Bé Cá Voi Sát Thủ Chỉ Muốn Dính Lấy Con Người - Chương 61
topicBé Cá Voi Sát Thủ Chỉ Muốn Dính Lấy Con Người - Chương 61 :Nhìn bề ngoài thì đàng hoàng đạo mạo, nhưng thực chất phía dưới lại đang vờn chân cậu!
—————-
“Trong suốt quá trình kiểm tra lần này, đã xảy ra sự cố khiến toàn bộ bài kiểm tra không diễn ra theo lộ trình ban đầu, nhưng theo ý kiến tổng hợp của các giảng viên phụ trách, sự cố này nằm trong phạm vi quy định, do đó kết quả của bài kiểm tra này vẫn có hiệu lực, các em sinh viên hãy chú ý đến thẻ đeo tay của mình, bao gồm cả sinh viên năm ba. Sau đây là bảng xếp hạng điểm tích lũy: Đứng đầu là tiểu đội năm nhất gồm Giang Kinh Mặc, Trương Dụ Ca, Địch Hán Thu, Kha Phong. Thứ hai là…”
Giang Kinh Mặc vừa nhét một con mực nhỏ vào miệng, râu mực còn chưa vào hết, mới ngậm vào miệng đã nghe thấy tên mình trong loa phát thanh.
Cậu theo phản xạ ngẩng đầu lên nhìn về phía hệ thống giám sát.
Trương Dụ Ca và những người khác cũng giật mình.
Mặc dù đã sớm biết màn thể hiện của Giang Kinh Mặc trong bài kiểm tra này mang về khá nhiều điểm, nhưng không ngờ lại nổi bật đến vậy, dù điểm không chênh lệch nhiều với đội phía sau, nhưng vị trí dẫn đầu là không thể phủ nhận.
Thật ra, nguyên nhân chính là do Giang Kinh Mặc đã giành được thế chủ động, kiểm soát tâm lý của Mạnh Cửu Châu để đàm phán ra một tỷ lệ chia điểm cực kì đáng sợ.
Trong khi đó, các sinh viên khác khi hợp tác với năm ba đều để các sinh viên năm ba chiếm phần lớn điểm số, vì vậy dù đội của Giang Kinh Mặc tránh né giao tranh ở giai đoạn sau của bài kiểm tra thì điểm số của họ vẫn cao đến mức khó tin.
Rốt cuộc bọn họ đã ‘vặt bao nhiêu lông’ của các sinh viên năm ba vậy?
Giang Kinh Mặc chớp chớp mắt, hút râu mực vào miệng nhai nhồm nhoàm.
Nhờ mối quan hệ với Thời Tuế và Đoạn Mặc Hiên, phần lớn sinh viên năm ba xung quanh đều nhận ra Giang Kinh Mặc.
Nghe thông báo xếp hạng, họ vẫn không khỏi kinh ngạc một lúc, tấm tắc nhìn Giang Kinh Mặc.
Không hổ là thành viên được tiểu đội Thời Tuế chọn.
Dù bài kiểm tra đầu vào bị xếp vào lớp cấp thấp, nhưng khi thực chiến, cậu ấy thực sự có những điểm độc đáo của riêng mình.
“Có ai trong năm ba hợp tác với đội của Giang Kinh Mặc không vậy? Giỏi thật, trực tiếp đẩy người ta lên đầu bảng luôn, là anh Đoạn à? Không đúng, giữa chừng tôi gặp anh Đoạn rồi, cậu ấy trông có vẻ không gặp được đội của Giang Kinh Mặc mà.”
Một vài sinh viên năm ba đang thảo luận bên cạnh.
“Không phải, là Giang Kinh Mặc trực tiếp dẫn đồng đội đến cướp thẻ đeo tay của tôi—”
Có một sinh viên năm ba phía sau cố gắng chen vào.
Nhưng có lẽ mọi người đều cảm thấy khả năng này quá thấp nên không mấy ai để tâm đến lời nói đó.
Dù sao cũng chỉ là một sinh viên năm nhất, dù có dẫn theo đồng đội đi nữa, thì cái hành động chạy đến đánh cướp sinh viên năm ba cũng khiến người ta nghi ngờ đầu óc có vấn đề.
