Mệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 1234
topicMệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 1234 :Cảm giác lực lượng linh hồn (2)
Giang Khải nằm trên giường, hơi thở yếu ớt.
Lúc này, đầu óc Giang Khải vẫn rất rõ ràng, chỉ là thân thể không có sức lực để động đậy chút nào, nhưng lúc hắn nhìn đôi tay của mình, thấy đôi tay này che kín đồi mồi cũng giật mình.
Đôi tay này như là của hắn nhưng lại như không phải của hắn, hiện tại hắn mới hơn 20 tuổi, đang là độ thanh niên, da thịt trên tay lại thô ráp loang lổ như vỏ cây già.
Cứ nằm ở nơi đó như vậy, Giang Khải không cảm giác được đau khổ nhưng lại rõ ràng cảm giác được lực lượng sinh mệnh đang rời khỏi cơ thể của hắn từng giờ từng phút.
Tiếng đồng hồ tí tách đang đếm ngược sinh mệnh của hắn.
Trong đầu hắn xuất hiện một vài hình ảnh kỳ quái như là hình ảnh điện ảnh tua nhanh, từng hình ảnh lướt qua trong đầu hắn.
Mấy hài đồng chơi đùa trong ngõ hẻm cũ nát, có Giang Khải, Anh Tử, còn có Viên Trụ khi còn bé.
Hình ảnh xoay chuyển, hắn thấy đại ca lúc còn nhỏ tuổi, hắn ta và Anh Tử chạy thật nhanh về nhà quấn lấy đại ca, ba người còn đang vừa nói vừa cười trong căn phòng cũ nát.
Nhưng chỉ trong chớp mắt Anh Tử đã lớn đến khoảng mười tuổi, nàng và Giang Khải trốn trong bóng tối nhìn đại ca đang bị một tên đốc công lớn tuổi chửi mắng ở trong nhà xưởng.
Tối hôm đó, đại ca thất nghiệp, sau đó bọn họ phải chịu đói bụng mấy ngày liên tục.
Hắn và Anh Tử nói với Giang Lan, bọn họ không muốn đi học nữa, nhưng sau khi đại ca biết được lại nổi giận đùng đùng, hung hăng mắng bọn họ một trận.
Hình ảnh lại xoay chuyển, Giang Khải học đến trường cấp ba, tiến vào Quỷ Tinh.
Lúc thí luyện người mới gặp được Viên Trụ và Tô Noãn Noãn, phá vỡ ghi chép, sau đó tiến vào dã ngoại luyện cấp, gặp được Hồ Ngôn và Nguyễn Ngữ, sáng lập Chủ Thần công hội, thi đấu tranh bá toàn cầu, đủ loại kỳ ngộ, lịch luyện ở chiến trường Thú Thần, từng tình cảnh thoảng qua trong đầu Giang Khải.
Chỉ là trong những hình ảnh này, tuổi tác của Giang Khải lại tăng lên nhanh chóng.
Lúc hắn rời khỏi Tử vong chi tháp, khi đó Giang Khải đã đến tuổi già.
Nhưng điều kỳ quái là Giang Khải cũng không phát hiện bất kỳ điều khác thường gì, việc tuổi tác khác biệt đã được tiềm thức của hắn chấp nhận.
Dường như tất cả hình ảnh xuất hiện trong đầu đều là thứ mà hắn tự trải qua.
Hắn một mình quay về khu biệt thự Giang Trung thành, yên ổn nằm xuống.
Lần này hắn lại không đứng lên nữa.
Sau khi hình ảnh xếp chồng với tình cảnh hiện tai của Giang Khải, hô hấp của Giang Khải cũng dừng lại.
Hắn còn có một số ý thức rất yếu ớt nhưng cũng chỉ là ý thức rất yếu ớt, dường như hắn có thể cảm giác được ý thức của mình thoát khỏi nhục thể, nhanh chóng biến mất… Sau đó chính là loại cảm giác hư vô như đã từng quen biết kia.
Tí tách, tí tách, tiếng đồng hồ dung hợp hoàn mỹ vào trong đó, thời gian biểu hiện trên đó đã qua ba phút.
Ngay lúc ý thức của Giang Khải rơi vào hư vô, Giang Khải đột nhiên bị đánh thức.
“Không đúng, đây là thử thách của Tử vong chi tháp!” Giang Khải hoảng sợ nói trong lòng.
Trước đó cảm giác quá chân thực khiến mình không biết đây là chân thực hay ảo giác.
Nhưng chính vì tiến vào loại trạng thái hư vô kia đã khiến Giang Khải phản ứng lại.
