Thảnh Thơi Thú Thế: Làm Làm Ruộng, Sinh Sinh Nhãi Con - Chương 469
topicThảnh Thơi Thú Thế: Làm Làm Ruộng, Sinh Sinh Nhãi Con - Chương 469 :
Curtis lập tức đón người xuống, sờ sờ bụng Bạch Tinh Tinh, giải thích: "Ta thuận tiện đi xem xét an toàn của bộ lạc, tộc Bọ Cạp sống ở vùng đất cát, ta đi tìm hiểu sâu một chút, nên mất hơi nhiều thời gian."
Bạch Tinh Tinh thầm kinh ngạc, chỉ trong chốc lát mà Curtis đã đi dạo một vòng ở lãnh địa của chủng tộc khác, đúng là tài cao gan lớn.
"Anh đừng nghe Parker, chúng em không đợi anh lâu đâu, vừa rồi đang ép dầu." Bạch Tinh Tinh nói.
Curtis thở phào nhẹ nhõm, "Không để nàng bị đói là tốt rồi."
Lửa bùng lên, Parker cầm xẻng, rang chín hạt dẻ một cách thuận lợi.
Bạch Tinh Tinh còn chưa kịp ăn, đã mang theo một túi nhỏ hạt dẻ rang, dắt theo đàn con, hăm hở đi đến nhà Bach.
"Nàng đến rồi." Phúc Đặc thấy Bạch Tinh Tinh, lập tức đưa tay xuống, kéo người lên.
Vào hốc cây, Bạch Tinh Tinh nói: "Ta mang theo bọn nhỏ, anh không phiền chứ?"
Phúc Đặc biết Bạch Tinh Tinh cố ý mang lũ trẻ đến để khuyên nhủ Bach, vui mừng còn không kịp, làm sao có thể phiền lòng, lập tức nói: "Không phiền, ta đi đón chúng nó."
Không đợi hắn đi xuống, Parker mặt đen như nhọ nồi đã ném lũ trẻ vào, từng con một ngã vào hốc cây, lồm cồm bò dậy ủy khuất ôm lấy chân Bạch Tinh Tinh.
Bạch Tinh Tinh trừng mắt, thò đầu ra: "Này! Parker!"
"Phụt!"
Trong hốc cây vang lên tiếng cười khúc khích của một giống cái, sắc mặt Bạch Tinh Tinh khẽ thay đổi, vội vàng xoay người nhìn về phía Bach, "Bach."
Phúc Đặc càng vui mừng khôn xiết, trong phòng có hai giống cái, hắn cảm thấy không tự nhiên, liền nói: "Ta đi săn đây." Nói xong vội vàng rời đi.
Hắn rời đi làm cho sắc mặt của Parker bên ngoài khá hơn không ít.
Bạch Tinh Tinh đi đến ngồi bên cạnh Bach, bị người chú ý, nụ cười trên mặt Bach lập tức biến mất, nàng co người lại.
"Ta mang đồ ăn đến cho nàng này." Bạch Tinh Tinh mở túi da thú ra, một mùi thơm rang nhàn nhạt tỏa ra.
Bach nghiêng đầu nhìn, rồi lại ngước mắt nhìn Bạch Tinh Tinh.
"Không giống loại nàng ăn trước đây đâu, cái này là rang chín." Bạch Tinh Tinh mong chờ nhìn Bach, trong hốc cây tối tăm, vẫn có thể lờ mờ thấy vết thương trên người nàng.
Bach l.i.ế.m môi, mắt nhìn chằm chằm Bạch Tinh Tinh, tay lại dò dẫm đưa về phía cái túi.
"Mang đến cho nàng ăn đấy, đừng khách sáo."
Vừa dứt lời, tay Bach đã thò vào túi, nhanh chóng vơ một nắm ra, làm rơi mấy viên, lăn xuống sàn nhà, trở thành đồ chơi của lũ báo con.
"Meo ô~"
Ba con báo con tranh nhau giành giật viên hạt dẻ đang lăn, tức thì làm cho hốc cây chật hẹp trở nên náo nhiệt.
Hoàn cảnh như vậy thật sự có thể khiến người ta thư giãn, Bạch Tinh Tinh thầm nghĩ, mang bọn nhỏ đến quả là quyết định đúng đắn.
Bach vơ lấy hạt dẻ liền nhét vào miệng, "rắc" một tiếng c.ắ.n vỡ, nàng còn ngẩn ra, lấy hạt dẻ trong miệng ra nhìn một cách khó hiểu.
Bạch Tinh Tinh cười nói: "Khác phải không? Vỏ hạt dẻ chín rất giòn, giống cái chúng ta có thể tự mình ăn được."
Bach cúi đầu tiếp tục gặm, Bạch Tinh Tinh thấy nàng ăn cả vỏ, cổ họng không khỏi nghẹn lại, vội cầm một viên hạt dẻ làm mẫu cho Bach.
Bach không thèm liếc nhìn Bạch Tinh Tinh, tiếp tục ăn cả vỏ lẫn hạt, Bạch Tinh Tinh bất đắc dĩ, đành phải bóc sẵn rồi đưa cho nàng.
Lúc Phúc Đặc trở về, cảnh tượng hắn nhìn thấy là hai giống cái giống như hai con chuột đang gặm quả gai, trong lòng thỏa mãn không thể tả.
"Bach, ta về rồi."
Bach dừng lại một chút, liếc nhìn Phúc Đặc.
Tay Bạch Tinh Tinh bóc đến đau rát, nhìn thấy Phúc Đặc, trong mắt lộ ra ánh sáng như thấy cứu tinh, "Nếu anh về rồi, vậy ta đi đây."