Lầu Trên Lầu Dưới - Chương 41

topic

Lầu Trên Lầu Dưới - Chương 41 :Ah… (H)

Trái tim Phó Nhàn Linh mềm nhũn, không nhịn được muốn đồng ý với cậu, câu đồng ý đến khoé miệng, nhớ đến Trương Tuyền Phong, cô lại không nói lên lời, chỉ còn sự yên lặng.

“Chị.” Vu Hướng Tây thấy cô không nói lời nào, cậu khẽ thở dài, đầu vùi vào hõm cổ cô, chóp mũi nhẹ nhàng cọ xát, giọng nói trầm thấp khàn khàn:

“Thích tôi có được không?”

Đáy lòng Phó Nhàn Linh rung động kịch liệt.

Vu Hướng Tây thấy cô không nói lời nào, biết cô không muốn trả lời, nên không hỏi nữa, chỉ là trong lòng vẫn có chút khó chịu, cọ vào cổ của cô, thấp giọng hỏi:

“Chị, vậy hôn tôi một cái nhé?”

Vành tai Phó Nhàn Linh đỏ lên, ngẩng đầu nhìn cậu, chàng trai tỏ vẻ tủi thân nhìn cô, một gương mặt đẹp như vậy, còn mang theo biểu cảm đáng thương, làm cho lòng người mềm nhũn.

Cô chủ động ôm cổ cậu, hôn lên môi.

Vu Hướng Tây đảo khách thành chủ giữ gáy cô, biến thành một nụ hôn sâu, chỉ là một cái hôn không hiểu sao lại mất khống chế.

Váy dài bị vén lên, tay của cậu chui vào, cách nội y nắm lấy vú cô, dùng sức xoa nhẹ hai lần, kéo xuống nội y, cúi đầu, ngậm lấy núm ѵú.

Phó Nhàn Linh ngẩng đầu thở dốc thành tiếng, giọng run run hỏi cậu:

“Cậu…Buổi chiều…Không phải muốn…ra ngoài sao?”

“Còn thời gian.” Vu Hướng Tây vừa bú vừa cắn vú cô, sức không nặng không nhẹ, làm cho xương cốt Phó Nhàn Linh tê dại.

Cậu cởi váy dài của cô xuống, ôm người đặt xuống ghế sofa, xé toạc quần lót của cô, đè lên người hôn môi.

Sau đầu Phó Nhàn Linh có một bản thiết kế, cô vươn tay muốn dọn lại, hai chân bị chàng trai tách ra, cậu cúi đầu đưa miệng vào hai chân cô, môi lưỡi ngậm lấy hai bên nhuỵ hoa, mút mát liếm láp.

Eo Phó Nhàn Linh run rẩy, ngón tay vô thức siết chặt bản vẽ của cậu, cô vội vàng bỏ ra, mắt nhìn theo bản thiết kế rơi xuống, thấy trên đó vẽ linh kiện mô hình người máy, bên cạnh là chú thích, Vu Hướng Tây ghi lại những lần thất bại, còn viết xuống cả những câu cổ vũ.

[Cố lên …cố lên ….cố lên!]

Chân Phó Nhàn Linh căng cứng lên, nửa người cô cong lên, bụng dưới co rút ban năm lần, một dòng dâm dịch  phun ra.

Lưỡi chàng trai quấn lấy hột le không thả, Phó Nhàn Linh bị cậu liếm đến phát điên, cô kêu lên một tiếng, ngón tay từ ghế sofa chuyển qua đầu cậu, năm ngón tay đan chặt vài mái tóc, toàn thân run rẩy kịch liệt.

Cậu liếm sạch sẽ nước dâm, sau đó đeo bao vào, rồi từ từ đưa cự vật cứng đến phát đau vào cơ thể cô.

Còn chưa kịp động, điện thoại trên bàn đã  reo lên, cậu không quan tâm, đè hai chân của Phó Nhàn Linh thúc vào vài cái, lại đặt chân cô lên vai, nhún eo hướng vào trong đâm tới.

Phó Nhàn Linh thở hổn hển lấy tay đập vào cánh tay cậu:”Điện thoại, có điện thoại…”

Vu Hướng Tây cúi đầu hôn lên môi cô, cậu dùng lực tách hai đùi cô ra, hung khí mãnh liệt đâm vào tiểu huyệt cô, điên cuồng cắm vào mấy chục lần, bạch bạch bạch bạch tiếng vang không dứt bên tai.

Côn thịt thô to nhiều lần khai mở đường đi chặt chẽ, thẳng tới chỗ sâu nhất, vách thịt ẩm ướt bị thúc ngâp một mảnh, mỗi lần rút ra đều mang theo một chút nước.

Phó Nhàn Linh cuối cùng cũng chịu không nổi, bóp lấy cánh tay của cậu kêu ra tiếng:”a a a a a…”

Vu Hướng Tây ôm cô vào trong ngực, giữ chặt eo cô điên cuồng đỉnh mấy chục lần, cửa động nhỏ hẹp co rút lại rồi điên cuồng siết chặt, lúc này cậu mới thở ra một hơi, ấn vào cơ thể cô bắn ra.

Cậu tháo bao ra , giúp Phó Nhàn Linh lau sạch sẽ, lúc này mới cầm điện thoại lên xem, là Thôi Hiểu gọi tới.

Cậu gọi lại, đầu dây bên kia Thôi Hiểu bảo cậu đưa điện thoại cho Phó Nhàn Linh.

Vu Hướng Tây đưa đến, giọng Phò Nhàn Linh đã khàn khàn, hỏi Thôi Hiểu:

“Có chuyện gì vậy?”

“Chuyện gì?! Sao cậu lại tắt máy? Có biết tớ rất lo cho cậu hay không hả?!” Thôi Hiểu lớn tiếng quát.

Trong lòng Phó Nhàn Linh ấm áp:”Tớ không sao.”

“À, nếu cậu không sao, mau ra đây, tớ đang ở trước cửa nhà cậu, chờ cậu kể về tình hình chiến đấu kịch liệt của hai người.”

Phó Nhàn Linh:”…”