Ở giai đoạn sau của bài kiểm tra, phần lớn các sinh viên năm ba tổn thất là do xung đột nội bộ, thành ra bài kiểm tra của họ thành công phát triển thành cuộc đấu đá giữa các sinh viên năm ba, vì vậy, bạn học Tiểu Giang gây xôn xao ở giai đoạn trước đã thành công ẩn mình.
Kinh động nhưng không phô trương.
Giang Kinh Mặc nuốt con mực nhỏ xuống, cười tít mắt đầy đơn thuần, định bụng giấu kỹ ‘công danh’ của mình.
Đoạn Mặc Hiên hiểu rất rõ cái bụng tinh ranh đầy ý xấu của Giang Kinh Mặc, vừa nghe thấy thành tích xếp hạng liền không nhịn được nhìn về phía cậu.
“Bạn học Tiểu Giang à, người tìm ra lỗ hổng trong quy tắc này, chắc là có liên quan đến em nhỉ?”
“Em đều làm theo quy tắc mà.”
Giang Kinh Mặc vừa hàm hồ nói vừa nhét thức ăn vào miệng, bộ dáng cậu thanh niên có chút chật vật, nhưng đôi mắt rất sáng, tính tình cực kì tốt, còn bớt chút thời gian quan tâm đến việc bạn bè có ăn đủ no hay không.
Thanh socola cá mập giòn – kết tinh tình yêu của cả đội nằm bên cạnh bàn của Giang Kinh Mặc, được cậu đối xử như báu vật.
Thời Tuế lật một trang sách, lúc này lại bật cười.
Đoạn Mặc Hiên nghi hoặc gãi đầu.
Thật sự không tìm được manh mối gì từ mặt của Giang Kinh Mặc.
Anh ta vừa định bỏ qua chuyện này.
Thì nghe thấy giọng nói trong hệ thống giám sát tiếp tục vang lên.
“Tiếp theo là phần bổ sung, bài kiểm tra lần này nhằm tích lũy điểm cơ bản, kiểm tra năng lực nền tảng và là hoạt động khởi động để các em làm quen, nhưng vì một số lý do không thể kiểm soát, sinh viên năm ba chiếm tỷ lệ lớn trong đó.”
Cung Lũng dường như cũng rất bất đắc dĩ khi nói ra điều này.
“Đã có người nhận ra rằng đây cũng là một phần trong kỳ thực tập của năm ba, đồng thời cũng tính điểm cho năm ba. Nếu dựa theo kết quả bài kiểm tra đầu tiên này, sẽ có một lượng lớn sinh viên năm ba không đạt yêu cầu, ảnh hưởng đến việc phân công công việc sau này. Vì vậy, bài kiểm tra tiếp theo sẽ bổ sung thêm nhiệm vụ cho các sinh viên năm ba, đồng thời tăng độ khó cho bài kiểm tra của sinh viên năm nhất và năm hai…. Vậy, bạn học Giang Kinh Mặc, em vui lòng nộp lại thẻ đeo tay mà em đã cất giữ cho giảng viên phụ trách được không?”
Lần nữa nghe thấy cái tên này, mọi ánh mắt xung quanh đều đổ dồn về phía cậu.
Từ bản năng nghe thấy cái tên này rồi quay đầu nhìn, đến vẻ mặt ngơ ngác và dần dần hiểu ra gì đó rồi khiếp sợ.
Những lời này dường như chẳng nói lên điều gì, nhưng lại giống như đã nói ra tất cả.
Dù sao thì ở giai đoạn sau, các giảng viên đã phản ứng rất nhanh, nhận ra điều này cũng không vi phạm quy định, nên họ cũng không mạnh mẽ yêu cầu sinh viên không được làm như vậy. Vì phần lớn sinh viên năm nhất và năm hai hợp tác với các anh chị năm ba, từ đó học được nhiều kinh nghiệm và kiến thức, đặc biệt là khi mọi người đều cảnh giác ở giai đoạn sau.
Cho nên, ở giai đoạn sau đều có giảng viên chuyên môn đến thu hồi thẻ đeo tay sau khi bọn họ đánh xong, việc này ở giai đoạn đầu không có. Hơn nữa, thời điểm giảng viên bắt đầu thu hồi thẻ, đội của Giang Kinh Mặc đã ẩn náu ở một nơi không ai để ý, các giảng viên cũng không thể công khai làm phiền sự ẩn nấp của họ, nên mới kéo dài đến tận bây giờ.
