Lầu Trên Lầu Dưới - Chương 106
topicLầu Trên Lầu Dưới - Chương 106 :Ngoại truyện: Thôi Hiểu x Hồ Dương
Edit: Ly Tran
Lúc Thôi Hiểu đến tìm Hồ Dương, anh đang đứng cùng mấy đồng nghiệp trong sân hút thuốc, cánh tay trần trụi lộ ra cùng cơ ngực cơ bụng, sau lưng dán màng bọc thực phẩm, dưới nó là một chuỗi chữ vừa mới xăm.
Có người cười hỏi Hồ Dương:
“Nghĩa là gì, Tiếng Anh?”
“Tiếng Pháp.” Hồ Dương dập tắt điếu thuốc, trong miệng phun ra một làn sương khói, anh nhướng mày về phía mấy người nói:
“Đọc có hiểu không? Cái này nghĩa là bình an hỉ nhạc.”
“Xăm chữ này làm gì?”
Một cậu trai mười chín tuổi hỏi anh:
“Không xăm con hổ con báo gì đó, cho nó khí phách, còn rất hợp với anh.”
Trong đó một đồng nghiệp xen mồm:
“Thằng ranh này mày chẳng hiểu cái gì cả, vợ anh Hồ có hình xăm như này, anh ấy là thê nô, đừng nhìn cao lớn thô kệch thế này, đến trước mặt vợ, chỉ là một tôn tử mà thôi.”
Hồ Dương không tức giận, cười mắng câu:
“Mẹ mày tôn tử ấy.”
“Bao giờ mới kết hôn?”
Có người hỏi.
Hồ Dương liếm liếm hàm răng, “Sớm thôi.”
“Anh bao tuổi rồi, nhìn tiểu béo kia, còn hơn tuổi anh, con cũng sắp ba tuổi rồi.”
Người đồng nghiệp đeo kính nói xong, lo lắng hỏi: “Tuổi lớn, có con không dễ đâu, anh phải nắm chắc vào.”
Hồ Dương không nói gì, tên đó quay đầu lại nhìn thấy Thôi Hiểu, hô lên: “Anh Hồ, vợ anh đến rồi.”
Thôi Hiểu theo lời nói đi đến, trong tay cầm một túi Haagen-Dazs, đưa cho anh chàng đó: “Cho mấy đứa.”
Mỗi lần đến đây cô đều mang theo các loại đồ ăn đồ uống, mọi người nhìn thấy cô, còn ân cần hơn so với ông chủ, dọn ghế ra châm trà rót nước, còn bung dù lên che nắng cho cô.
Thôi Hiểu kéo ngay Hồ Dương đến hành lang, lúc này mới nhìn chằm chằm vào hình xăm sau lưng anh: “Xăm làm gì?”
Giọng nói của cô không chút cảm xúc.
Hồ Dương muốn xoay người, bị cô giữ eo, anh đứng im, hơi nghiêng người:
“Làm sao? Anh không thể xăm à?”
Thôi Hiểu không nói lời nào, anh dứt khoát xoay người, ôm cô vào lòng:
“Làm sao vậy, vợ?”
“Mẹ nó, ai là vợ anh.”
Cô ngại trên người anh mồ hôi, đẩy đẩy, không đẩy ra nổi, quanh mũi đều là mùi mồ hôi trên người anh, nhăn mũi rồi ngửa đầu nhìn anh.
Gương mặt người đàn ông cứng rắn, ngũ quan lạnh lùng, chóp mũi thấm mồ hôi, cô đưa tay lau lau cho anh, bỗng nhiên không hiểu sao lại nói:
“Tôi theo chủ nghĩa không kết hôn, sẽ không lấy anh.”
Hồ Dương nắm lấy cổ tay cô, đưa mắt nhìn chằm chằm vào mắt cô hồi lâu, mới nói:
“Anh đây sẽ chờ.”
“Chờ cái gì?” Cô cho rằng anh sẽ tức giận.
“Chờ một ngày em muốn kết hôn với anh.” Hồ Dương đẩy tay cô ra. Kéo dây váy của cô đang tuột xuống lại trên vai.
Thôi Hiểu kéo khoé môi:
“Không có khả năng.”
“Anh nghe Tiểu Phương nói, trước kia em chưa từng nói chuyện yêu đương với một người đàn ông nào.”
Hồ Dương dán sát vào hơn chút, chóp mũi như sắp chạm vào đầu mũi cô, tiếng nói thô nặng đầy cảm xúc:
“Thôi Hiểu, trong lòng em, anh không giống họ.”
Ngực Thôi Hiểu nghẹn lại.
“Em sẽ đồng ý kết hôn với anh.”
Anh đưa bàn tay cô lên, hôn hôn vào ngón áp út:
“Em làm vợ của anh, anh thương em cả đời, tính em ngày nào đó có ngồi lên đầu anh đi tiểu, anh cũng nguyện ý chiều theo em.”
“Hoa ngôn xảo ngữ.” Cô hừ nhẹ.
“Vậy em đừng nghe.” Anh che lỗ tai cô lại, thì thầm bên tai nói gì đó.
Cô nghe thấy, cũng nhìn thấy được, người đàn ông mấp máy môi rất rõ ràng, âm thanh thì thầm nói:
Anh yêu em, Thôi Hiểu.
Cô che miệng anh lại, cau mày nói, “Tôi còn có việc, đi trước.”
Trái tim đang đập không hề thoải mái, cô đến xe, có chút bực bội nói với trợ lý: “Lái xe lái xe!”
Cửa sổ xe bị gõ vang, sau khi trợ lý mở cửa sổ sau xe ra, lòng bàn tay anh cầm một quả táo đẹp đẽ đỏ tươi đưa vào.
Anh nói: “Quả táo xinh đẹp nhất, để phần em.”
Thôi Hiểu nhận vào trong tay, dọc theo đường đi cũng chưa cho lên miệng ăn, cô nhìn chằm chằm vào quả táo này thật lâu, bỗng nhiên mở miệng nói về phía Tiểu Phương:
“Quay đầu.”
“Dạ?” Tiểu phương kinh ngạc hỏi, “Bây giờ ạ?”
Thôi Hiểu bực bội gào về phía anh ta, “Bây giờ! Nhanh lên!”
“Vâng vâng .” Tiểu Phương nhanh chóng quay đầu xe về, Thôi Hiểu xuống xe rồi chạy nhanh đi, Hồ Dương đang đón khách vào, anh vừa đi ra từ phòng xông hơi. Cả người Thôi Hiểu đã bay nhanh vào lồng ngực anh.
Anh tiếp được người cô, gương mặt cứng rắn lạnh lùng tràn đầy ý cười.
“Sao lại về rồi?”
“Không biết.” Giọng cô mơ hồ.
“Nhớ anh ?” Anh hỏi.
Cô bắt đầu cắn cắn bả vai anh:
“Câm miệng! Không được hỏi!”
Khoé môi anh nhẹ cong lên, ôm người đi vào phòng, cúi đầu hôn cô, đôi mày đang nhíu lại được nụ hôn của anh nhẹ nhàng vuốt phẳng lại.
“Vợ ơi.” Anh gọi cô.
Cô cắn cổ anh, âm thanh hung dữ: “Không được gọi!”
“Vợ anh.” Anh da dày thịt béo nên không sợ, gọi một lần lại một lần.
Thôi Hiểu cắn mệt, dựa vào trên vai anh, ngón tay cách một lớp áo sờ lên hình xăm sau lưng anh, thật lâu sau, thấp giọng nói một câu:
“Đồ ngốc.”
HẾT!