới thật hả?"
Đoạn Tư Minh: "Không được sao?"
Trạm Tường lại nhìn đôi dép khách sạn dưới chân anh, ánh mắt phức tạp: "Được..."
Ai dám quản Đoạn Tư Minh mặc gì chứ?
Nhưng áo choàng tắm + dép lê thực sự quá chấn động, anh ta cao lớn, bước đi như có gió, cộng thêm khuôn mặt đầy tính công kích...
Thu hút vô số ánh nhìn.
Nhìn như đến gây sự!
Trạm Tường cuối cùng không dám dẫn anh vào tiệc cưới.
Đứng ngoài cửa lùi bước.
Anh ta lau mồ hôi nói: "Minh ca! Hay anh lên phòng riêng tầng hai đi? Ở đó cũng nhìn thấy buổi lễ! Ăn uống đầy đủ! Còn có ban công thông ra ngoài, anh hút thuốc thoải mái, ha ha..."
Đoạn Tư Minh nhìn anh không biểu cảm, chẳng rõ là vui hay giận.
Trạm Tường mặt mày như muốn khóc: "Anh! Mình đang ở nơi lạ! Anh gây chú ý thế em sợ lắm!"
Đoạn Tư Minh nhướn mày: "Tôi lên phòng riêng."
Trạm Tường: "Tốt quá rồi anh!"
Đoạn Tư Minh bước lên tầng hai, tìm một phòng riêng không người, vào mở chai rượu, tựa vào lan can nhìn xuống sảnh tiệc dưới lầu.
Anh chẳng mấy hứng thú với hôn lễ, nhưng từ chối không được chuyện lấy may.
Lúc này hôn lễ đã bắt đầu, MC nhiệt tình phát biểu, ánh đèn sảnh tiệc sáng rực.
Đoạn Tư Minh đưa mắt nhìn quanh, ánh nhìn dừng lại ở một góc.
Chỉ thấy một cô gái trẻ đang đứng đó.
Hình như không có chỗ ngồi?
Cô mặc sườn xám trắng ngà ánh ngọc trai, tóc đen búi lên.
Áo hơi rộng, giống như đồng phục của lễ tân tiệc cưới...
Nhưng rất xinh đẹp!
Không phải kiểu đẹp bình thường, mà là vẻ đẹp trời sinh, đẹp đến nỗi tách biệt hẳn với mọi người xung quanh và cả buổi tiệc!
Một vòng người xung quanh đều đang nhìn cô, có người ở xa còn đứng dậy nhìn, ánh mắt đổ dồn vào cô còn nhiều hơn cả cặp đôi chính.
Không lâu sau, một phù dâu đi tới bên cô nói gì đó.
Cô gái đi theo.
Đoạn Tư Minh thôi để ý, lại nhìn quanh lần nữa, chẳng thấy gì thú vị, bèn xách rượu đi ra ban công.
Buổi tiệc nhàm chán.
Phòng riêng này có ban công góc, một mặt thông với phòng, lan can nhìn xuống sảnh, mặt kia thông ra ngoài trời.
Đoạn Tư Minh xách rượu ra ngoài ban công, ngồi xuống ngắm cảnh, còn kéo nửa tấm rèm ngăn ánh đèn sảnh phía sau.
Đây là khách sạn xây trong khu đầm lầy, phong cảnh thiên nhiên tuyệt đẹp.
Lần đầu đến Tây Tử Thành, anh bị cảnh xanh thẳm giữa lòng thành phố này thu hút.
Cây cối cao vút, đứng sừng sững nghìn năm!
Đang mải ngắm những cây cổ thụ to lớn phía xa...
Két!
Cửa phòng bị mở ra, vang lên giọng ra lệnh.
"Nghe nói cô biết vẽ? Vẽ cho tôi một bức cảnh hôn lễ."
Phịch——
Cửa đóng lại.
Đoạn Tư Minh quay đầu, nhìn vào trong phòng.
Phù dâu đã đi, chỉ để lại mỹ nhân mặc sườn xám.
Góc chết tầm nhìn sau rèm, cô không thấy người ngoài ban công, tự mình dựng giá vẽ.
Tay phải cầm bút bắt đầu vẽ.
Lưng cô rất thẳng, vóc dáng gầy, tóc búi lộ cổ, trắng trẻo mảnh mai như chạm nhẹ là gãy.
Ngay cả bóng lưng cũng đẹp đến kinh diễm.
Thật đẹp!
Cũng thật nhàm chán!
Đoạn Tư Minh nhắm mắt, chợp mắt nghỉ.
Yên tĩnh...
Không rõ bao lâu, dưới sảnh vang lên tràng pháo tay nhiệt liệt.
Đến phần quan trọng nhất của hôn lễ, chú rể hôn cô dâu.
Đoạn Tư Minh mở mắt, liếc nhìn vào phòng.
Hừ!
Cô gái này vẽ cũng được đấy.
Thời gian không đủ để tỉ mỉ trau chuốt, nhưng đã phác thảo được điểm chính của hôn lễ, phối màu rất lãng mạn.
Chỉ là...
Chẳng có chút hồn nào!
Người ta bảo vẽ thì vẽ, bảo làm gì thì ngoan ngoãn làm nấy, cả buổi chẳng ăn miếng gì, chỉ ngồi đó vẽ.
Vô vị, cứng nhắc lại cam chịu, phí hoài dung nhan khuynh thành kia!
Thật đáng thất vọng!
Đoạn Tư Minh lại nhắm mắt, như thể đã ngủ.
Lâu sau, dưới sảnh lại vang lên tiếng vỗ tay.
Lần này là phần cuối hôn lễ, rút thăm trúng thưởng, phần thưởng rất hậu hĩnh.
Đoạn Tư Minh mở mắt, chuẩn bị rời đi.
Lấy may xong rồi.
Anh kéo rèm bước vào phòng, vừa hay thấy cô gái kia dùng tay trái ném phắt cây bút, 'phạch' một tiếng rơi xuống đất!
Phải rồi, anh suýt quên.
Ở đây còn một cô gái nhàm chán đang vẽ tranh!
Lộc Minh Vu nghe động tĩnh, quay lại nhìn phía sau.
Một người đàn ông mặc áo choàng tắm, thoải mái đến mức chân còn đi dép khách sạn.
Không phải người Tây Tử Thành.
Anh ta cao lớn thẳng tắp, tóc còn hơi ẩm vuốt ngược ra sau, gương mặt không chút che đậy, lộ rõ từng đường nét, lông mày kiếm mắt sáng mang theo khí thế uy hiếp.
Qua chiếc áo choàng mở phanh, còn có thể thấy cơ ngực của anh ta.
Đường nét rắn rỏi mạnh mẽ, như con báo săn sẵn sàng vồ mồi!
Cơ thể này, thực sự uy phong lẫm liệt...