Giang Kinh Mặc ‘rốp’ một tiếng, cắn đầu tôm chiên giòn.
Miệng nhai nhai, vẻ mặt trông rất ngây thơ.
Nghe nói thành tích học tập của cậu ấy cũng rất tệ.
Điều đó khiến người ta cảm thấy một bạn nhỏ ngây ngô, trông không có vẻ gì là thông minh như vậy, sao có thể làm ra những hành động cao tay như thế?
Mà Tần Nghị vừa mới gượng dậy đã nhận được thông báo, mặc dù dị năng chữa trị của Giang Kinh Mặc có tác dụng phụ khá đáng sợ, nhưng không thể phủ nhận rằng tiềm lực của dị năng này rất lớn. Sau liệu pháp ‘điện giật’, tác dụng phụ qua đi, toàn thân đều trở nên dễ chịu, nhưng rất tiếc, quá trình này quá khủng bố, ông không muốn trải nghiệm lại lần nữa.
Từ việc thiết bị đo lực bị hỏng trước đó, đến trải nghiệm đau đớn vừa rồi, ông hoàn toàn không muốn gặp lại Giang Kinh Mặc.
Cho đến khi ông nhìn vào chỉ dẫn trên thiết bị liên lạc của mình, liền ngơ ngác ngẩng đầu nhìn Giang Kinh Mặc.
Giang Kinh Mặc bị mọi người chú ý, cười ngượng ngùng, móc ra một đống thẻ đeo tay chưa kịp nộp lên từ trong túi ra.
Trong đó có vài cái không giữ chắc, rơi xuống đất.
Cậu nhẹ nhàng nói.
“Không thể tùy tiện vứt đồ nên em cất đi rồi quên mất tiêu luôn.”
Lời nói đó như đang nhảy múa trên dây thần kinh mong manh của các anh chị năm ba đã bị loại.
Mọi người: ????
Đoạn Mặc Hiên đột ngột đứng bật dậy.
Như thay lời mọi người: “Hả?? Cái trò hèn hạ này thực sự do em nghĩ ra??”
Vậy mà người này còn dám làm ra cái vẻ mặt ngây thơ vô tội ở đây??
Có vài người như nhớ lại trải nghiệm đau thương khi bản thân bị tập kích.
“Tôi đã nói rồi, tôi bị Giang Kinh Mặc tấn công mà!! Tại sao các cậu không tin tôi?!”
“Đúng vậy, đúng vậy, không phải trận đầu này bảo chúng ta đàm phán và giao lưu với đồng đội của các sinh viên bị bắt làm tù binh sao? Ai mà ngờ được còn có người nhắm vào người khác để ra tay, tôi làm gì có cơ hội chuẩn bị, thẻ đeo tay đều bị giật mất ngay lập tức.”
“Ơ, trong mấy cái thẻ rơi xuống đất kia, hình như có cái của tôi.”
Sinh viên ba tốt Giang Kinh Mặc ngậm tôm, chủ động đưa thẻ đeo tay ra.
Nhiều thẻ đến mức Tần Nghị phải dùng cả hai tay để giữ: …
Hơn nữa, khi Giang Kinh Mặc tiến lại gần, cơ thể của ông còn vô thức nhớ lại chuyện vừa xảy ra.
Khiến ông lùi lại hai bước theo bản năng, một bước định nhận, một bước định rút lui, dưới ánh mắt của mọi người, hai bước nho nhỏ này trở nên cực kỳ xấu hổ.
Trong suốt sự nghiệp làm giảng viên của mình, Tần Nghị chưa bao giờ gặp phải tình huống xấu hổ như thế này.
Đúng là lời nói không thể nói quá vẹn toàn!
Ông khẽ ho hai tiếng.
Nhìn chằm chằm Giang Kinh Mặc, không thể kìm nén được sự bi phẫn trong ánh mắt.
Thằng nhóc này!
Sao không bao giờ chịu đi theo quy tắc vậy hả?!
Đầu óc cậu rốt cuộc hoạt động theo kiểu gì vậy?
Nhưng dù thế nào thì những lời thông báo vừa rồi cũng đã thành công biến Giang Kinh Mặc thành tâm điểm của sự chỉ trích, nhiều sinh viên năm ba bị đánh lén và cướp thẻ đeo tay ở khắp nơi trên du thuyền đều ngẩng đầu nhìn về phía màn hình giám sát, nghe cái tên này mà hận đến nghiến răng.