Phải biết rằng Giang Khải đã trải qua loại trạng thái này mấy chục vạn lần ở trong Vô tận luyện ngục, cũng sớm quen thuộc với loại cảm giác này.
Lúc trong đầu Giang Khải vừa xuất hiện suy nghĩ này, hắn rõ ràng cảm giác được mình lập tức rời khỏi loại cảm giác hư vô mờ mịt kia.
Hắn có thể thấy mình tuổi già sức yếu nằm ở trên giường, cũng có thể thấy chiếc đồng hồ kia.
Ý thức của hắn như trạng thái thuần linh hồn thoát khỏi thân thể!
“Còn hai phút nữa… Có lẽ, hai phút này chính là thời gian cho người vượt ải tự cảm ngộ!” Giang Khải lập tức nhận ra điểm này.
Lúc này Giang Khải đang đứng ở một loại trạng thái thuần linh hồn độc lập nào đó, so với lúc hắn phát động công kích nguyên thần thì loại cảm giác này càng mạnh mẽ, càng rõ ràng hơn lúc thử cảm giác linh hồn của mình!
Hơn nữa theo thời gian trôi qua, hắn có thể cảm giác được sự tồn tại của mình càng ngày càng rõ ràng!
[Ngươi đã thức tỉnh từ huyễn cảnh tử vong trong 3 giây, đánh giá cấp bậc là “chưa từng có”, đánh giá cấp bậc này có thể nhận được phần thưởng 30 phút ngoài định mức. 】 Sau khi nghe hệ thống nhắc nhở, Giang Khải đã có thể xác định tầm quan trọng của tầng thứ nhất Tử vong chi tháp, cũng đã sớm tỉnh táo lại từ trong ảo giác tử vong thần kỳ kia.
Theo thời gian bản thân ở trạng thái thuần linh hồn tăng lên, lực lượng linh hồn cũng nhận được sự tăng cường.
Trước đó đồng hồ biểu hiện hắn còn 117 giây, hiện tại lại tăng thêm 600 giây, nói cách khác hắn có thể ở lại tầng thứ nhất Tử vong chi tháp thêm 32 phút nữa!
Đương nhiên Giang Khải sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy.
Lại nói, tu luyện lực lượng linh hồn đơn giản ngoài dự đoán, chỉ cần giữ trạng thái hiện tại có thể tăng cường lực lượng linh hồn.
Lúc này, đầu óc Giang Khải vẫn rất rõ ràng, chỉ là thân thể không có sức lực để động đậy chút nào, nhưng lúc hắn nhìn đôi tay của mình, thấy đôi tay này che kín đồi mồi cũng giật mình.
Đôi tay này như là của hắn nhưng lại như không phải của hắn, hiện tại hắn mới hơn 20 tuổi, đang là độ thanh niên, da thịt trên tay lại thô ráp loang lổ như vỏ cây già.
Cứ nằm ở nơi đó như vậy, Giang Khải không cảm giác được đau khổ nhưng lại rõ ràng cảm giác được lực lượng sinh mệnh đang rời khỏi cơ thể của hắn từng giờ từng phút.
Tiếng đồng hồ tí tách đang đếm ngược sinh mệnh của hắn.
Trong đầu hắn xuất hiện một vài hình ảnh kỳ quái như là hình ảnh điện ảnh tua nhanh, từng hình ảnh lướt qua trong đầu hắn.
Mấy hài đồng chơi đùa trong ngõ hẻm cũ nát, có Giang Khải, Anh Tử, còn có Viên Trụ khi còn bé.
Hình ảnh xoay chuyển, hắn thấy đại ca lúc còn nhỏ tuổi, hắn ta và Anh Tử chạy thật nhanh về nhà quấn lấy đại ca, ba người còn đang vừa nói vừa cười trong căn phòng cũ nát.
Nhưng chỉ trong chớp mắt Anh Tử đã lớn đến khoảng mười tuổi, nàng và Giang Khải trốn trong bóng tối nhìn đại ca đang bị một tên đốc công lớn tuổi chửi mắng ở trong nhà xưởng.
Tối hôm đó, đại ca thất nghiệp, sau đó bọn họ phải chịu đói bụng mấy ngày liên tục.
Hắn và Anh Tử nói với Giang Lan, bọn họ không muốn đi học nữa, nhưng sau khi đại ca biết được lại nổi giận đùng đùng, hung hăng mắng bọn họ một trận.
Hình ảnh lại xoay chuyển, Giang Khải học đến trường cấp ba, tiến vào Quỷ Tinh.
