Ta Có Thể Nhìn Thấu Vạn Vật - Chương 238
topicTa Có Thể Nhìn Thấu Vạn Vật - Chương 238 :Xếp hạng 29
[Danh sách này ghi lại một trăm võ giả Hậu Thiên trên toàn đại lục, những người được Thiên Cơ Lâu đánh giá là có tiềm lực đột phá lên cảnh Tiên Thiên cao nhất.]
[Một khi tên lọt vào Long tiềm Bảng, sẽ nhận được sự chú ý từ khắp nơi trong thiên hạ, đồng thời khí vận cũng được tăng lên một cách vô hình, khiến con đường tu luyện thuận lợi hơn.]
“ Long tiềm Bảng thật sự có tác dụng tụ khí vận sao?”
Đọc vài dòng ghi chú ở đầu, Lục Thanh không khỏi cảm thấy kinh ngạc.
Trước đây, từ cách người thanh niên áo vải nói chuyện, hắn đã cảm thấy võ lâm dường như coi trọng Long tiềm Bảng một cách khác thường.
Thì ra là như vậy.
Xem ra việc mình bị đưa lên bảng cũng không hoàn toàn là tin xấu.
Lục Thanh mở cuộn trục, ánh mắt lập tức dò xuống phía dưới.
Không lâu sau, ở vị trí hai mươi chín, hắn nhìn thấy tên mình.
Thương huyện Lục Thanh, mười bảy tuổi, cảnh giới hậu thiên nội Cảnh.
Thông tin cực kì giản lược, ngoài họ tên, tuổi tác và cảnh giới ra thì chẳng ghi thêm điều gì khác.
Lục Thanh tiếp tục quan sát các tên tuổi còn lại.
Nội dung giới thiệu của từng người đều tương tự hắn.
Nhiều nhất cũng chỉ thêm ghi chú họ thuộc tông môn hoặc thế gia nào.
Còn các thông tin quan trọng như công pháp tu luyện, binh khí sở trường… thì hoàn toàn không lộ ra.
Điều này khiến Lục Thanh khá hài lòng.
Nó cho thấy Thiên Cơ Lâu biết kiềm chế, không đem chuyện riêng của người khác phơi bày một cách bừa bãi.
Hắn tiếp tục xem xét và lập tức tìm ra vài cái tên quen thuộc.
Tên của thanh niên áo vải đứng trên hắn, ở vị trí thứ mười bảy.
Ngoài ra còn có hai người khác: Ngụy Tinh Hà, và đại hán tráng kiện của Thanh lam Tông, Triệu Hùng.
Hai người này đứng cách nhau không xa, một xếp hạng bảy mươi tám, một xếp hạng tám mươi mốt.
Nhưng…
Ngay cả hai vị Đại sư hậu thiên nội cảnh đã đại thành như họ, mà thứ hạng chỉ đến mức ấy?
Xem ra thiên hạ này quả nhiên cường giả như mây.
Lục Thanh lại xem tiếp, còn phát hiện cả tên của đệ tử Thất Sát Lâu.
Mạnh nhất trong số đó là người mang tên “Tham Lang”, đứng hạng thứ chín, vô cùng nổi bật.
Quan trọng hơn, Lục Thanh nhận ra một quy luật.
Không ai quá ba mươi tuổi lọt vào top năm mươi.
Ở nửa sau bảng, người lớn tuổi nhất cũng chỉ bốn mươi tám, vẫn thuộc độ tuổi sung mãn của võ giả.
Nói cách khác, Long tiềm Bảng thực ra là một bảng xếp hạng rất trẻ.
Những người được đưa vào đều đang ở trạng thái đỉnh cao nhất của thân thể.
“Đúng thôi. Long tiềm Bảng là để xếp hạng những Hậu Thiên võ giả có khả năng bước vào cảnh Tiên Thiên cao nhất.
Một khi vượt qua ba mươi tuổi, khí huyết bắt đầu suy giảm, xác suất đột phá Tiên Thiên cũng giảm theo.
Xếp hạng của Ngụy gia chủ và Triệu Hùng có lẽ cũng vì tuổi tác mà bị kéo xuống.”
Lục Thanh khẽ gật đầu, trong lòng lập tức hiểu rõ.
Không phải ai cũng có thiên tư và vận khí như sư phụ hắn.
Sư phụ hắn sáng tạo ra Dưỡng Thể Quyền, tuy tuổi tác đã cao nhưng khí huyết trước giờ vẫn sung mãn.
Người không thích tranh đấu, gần như không mang thương tích nào đáng kể.
Sau khi uống Địa Mạch Linh Dịch, thân thể không chỉ khôi phục đến thời kỳ cực thịnh, mà còn tu luyện ra cả Thần Hồn Chi Lực.
Lại thêm được Công Đức Kim Quang bảo hộ.
Nhờ vậy mới có thể nghịch thiên vượt tuổi tác, bước vào cảnh Tiên Thiên, tạo ra kỳ tích gần như không thể xảy ra.
Còn những võ giả lớn tuổi khác, đã qua năm mươi, sáu mươi, lại không có cơ duyên, không có tích lũy, muốn đột phá Tiên Thiên chẳng khác nào hái sao trên trời.
Vì thế Long tiềm Bảng mới không có tên của những lão tổ đại tông.
Sau khi xem sơ qua, Lục Thanh cuộn lại Long tiềm Bảng, định chờ khi rảnh sẽ nghiên cứu kĩ hơn.
“Sư phụ, người đang nghĩ gì vậy?”
Khi thu cuộn trục lại, Lục Thanh ngẩng đầu thì thấy sư phụ đang nhíu mày, trông như đang chìm trong suy tư.