Giang Kinh Mặc ngoan ngoãn ngồi lại chỗ, cúi đầu ăn tôm.
Giọng nói từ loa tiếp tục vang lên.
“Được rồi, chúng ta đã đến điểm đến đầu tiên, các em hãy tranh thủ nghỉ ngơi, có thể dùng điểm tích lũy để đổi những vật phẩm cần thiết tại cửa hàng hoặc nhà hàng. Các sân tập và sân thi đấu có điểm thưởng sẽ mở cửa thường xuyên, nhưng độ khó sẽ được tăng lên mỗi ngày, điểm số đạt được có giới hạn. Nguồn điểm chính vẫn sẽ đến từ các vòng kiểm tra. Và xin lưu ý – không bao giờ được lơ là cảnh giác, vòng thi tiếp theo sẽ bắt đầu lúc 2 giờ 40 phút chiều, các đội trưởng vui lòng tập trung đúng giờ tại boong tàu.”
Một tiếng ‘tít’ vang lên, loa tắt.
Xung quanh vẫn rất yên tĩnh.
Chỉ có sinh viên năm nhất và năm hai trong nhà hàng là trông có vẻ bình tĩnh hơn một chút.
Đừng hỏi, hỏi thì là do đã quen bị chơi khăm rồi.
Ngày nào mà Giang Kinh Mặc hành động bình thường thì đó mới là lúc đầu óc cậu ấy có vấn đề.
Giang Kinh Mặc ăn nhanh như bão cuốn, giải quyết sạch đồ ăn.
Cậu còn nhỏ giọng hỏi Thời Tuế ở bên cạnh một câu.
“Như vậy là thiếu đạo đức lắm sao?”
Thời Tuế cầm tách cà phê uống một ngụm.
“À——”
Hắn cảm thán đầy ẩn ý.
“Em có muốn nghe lại mình vừa nói gì không hả?!” Đoạn Mặc Hiên là người đầu tiên không nhịn được, bất mãn vỗ bàn, chỉ vào mình.
“Em nhìn dáng vẻ chật vật này của anh xem! Ban đầu anh Chim nhỏ của em vốn định xuất hiện trước mấy em gái năm nhất với dáng vẻ anh tuấn tiêu sái, phong độ của một đàn anh. Nhưng bây giờ….”
Giang Kinh Mặc tiếp lời, còn cười đầy nghịch ngợm: “Trông như một con gà bị rớt vào nồi canh?”
Rất khó để không nghi ngờ em ấy cố tình.
Đoạn Mặc Hiên: …
“Này, em đừng nói gì nữa.”
Nhưng ba người ngồi bên cạnh Giang Kinh Mặc lại cậu một câu tôi một câu, hết lòng ủng hộ đại ca nhà mình, dù đối diện với đàn anh lớn như Đoạn Mặc Hiên cũng không ngại.
Trương Dụ Ca: “Thiếu đạo đức chỗ nào! Đây là làm theo quy tắc mà, đại ca hiểu quy tắc cực kì thấu đáo luôn đó!!”
Địch Hán Thu: “Tôi giương cờ ủng hộ đại ca!!”
Kha Phong: “Ôi chao, thầy cũng đã nói đây là bài kiểm tra cho kỳ thực tập của các anh chị năm ba, chẳng lẽ các anh chị lại không có chút đề phòng nào? Chuyện này đâu thể trách đại ca được?”
Sự ‘trà xanh’ của chú bướm nhỏ này thực sự sắp tràn ra ngoài.
Những người còn lại đều đồng loạt quay đầu nhìn Kha Phong.
Kha Phong thì đang vui vẻ ăn bánh kếp phủ siro lá phong.
Khẩu vị của mỗi người đều ít nhiều bị ảnh hưởng bởi dị năng của họ, giống như Giang Kinh Mặc rất thích ăn hải sản, Kha Phong thích đồ ngọt, đặc biệt là mật ong.
Sau khi nói xong, cậu ta dường như nhận ra điều gì đó, quay đầu lại.
Đoạn Mặc Hiên gõ nhẹ ngón tay lên bàn, híp mắt, chậm rãi nói: “Chắc các em đều biết bản thân sẽ bị nhắm tới trong khoảng thời gian kế tiếp đúng chứ?”