Lúc thí luyện người mới gặp được Viên Trụ và Tô Noãn Noãn, phá vỡ ghi chép, sau đó tiến vào dã ngoại luyện cấp, gặp được Hồ Ngôn và Nguyễn Ngữ, sáng lập Chủ Thần công hội, thi đấu tranh bá toàn cầu, đủ loại kỳ ngộ, lịch luyện ở chiến trường Thú Thần, từng tình cảnh thoảng qua trong đầu Giang Khải.
Chỉ là trong những hình ảnh này, tuổi tác của Giang Khải lại tăng lên nhanh chóng.
Lúc hắn rời khỏi Tử vong chi tháp, khi đó Giang Khải đã đến tuổi già.
Nhưng điều kỳ quái là Giang Khải cũng không phát hiện bất kỳ điều khác thường gì, việc tuổi tác khác biệt đã được tiềm thức của hắn chấp nhận.
Dường như tất cả hình ảnh xuất hiện trong đầu đều là thứ mà hắn tự trải qua.
Hắn một mình quay về khu biệt thự Giang Trung thành, yên ổn nằm xuống.
Lần này hắn lại không đứng lên nữa.
Sau khi hình ảnh xếp chồng với tình cảnh hiện tai của Giang Khải, hô hấp của Giang Khải cũng dừng lại.
Hắn còn có một số ý thức rất yếu ớt nhưng cũng chỉ là ý thức rất yếu ớt, dường như hắn có thể cảm giác được ý thức của mình thoát khỏi nhục thể, nhanh chóng biến mất… Sau đó chính là loại cảm giác hư vô như đã từng quen biết kia.
Tí tách, tí tách, tiếng đồng hồ dung hợp hoàn mỹ vào trong đó, thời gian biểu hiện trên đó đã qua ba phút.
Ngay lúc ý thức của Giang Khải rơi vào hư vô, Giang Khải đột nhiên bị đánh thức.
“Không đúng, đây là thử thách của Tử vong chi tháp!” Giang Khải hoảng sợ nói trong lòng.
Trước đó cảm giác quá chân thực khiến mình không biết đây là chân thực hay ảo giác.
Nhưng chính vì tiến vào loại trạng thái hư vô kia đã khiến Giang Khải phản ứng lại.
Phải biết rằng Giang Khải đã trải qua loại trạng thái này mấy chục vạn lần ở trong Vô tận luyện ngục, cũng sớm quen thuộc với loại cảm giác này.
Lúc trong đầu Giang Khải vừa xuất hiện suy nghĩ này, hắn rõ ràng cảm giác được mình lập tức rời khỏi loại cảm giác hư vô mờ mịt kia.
Hắn có thể thấy mình tuổi già sức yếu nằm ở trên giường, cũng có thể thấy chiếc đồng hồ kia.
Ý thức của hắn như trạng thái thuần linh hồn thoát khỏi thân thể!
“Còn hai phút nữa… Có lẽ, hai phút này chính là thời gian cho người vượt ải tự cảm ngộ!” Giang Khải lập tức nhận ra điểm này.
Lúc này Giang Khải đang đứng ở một loại trạng thái thuần linh hồn độc lập nào đó, so với lúc hắn phát động công kích nguyên thần thì loại cảm giác này càng mạnh mẽ, càng rõ ràng hơn lúc thử cảm giác linh hồn của mình!
Hơn nữa theo thời gian trôi qua, hắn có thể cảm giác được sự tồn tại của mình càng ngày càng rõ ràng!
[Ngươi đã thức tỉnh từ huyễn cảnh tử vong trong 3 giây, đánh giá cấp bậc là “chưa từng có”, đánh giá cấp bậc này có thể nhận được phần thưởng 30 phút ngoài định mức. 】 Sau khi nghe hệ thống nhắc nhở, Giang Khải đã có thể xác định tầm quan trọng của tầng thứ nhất Tử vong chi tháp, cũng đã sớm tỉnh táo lại từ trong ảo giác tử vong thần kỳ kia.
Theo thời gian bản thân ở trạng thái thuần linh hồn tăng lên, lực lượng linh hồn cũng nhận được sự tăng cường.
Trước đó đồng hồ biểu hiện hắn còn 117 giây, hiện tại lại tăng thêm 600 giây, nói cách khác hắn có thể ở lại tầng thứ nhất Tử vong chi tháp thêm 32 phút nữa!
Đương nhiên Giang Khải sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy.
Lại nói, tu luyện lực lượng linh hồn đơn giản ngoài dự đoán, chỉ cần giữ trạng thái hiện tại có thể tăng cường lực lượng linh hồn.