Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Độc Ác Của Đại Lão, Được Cả Nhà Cưng Chiều - Chương 260
topicThập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Độc Ác Của Đại Lão, Được Cả Nhà Cưng Chiều - Chương 260 :
Các nữ binh vừa bước vào sân huấn luyện, lập tức thu hút tuyệt đại đa số ánh mắt.
"Rẽ phải! Lưu Cường, tôi bảo cậu rẽ phải! Cậu nhìn đi đâu thế hả!"
"Cả cậu nữa, Quách Tiền, chẳng phải đều là lính cũ rồi sao? Chuyện gì thế ? Giờ đến cả trái phải cũng không phân biệt rõ ràng sao?"
"..."
Trong chốc lát, trên sân huấn luyện, tiếng quát tháo tức tối không ngừng vang lên.
Các nữ binh nghe theo âm thanh nhìn qua, đều nhịn không được bật cười.
Những nữ binh nở nụ cười, rạng rỡ như những đóa hoa tươi đón gió , càng thêm phần duyên dáng, xinh đẹp.
Khung cảnh đó khiến lính ở sân huấn luyện càng thêm lơ đễnh.
Bước đi trên sân giờ đã lộn xộn, thậm chí còn có người bị lỗi đồng tay đồng chân, hoàn toàn khác hẳn vẻ nghiêm trang lúc trước.
Trong chốc lát, tiếng cười khúc khích vang lên không ngớt.
Riêng Phó Hải Đường lại không giống mấy nữ binh khác, cô đứng thẳng tắp, nghiêm chỉnh. Cô biết người đến huấn luyện họ hôm nay là ai !
“Nghiêm!”
Khi các nữ binh đang cười vui vẻ, một giọng nói trầm lạnh, đột ngột vang lên từ bên cạnh. Lập tức, tất cả đều ngậm miệng, đứng nghiêm tại chỗ.
Ấn tượng đầu tiên về giọng nói này là sự lạnh lùng, nghiêm khắc.
Ngay lập tức, mọi người không kìm được mà liếc mắt nhìn về phía người vừa đến.
Chỉ thấy phía xa đi tới một người đàn ông dáng cao rắn rỏi, khuôn mặt tuấn tú mà nghiêm nghị. Khi anh đứng yên, toàn thân tự nhiên toát ra khí chất cương nghị, quả cảm đặc trưng của người lính.
Vừa nhìn qua, không ít nữ binh đã nhận ra thân phận của anh — Phó Cảnh Thần, doanh trưởng Thần Phong doanh.
Khí thế ấy, dù chỉ gặp một lần, cũng đủ để người ta khắc sâu trong trí nhớ, không thể nào quên.
Trong hàng ngũ, mấy nữ binh âm thầm thì thầm với nhau, lòng đầy thắc mắc:
“Sao doanh trưởng Thần Phong lại xuất hiện ở đây?”
Phải biết, đơn vị Thần Phong đang trong giai đoạn huấn luyện đặc biệt căng thẳng, anh gần như không có thời gian rảnh. Vậy mà hôm nay lại đích thân đến — chẳng lẽ có chuyện gì quan trọng?
Một vài ánh mắt kín đáo liếc nhìn sang Khương Du Mạn, lđoán già đoán non. Ai nấy đều biết hai người là vợ chồng.
Trái lại với những nữ binh đang ngờ vực, Khương Minh Hà chỉ khẽ nheo mắt, cô ta đoán được tám phần lý do Phó Cảnh Thần xuất hiện ở đây.
Người của Thần Phong doanh đang bị tạm giữ trong phòng kỷ luật, Phó Cảnh Thần đến đây, hẳn là để dẫn Đoàn văn công rèn luyện.
Từ từ, người của Ngũ doanh cũng bị tạm giam, Hạng Lập Phong cũng ... ở gần đây sao ?
Nghĩ đến người kia, sắc mặt Khương Minh Hà bỗng trầm xuống. Cô ta đảo mắt nhìn quanh bốn phía, chỉ khi không thấy bóng dáng Hạng Lập Phong cô ta mới khẽ thở phào.