“Hả?”
Ba tiếng “Hả” ngơ ngác vang lên.
Cuối cùng, bọn họ cũng ngẩng đầu lên từ bát cơm, quay đầu đối diện với ánh mắt của các sinh viên năm ba.
Cứu mạng!
Kha Phong chần chừ một lúc, muốn quỳ xuống xin lỗi.
“Xin lỗi các anh các chị, em thừa nhận vừa rồi em có hơi lớn tiếng một chút, xin các anh chị rộng lượng bỏ qua cho chú bướm nhỏ ngây thơ vô tội này. Còn đại ca của chúng em, cậu ấy thật sự chỉ là một chú cá voi sát thủ nhỏ bé yếu đuối, các anh chị không biết cậu ấy đã phải trải qua cuộc sống vất vả thế nào đâu. Chúng em đã phải đơn độc, gian nan lắm mới thành lập được tiểu đội, khó khăn lắm mới đạt được một chút thành tích nho nhỏ. Xin đừng ra tay tàn nhẫn với chúng em, nếu bắt buộc phải ra tay thì cứ đánh chúng em, hãy tha cho đại ca của em!!”
Mặt cậu ta đầy vẻ bi tráng.
Không hổ danh là người thích não bổ và mê đọc tiểu thuyết.
Chuỗi lời này chứa đựng rất nhiều thông tin, gần như không có khoảng cách và ngắt quãng, và chỉ cần bạn theo kịp suy nghĩ của cậu ta, bạn sẽ cảm nhận được mùi vị của một bộ phim truyền hình cẩu huyết ngược tâm.
Mặc dù gọi là đại ca, nhưng rõ ràng mối quan hệ giữa bốn người rất tốt, cậu ta còn kéo áo của Giang Kinh Mặc về phía mình, ra hiệu cho Giang Kinh Mặc nhanh chóng phối hợp.
Giang Kinh Mặc chỉ chần chừ một chút, liền ôm ngực dựa vào lưng ghế, suy yếu nói: “Em tin là các anh chị sẽ không thù dai như vậy….”
Đám sinh viên năm ba vốn đang lòng đầy phẫn nộ: ??
Cậu thanh niên ngẩng đầu, gương mặt quá đỗi xinh đẹp có đôi chút chật vật, tóc loà xoà trước trắn, lộ ra đôi mắt sáng ngời, ngoan ngoãn nhìn về phía bọn họ: “Đúng không?”
Cái gì mà kẻ đứng sau suy tính âm mưu, cái gì mà kẻ mưu mô chỉ biết tính kế người khác, tất cả đều tan biến hết, biến thành một bé cá voi sát thủ nhỏ ‘yếu ớt vô lực’ trước mặt.
Biết rõ là cậu đang diễn.
Nhưng mà mẹ nó, đáng yêu thật.
“Đây đúng là một đám dở hơi mà.”
Có người cảm thán với vẻ mặt phức tạp.
“Thôi được rồi, nhìn gì mà nhìn, chờ đến khi vào sân thi đấu rồi tính tiếp, bây giờ thì ngoan ngoãn ăn cơm đi. Nhìn chằm chằm vào mấy đứa năm nhất làm gì, nhìn rồi thì có thể che giấu sự thất bại của các cậu sao?”
Có người lên tiếng.
Mạnh Cửu Châu, người đã lén lút trốn đến hết trận đấu và giành được không ít điểm, cũng bưng khay cơm, nghe vậy liền dùng sức gật đầu, khiến mọi người xung quanh càng tức giận hơn.
Anh ta nhanh như chớp đi đến bên cạnh Giang Kinh Mặc, ngả người nhìn qua, chậm rãi lên tiếng.
“Vòng sau anh tới tìm em nhé?”
Anh ta còn nghĩ một lát, hình dung cảnh Giang Kinh Mặc đối đầu với Trương Thành và Trần Du, rồi rất nghiêm túc nói.
“Anh không cùng phe với bọn họ, anh cùng phe với em.”
“….Đệch.”
“Tôi đã nói từ trước rồi mà, tên Mạnh Cửu Châu mắt to mày rậm này phản bội rồi!!”
Giang Kinh Mặc cũng rất hài lòng với đàn anh Mạnh Cửu Châu có dị năng hữu ích này.
