Anh Hoắc Ngoan Ngoãn Nuông Chiều Tôi - Chương 2485

topic

Anh Hoắc Ngoan Ngoãn Nuông Chiều Tôi - Chương 2485 :Một cơn gió lạnh thổi qua

Chương Bách Ngôn đứng ở cửa khuôn viên nhà họ Lục.

Anh nhớ lại chuyện quá khứ, nhớ lại sự đáng thương, thảm hại của những năm tháng còn trẻ, chỉ cảm thấy buồn bã.

Một cơn gió lạnh thổi qua.

Anh tỉnh ngộ ngay lập tức, những xung động nhỏ trong lòng đã bị gió thối bay tán loạn, không sót lại một chút gì.

Chương Bách Ngôn, mày đang làm cái gì?

Anh lùi lại từng bước, suy sụp tựa mình vào thân xe Land Rover màu đen, bàn tay run rẩy móc gói thuốc lá ra muốn hút một điếu để bình tĩnh lại một chút, lúc này cửa lớn khuôn viên nhà họ Lục mở ra, một chiếc xe Maserati màu trắng lao ra, không cần nghĩ cũng biết đó chắc chắn là Lục u.

Tối hôm qua Lục u đến thành phố c, hôm nay là ngày hai mươi sáu âm lịch, cô nàng dự định đi mua chút quà biếu cho những người già trong nhà nên sáng sớm đã ra cửa.

Khi xe chạy ra khỏi cửa lớn khuôn viên nhà họ Lục, cô thấy Chương Bách Ngôn.

Anh mặc đồ đen, dựa vào thân xe, lặng lẽ hút thuốc.

Hai mắt của Lục u cay cay, lý trí còn chưa kịp đến thì chiếc xe Maserati màu trắng đã phanh lại…Cô nắm chặt vô lăng, nhìn về phía trước, lúc lâu sau, cơ thể như lấy lại được khả năng vận động, cởi bỏ dây an toàn rồi bước ra khỏi xe.

Đi đến trước mặt Chương Bách Ngôn, Lục u ngấng đầu nhẹ giọng hỏi: “Sao anh lại tới đây?”

Chương Bách Ngôn cầm điếu thuốc, cúi đầu hút xong hơi cuối cùng.

Lại ngấng đầu nhìn cô, trong đôi mắt đen của anh hiện lên sự lạnh nhạt, anh nhìn thật sâu về phía nhà của nhà họ Lục: “Tôi đã từng tới đây, lúc tôi còn nhỏ, ký ức đó cũng không được dễ chịu lắm…Lục u, lúc trước cô nói chia tay rồi ra đi, bây giờ lại nói muốn kết hôn khi đủ tuổi, thực ra không có gì sai cả! Nhưng mà…”

Chương Bách Ngôn nhìn thật sâu.

Điều anh muốn nói là, nếu lúc trước anh biết được sự thật, làm sao cô biết anh sẽ không chọn ở bên cô?

Cô dựa vào cái gì để thay anh quyết định?

Nhưng anh không nói gì nữa.

Bởi vì không có nếu, cuộc sống là kết quả của vô số lần lựa chọn…Lục u đã đưa ra lựa chọn của mình từ lâu, mà anh cũng nên như vậy.

Lục u mặc một chiếc áo khoác màu trắng

rộng thùng thình, đứng ở trong sương sớm.

Lục u bỗng nhiên gọi anh lại, cô nhìn thẳng vào mắt anh không chút nhượng bộ, giọng nói rất nhẹ: “Anh tới đây chỉ là để trách móc tôi yếu đuối thôi phải không, Chương Bách Ngôn, tôi hỏi anh, anh có dám không, bây giờ anh dám nói một câu có thế buông bỏ mọi thứ, có thế làm trái ý nguyện của mẹ anh mà ở bên tôi không? Anh có thế thản nhiên đối mặt với tất cả ánh mắt chỉ trích của nhà họ Chương không, có thế đeo cái danh bất hiếu trên lưng không, nếu anh nói có thế, vậy thì anh có thể chỉ trích tôi, còn không thì anh không có tư cách.”

Nói đến đây, cô không thể tránh khỏi việc nhớ tới chuyện quá khứ, nhớ tới nổi đau ở lúc đó.

Tuổi trẻ vô tri, không biết nặng nhẹ.

Cô đã phải trả cái giá quá đắt.