Đúng lúc ấy, giọng nói trầm thấp của Phó Cảnh Thần vang lên, gọn gàng dứt khoát: “Toàn đội — chạy ba vòng khởi động !”
Hiệu lệnh kết thúc, đám nữ binh đồng loạt kêu khổ trong lòng.
Ngày thường, chạy hai vòng đã coi như đủ tiêu chuẩn khởi động. Hôm nay vừa mở miệng đã ba vòng — quả nhiên là doanh trưởng Thần Phong, đủ tàn nhẫn độc ác !
Khương Du Mạn không phải huấn luyện, cô nhìn ngó xung quanh, lúc này nghe thấy ngoài cổng có tiếng bước chân rầm rập.
Cô theo bản năng quay lại liền thấy một nhóm người đang tiến vào, đi thẳng về phía họ.
Dù khoảng cách còn hơi xa, chưa nhìn rõ mặt, nhưng Khương Du Mạn đã thấy vài người trông rất quen.
Trực giác của cô nhanh chóng được xác nhận.
Những người đi đầu cấp tốc chạy đến trước mặt Phó Cảnh Thần, đứng nghiêm, rồi dứt khoát giơ tay chào kiểu quân đội, “Báo cáo Doanh trưởng, chúng tôi đã trở lại!”
Giọng nói to rõ, ánh mắt kiên nghị.
Người biết chuyện nhìn vào thì rõ họ là những kẻ vừa ra khỏi phòng kỷ luật vì tội đ.á.n.h nhau. Kẻ không biết nhìn vào, e là còn tưởng họ vừa hoàn thành một nhiệm vụ đặc biệt nào đó trở về.
Ngước mắt nhìn kỹ, Khương Du Mạn thấy có Lưu Ngọc Thành, Phàn Cương, Mã Lão Tam...
Tóm lại, toàn những gương mặt quen thuộc.
Không rõ họ đã “sống” ra sao trong phòng kỷ luật, nhưng thần thái mọi người đều tươi tỉnh, rạng rỡ, chỉ có điều... trên người nồng nặc một mùi mồ hôi chua khó tả.
Khương Du Mạn là người biết giữ ý tứ, nhưng Tiểu Diệp thì không nể mặt. Thằng bé lấy tay bụm mũi, lắc đầu qua lại. Phát hiện mùi vẫn không bay đi, nó r*n r* chui tọt vào lòng mẹ.
Phàn Cường và nhóm lính lập tức bị Tiểu Diệp thu hút sự chú ý.
Nhìn vẻ lém lỉnh, đáng yêu của con trai doanh trưởng, lòng họ ai cũng thấy thích thú vô cùng.
Mấy gã đàn ông cao lớn thô kệch này chẳng biết dỗ trẻ con thế nào, chỉ đành vội vàng nhích sang bên cạnh, có chút bẽn lẽn, “Chúng tôi ra nhiều mồ hôi quá, có hơi nặng mùi ạ.”
Hiếm khi thấy đám lính ương bướng này lại có lúc ngượng nghịu như vậy.
“Không sao đâu,” Khương Du Mạn nói.
Thấy mọi người lũ lượt kéo đến, cô chu đáo đi về phía hàng rào, nhường lại không gian cho Phó Cảnh Thần và các chiến sĩ Thần Phong Doanh khác.
“Sao lại ra ngoài rồi ?” Phó Cảnh Thần nhìn họ, “Không phải bị cấm túc bốn ngày sao?”
Anh không hỏi thì thôi, vừa hỏi xong, mặt đám đàn ông hưng phấn đến đỏ bừng, “Báo cáo! Là cảnh vệ viên bên cạnh Sư trưởng Nguỵ thông báo thả người ạ!”
Cảnh vệ viên đã thuật lại nguyên văn lời của Sư trưởng Nguỵ: lần cấm túc này vẫn sẽ được ghi nhớ, đợi sau khi Hội thao quân sự toàn Quân khu kết thúc, sẽ căn cứ vào thành tích chiến đấu của họ để quyết định có tiếp tục hình phạt hay không.
Vậy là, cả lính Thần Phong Doanh và Ngũ Doanh đều được thả.