Ngay từ đầu, Giang Kinh Mặc đã phân tích tính cách của ba vị đàn anh khi đó.
Trương Thành và Trần Du đều là những dị năng giả có tính tấn công mạnh mẽ, tính tình nóng nảy, chỉ cần một chút khiêu khích là không thể kiềm chế được mà ra tay, trong khi Mạnh Cửu Châu mặc dù cũng kiêu ngạo, nhưng rõ ràng sự kiêu ngạo đó đơn giản hơn.
Nắm bắt được.
Giang Kinh Mặc mỉm cười.
Mạnh Cửu Châu nhận được câu trả lời, vui vẻ bưng khay cơm đi tìm đồng đội của mình.
Đoạn Mặc Hiên nhìn theo với ánh mắt phức tạp: “Em chia cho cậu ta bao nhiêu điểm vậy?”
Anh ta đương nhiên biết dị năng của Mạnh Cửu Châu rất thích hợp để hỗ trợ, cũng giống như lão Cốc, đều là át chủ bài trong hệ phòng thủ.
Giang Kinh Mặc ăn no uống đủ, năng lượng đã hồi phục hoàn toàn.
“Tám hai.”
Giang Kinh Mặc ngoan ngoãn trả lời, phát hiện Thời Tuế từ đầu đến giờ vẫn luôn cúi đầu đọc một cuốn sách, không nói gì khác hẳn thường ngày, cậu liền nghiêng đầu, tò mò nhìn thoáng qua.
“Hả?” Đoạn Mặc Hiên ngớ người một lúc.
Cảm thấy đây không phải phong cách của bạn học nhỏ này.
Sau đó nghe Giang Kinh Mặc bổ sung.
“Bọn em tám, đàn anh hai.”
Ồ, vậy thì không sao.
Đoạn Mặc Hiên lại ngồi xuống.
Anh ta mặt đầy phức tạp nhìn theo bóng lưng vui vẻ của Mạnh Cửu Châu.
“Nói vậy thì, cậu ta đang làm công cho các em à, sao trông cậu ta lại vui vẻ vậy chứ?”
Giang Kinh Mặc: “Có lẽ là vì anh ấy là một người tốt bụng.”
Đoạn Mặc Hiên: …
“May mà em thức tỉnh dị năng, nếu không thì chẳng biết tương lai sẽ gặp em ở đâu nữa.”
Đây là cái chiêu lừa gạt kiểu gì vậy?
Mà Giang Kinh Mặc cũng đã thấy rõ cuốn sách mà Thời Tuế đang đọc.
Ở góc trang sách có tiêu đề ‘Làm Thế Nào Để Trở Thành Một Tiểu Bạch Kiểm Đạt Chuẩn – Khiến Kim Chủ Yêu Thương Hết Mực.’
Biểu cảm của Giang Kinh Mặc hiếm khi trở nên trống rỗng trong giây lát.
Cái gì cơ?
Lúc này, Thời Tuế đang thong thả lật một trang sách như một học giả đang nghiên cứu, từng chữ từng câu đều được cân nhắc kỹ lưỡng.
Hắn nâng tay chỉnh lại cặp kính gọng vàng trên sống mũi, liếc mắt nhìn cậu, giọng nói lười biếng vang lên.
“Nói chuyện xong chưa? Cuối cùng cũng có thời gian để ý đến anh rồi?”
Nghe giọng điệu còn có chút oán trách.
Thời Tuế nhìn qua.
Đúng là vậy.
Nhịn được một lúc rồi.
Thân yêu à?
Thân yêu với ai chứ?
Giang Kinh Mặc vươn tay cầm thử cuốn sách dày cộp kia.
Cuốn sách đã được Thời Tuế đọc hơn phân nửa.
Thời Tuế thở dài một hơi, giọng điệu như vừa tiếp thu được nhiều kiến thức.
“Thật là một môn học đại cương.”
Giang Kinh Mặc: ?????
Mặc dù vậy….
“Đội trưởng, em nghĩ chỉ cần gương mặt này của anh là đủ rồi.” Giang Kinh Mặc chân thành nói.
Chỉ là không biết chủ đề này đã lệch đi đâu rồi.
“Chỉ cần gương mặt này là có thể hôn à?”
Thời Tuế tiến lại gần, thấp giọng cười một tiếng.