“Ta đang nghĩ về những lời Chi duệ tiên sinh vừa nói. Trước đó, ở Ngụy phủ ta cũng nghe người ta bàn đến ‘Thiên Biến Vạn Năm’. Không biết có phải là chuyện mà hắn đề cập hay không.”
Lão y sư hơi có phần phiền muộn.
Sau khi nghe người thanh niên áo vải nhắc đến đại kiếp sắp tới, chẳng hiểu sao trong lòng ông lại dấy lên một dự cảm kì quái.
Giống như chuyện đó có liên quan đến điều gì rất trọng đại.
Lục Thanh ngẫm nghĩ một lát rồi chậm rãi nói:
“Sư phụ, có lẽ đệ tử biết chút ít về chuyện mà Chi duệ tiên sinh đề cập.”
“A Thanh, con biết ư?” trần Lão y giật mình.
“Đệ tử cũng không dám chắc, chỉ là gần đây con nhặt được một cuốn sách cổ trong hiệu sách cũ của huyện thành, trong đó ghi lại nhiều chuyện rất kỳ lạ…”
“... Theo như lời của lãng khách, nếu hắn tính không sai, thì cái gọi là ‘linh khí phục hồi’ có lẽ chính là xảy ra trong thời đại của chúng ta.”
“Mà cái Chi duệ tiên sinh nói là ‘Thiên Biến Vạn Năm’, sắp có đại loạn nổi lên, rất có thể là chỉ chuyện này.”
Lục Thanh kể lại toàn bộ những gì có trong ghi chép của lãng khách.
“Kỷ nguyên Tu Chân, linh khí phục hồi?”
Nghe xong, trần lão y không khỏi ngây người.
Ông chưa bao giờ nghĩ rằng chuyện này lại liên quan đến những đoạn lịch sử xa xăm mấy vạn năm trước.
Nhưng…
“Kỷ nguyên Tu Chân thật sự tồn tại sao? Trên đời này thật sự có tiên nhân ư?”
Trần Lão y khó tránh khỏi cảm thấy hoang mang.
Tuy bản thân đã bước vào cảnh Tiên Thiên, nhưng xưa nay ông vẫn coi thần tiên là truyền thuyết hoang đường.
Nay nghe nói thần tiên từng tồn tại thật, đúng là chấn động lòng người.
“Đệ tử cũng thấy khó tin, nhưng sau khi tận mắt chứng kiến vài chuyện, cảm thấy e rằng nó không hề hoang đường. Ví dụ như Ly hỏa Đỉnh trong hầm ngầm của Ngụy gia.”
Lục Thanh nhắc nhở.
Trần Lão y giật mình tỉnh ngộ.
Đúng vậy. Đại Đỉnh của Ngụy gia quả thực quá thần bí.
Không chỉ khắc chứa phù văn đạo gia kì lạ, mà theo lời Ngụy Sơn Hải, vật này thuở đầu chỉ to bằng đầu ngón tay, vậy mà trong trăm năm lại tự lớn lên đến mức hiện tại.
Một pháp khí có thể tự sinh trưởng, sao có thể là vật của nhân gian?
E rằng chỉ những thần nhân nắm giữ pháp lực thông thiên mới có thể luyện ra một vật như vậy.
“Xem ra lời Chi duệ tiên sinh nói về ‘Thiên Biến Vạn Năm’ quả đúng là chỉ chuyện linh khí phục hồi này.” Trần Lão y thở dài.
Vốn dĩ ông nghĩ lời thanh niên áo vải nói cùng lắm chỉ là xung đột giữa các thế lực, hoặc chiến tranh giữa các quận huyện sắp nổ ra.
Không nghĩ lại dính đến biến cố quy mô thiên địa xoay vần.
Thế nhưng với biến cố lớn như vậy, họ còn có thể làm gì?
Trong khoảnh khắc, Trần lão y thực sự thấy mơ hồ.
“Sư phụ, người đừng quá lo. Trời có sập thì vẫn có người cao hơn chống đỡ.”
Lục Thanh thấy sư phụ bất an, liền an ủi.
“ Chi duệ tiên sinh tuy không nói rõ, nhưng hắn chắc chắn biết gì đó. Mà cho dù hắn không biết hết, thì những đại tông môn đứng sau lưng hắn chắc chắn cũng nắm được manh mối.
Những đại tông môn đó tuyệt đối không muốn thiên hạ đại loạn, vậy nên cứ xem tình hình rồi hành động.”
Trần Lão y khẽ tỉnh ngộ.
Đúng vậy. Nếu một tán tu như lãng khách còn tìm được Ngọc bích, thì những tông môn có lịch sử ngàn năm, tài lực vô biên, há lại không biết?
Họ chắc chắn đã chuẩn bị từ lâu.
Vậy thì bản thân mình lo lắng cái gì?
“Thôi thì tùy duyên. Dù sao chúng ta chỉ là thầy thuốc, lời nói chẳng đủ lay động ai. Cứ lo cứu người trị bệnh là được. Đại sự thiên hạ, cứ để các đại môn phái lo.”
Sau khi nghĩ thông,Trần lão y trút được phần nào tâm sự.
Lục Thanh thấy vậy cũng âm thầm nhẹ nhõm.
Sư phụ hắn tuy nhân hậu, nhưng luôn tự xem mình chỉ là y giả, không ôm mộng lớn cứu đời… điều này thật sự rất tốt.
Nếu lỡ sư phụ sinh tâm loạn, hắn thật sự không biết phải khuyên sao.
Trong lúc hai thầy trò nói chuyện bình thản,
Lục Thanh không biết rằng đúng vào lúc này, bên ngoài thiên hạ đã bị xáo trộn vì Long tiềm Bảng vừa được Thiên Cơ Lâu công bố.
Mà nguyên nhân, tự nhiên chính là bởi tên hắn xuất hiện trên bảng.