“Giang Giang thật lợi hại, đội trưởng mà không học hành đàng hoàng thì sẽ không quyến rũ được ai đâu, bây giờ đội trưởng chỉ là một người bình thường, cần được bảo vệ kỹ càng.”
Thời • người bình thường • Tuế nghiêm túc nói.
Thời Tuế ghé vào tai Giang Kinh Mặc thì thầm.
Đoạn Mặc Hiên nhìn qua, lộ vẻ ‘tôi biết mà’, rồi đi gọi thêm một ly đồ uống.
Khi quay lại, anh ta thấy Giang Kinh Mặc với biểu cảm khó tả, cơ thể theo phản xạ thẳng người lên.
Đoạn Mặc Hiên vẫn còn rất ngây thơ, miệng thì nói hay lung tung, nhưng thực ra vẫn chỉ là một tiểu xử nam, chỉ dám nhìn ảnh của mấy em gái xinh đẹp, nói chuyện với con gái còn lắp bắp, nên hoàn toàn không hiểu tình huống lúc này.
“Sao vậy?”
Giang Kinh Mặc dừng lại một chút, rồi ngồi xuống.
“Không, không có gì.”
Cậu liếc nhanh xuống dưới bàn, rồi cố gắng dựa về phía trước như đang che giấu điều gì đó.
Bên cạnh, Thời Tuế vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, ghế hắn ngồi sát ghế của Giang Kinh Mặc, dưới tấm khăn trải bàn không rõ hắn đang làm gì.
Nhưng Giang Kinh Mặc lại biết rất rõ.
Nhìn bề ngoài thì đàng hoàng đạo mạo, nhưng thực chất phía dưới lại đang vờn chân cậu.
Thời Tuế dùng chân mình câu lấy một chân của Giang Kinh Mặc.
Nhiệt độ cơ thể lập tức giao hòa.
Vẻ mặt lười biếng nhưng lại mang theo chút dò xét, như thể đang thử nghiệm những kiến thức mới vừa học được.
Hắn ghé sát tới.
“Không phải vừa nãy em hỏi anh có thiếu đạo đức không à?”
“Không thiếu đạo đức, vốn dĩ là quy tắc cho phép mà. Chỉ có thể nói rằng, một số người luôn tự đánh giá cao bản thân và coi thường người khác, nhưng nếu là anh gặp phải trường hợp như vậy, chắc chắn anh sẽ hừng hực khí thế chạy khắp nơi tìm em để…. xử lý.”
Mấy từ cuối được nói rất chậm rãi, còn cố ý nhấn mạnh, không có chút gì gọi là ‘hừng hực khí thế’.
Không biết từ ‘xử lý’ ở đây mang ý nghĩa nào.
Dù sao thì kể từ lúc bật công tắc, trái tim bồng bột dưới gương mặt điển trai nghiêm túc này đã chẳng còn biết cách giấu giếm.
Thấy Giang Kinh Mặc không phản ứng, hắn lại càng từng bước áp sát.
Sự gần gũi này làm hai má Giang Kinh Mặc ửng đỏ.
Giống như một thanh niên ngây thơ gặp phải một lão lưu manh đã có mưu đồ từ trước.
Cậu thanh niên dù có làm gì vẫn luôn giữ được vẻ mặt vô tội lúc này cũng có chút bực bội, giơ tay lên muốn đẩy mặt Thời Tuế ra.
Lúc này mà nói chuyện yêu đương chỉ tổ làm ảnh hưởng đến tốc độ ra đòn của cậu!
Nhưng sau khi đẩy được hai giây, Giang Kinh Mặc cuối cùng cũng không nhịn được.
Khuôn mặt nhỏ xinh đẹp đanh lại.
“Đội trưởng, anh đừng có đọc mấy cuốn sách linh tinh đó nữa.”
Trả lại đội trưởng đứng đắn của trước kia dùm đi!
Chủ yếu là Giang Kinh Mặc liếc qua cuốn sách, thấy trên đó viết rằng: Nếu muốn ôm đùi ‘phú bà’, nhất định phải đảm bảo tính bền vững lâu dài, có thể bắt đầu từ những khía cạnh sau… Tất nhiên, một số động tác nhỏ bí mật giữa chốn đông người sẽ làm người ta cảm thấy kích thích hơn, mới mẻ hơn… Nhất định phải nắm bắt cảm giác mới mẻ này mọi lúc mọi nơi…
Thật không thể tin được cuốn sách này vẫn có thể xuất bản, rốt cuộc ai mua ai đọc vậy chứ??
Bộ phận kiểm duyệt ăn không ngồi rồi à?
“Đại ca, phòng nghỉ đã chia xong rồi, có muốn đi nghỉ một chút không, đến giờ bọn tôi sẽ gọi cậu .” Trương Dụ Ca ngó đầu qua.
Chỉ nghe thấy một tiếng ‘bộp’.
Thời Tuế không biểu cảm hít một hơi lạnh, cúi đầu nhìn thoáng qua đầu gối bị đập vào bàn.
Giang Kinh Mặc rút chân về, cậu cầm lấy thanh cá mập giòn trên bàn, nhanh nhẹn xé bao bì rồi tự nhiên đứng dậy.
“Đội trưởng, tạm thời anh cứ tiếp tục ở đây đi, em sẽ quay lại tìm anh sau.”
Nếu cậu đoán không sai thì ngoài các nhân viên phục vụ trên du thuyền, chắc chắn nhóm sinh viên năm ba giả làm người thường này cũng là một phần của bài kiểm tra, sau này chắc chắn sẽ có tác dụng.
Giang Kinh Mặc cắn cá mập giòn rôm rốp, vẫy tay với Đoạn Mặc Hiên, chuẩn bị cùng đồng đội đi đến phòng nghỉ.
Nhưng chỉ vừa mới đi đến cửa, đã có ba người từ chỗ ngoặt vội vã đi đến.
Tốc độ của đối phương rất nhanh, mục tiêu chính là Giang Kinh Mặc.
Đi cuối cùng chính là Đoạn Tử Vũ, hai người phía trước anh ta đều rất cao to, rõ ràng đã đổi sang một đội khác.
Hai người này với dáng vẻ kiêu ngạo, Địch Hán Thu đang nói chuyện với Trương Dụ Ca bị đụng đến loạng choạng sắp ngã.
Giang Kinh Mặc phản ứng rất nhanh, kịp thời nắm lấy áo của Địch Hán Thu, nhưng vì động tác quá mạnh, thanh cá mập giòn trong tay cậu liền bay ra khỏi bao bì, rơi xuống đất.
Thanh bánh còn bật lên một chút, vỡ thành nhiều mảnh vụn.
Giang Kinh Mặc theo phản xạ kêu lên một tiếng.
Đám sinh viên năm nhất chuẩn bị đi nghỉ cũng tình cờ nhìn thấy cảnh này.
Người tới chính là đội của Nghiêm Kiệt và đội của Lục Đông Tâm, phía xa đằng sau là đội của Úc Địch.
Họ nhìn thanh cá mập giòn rơi trên đất, tất cả đều trầm mặc trong nháy mắt.
Mấy sinh viên năm hai này lại không để ý, chẳng buồn nhìn thanh bánh dưới đất, thái độ có phần kiêu ngạo.
“Giang Kinh Mặc? Giới thiệu một chút, tôi là Lăng Tử Diệu lớp cấp cao năm hai, còn đây là Hà Cảnh Minh. Qua thời gian quan sát, chúng tôi nhận thấy thực lực của cậu không tệ, việc cậu chung đội với lớp cấp thấp năm nhất thật chẳng khác nào bị bọn họ kéo chân. Đại hội bốn viện cho phép đổi đội, có thể lập đội chung giữa năm nhất và năm hai. Đội của chúng tôi có Đoạn Tử Vũ mà cậu đã tiếp xúc trước đó, cậu có muốn suy xét đến việc đổi đội không?”
Điều này thực sự rất bình thường.
Dù sao thì mọi người đều chỉ đang lập đội tạm thời, vì cuộc thi mà đổi đội là chuyện rất thường thấy.
Đều là dị năng giả, dù họ biết Giang Kinh Mặc khá lợi hại, nhưng họ vẫn mang theo chút kiêu căng.
Giang Kinh Mặc nhìn cá mập giòn kết tinh tình yêu của đồng đội khoảng năm giây rồi mới ngẩng đầu lên.
Cậu thanh niên mỉm cười ‘hiền lành’, chậm rãi nói ra sự thắc mắc của mình.
“Anh nói cái gì cơ?”