Bé Cá Voi Sát Thủ Chỉ Muốn Dính Lấy Con Người - Chương 11
topicBé Cá Voi Sát Thủ Chỉ Muốn Dính Lấy Con Người - Chương 11 :Diêm Vương đang ở sau lưng xăm hình cho em kìa!
—————–
Căng tin số ba.
Bây giờ đã gần một giờ trưa.
Lúc này người đi ăn cơm còn rất ít.
Vì vậy khi đội của Thời Tuế bước vào căng tin số ba, những sinh viên đến ăn muộn hôm nay đều nhìn qua với vẻ mặt khiếp sợ, đặc biệt là khi nhìn thấy Giang Kinh Mặc đang cười nói với tiểu đội của Thời Tuế.
Bọn họ đi lấy mì thịt bò, trong lúc Đoạn Mặc Hiên và Cố Khải đang tranh luận về việc cho bao nhiêu rau mùi, thì tin tức về dị năng giả cá voi sát thủ mới đến được tiểu đội Thời Tuế để mắt tới, có thể sẽ gia nhập đã lan truyền khắp nửa trường học.
Ai mà không biết tiểu đội 3S duy nhất còn thiếu một người là đội của Thời Tuế.
Từ năm nhất đến năm ba, vô số người đều nhắm vào vị trí này.
Dù sao dị năng giả vốn dĩ rất ngưỡng mộ sức mạnh, mà cấp độ của đội cũng thường đại diện cho năng lực và chế độ đãi ngộ mà họ có thể nhận được.
Vì vậy trong thời gian học, tất cả các dị năng giả đều cố gắng thể hiện, tranh thủ mọi cơ hội.
Theo họ, xét về tiềm lực, từ năm nhất đến năm ba, người phù hợp nhất với đội của Thời Tuế lẽ ra phải là Nghiêm Kiệt.
Mọi người đều nghĩ đợi Nghiêm Kiệt trưởng thành thêm chút nữa, là có thể đạt tới ngưỡng cửa của đội Thời Tuế.
Đến lúc đó tiểu đội Thời Tuế có lẽ sẽ đủ sức đối đầu với tiểu đội Lê Tinh – toàn những dị năng giả công kích mạnh mẽ ở phía Nam.
Nhưng không ngờ, giữa chừng lại xuất hiện một con cá voi sát thủ nhỏ.
Không chỉ được Thời Tuế đích thân đưa về, mà cảm giác còn sắp nhập đội luôn?
Không được, hắn phải thăm dò giúp anh Kiệt!
Người đó cầm điện thoại suy nghĩ, bê khay thức ăn cẩn thận đi đến ngồi xuống bàn phía sau mấy người kia.
Ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của vài người khác.
Đều là những người đến thăm dò tin tức: ….
“Haha, thật là trùng hợp — các cậu cũng chưa ăn xong à.”
“Cùng nhau đi, vừa hay cùng ăn.”
Còn bên phía Thời Tuế và Giang Kinh Mặc.
Mì bò đã được mang lên, kèm theo đó là một bát thịt bò thêm và một bát rau mùi nhỏ.
Đoạn Mặc Hiên và Cốc Khải không thể thống nhất về vấn đề này, nên ông đầu bếp già cũng chẳng bận tâm, tặng thêm bát rau mùi để họ tự xử lý.
Tranh cãi về rau mùi gần như bữa nào cũng có.
Thời Tuế đã quen rồi.
Hắn lục lọi trong túi, lấy ra một gói khăn ướt.
Trên đó còn được viết bằng cách rất bắt mắt – ‘Hiệu quả diệt khuẩn vượt trội hơn 99% sản phẩm cùng loại’!!
Không biết 99% sản phẩm kia có đồng ý với điều này hay không.
Giang Kinh Mặc sớm đã nhận ra, ở một số phương diện, Thời Tuế có những nguyên tắc riêng của mình.
Theo lời Đoạn Mặc Hiên, thì đó chính là ‘cầu kì’.
Giống như bây giờ, Thời Tuế lấy khăn ướt ra, tỉ mỉ lau từng chiếc đũa, muỗng, bát đĩa lấy từ tủ khử trùng, còn tiện tay lấy luôn của Giang Kinh Mặc để lau.
Sau đó hắn ném gói khăn ướt lên bàn, ý tứ rất rõ ràng.
Ai thích dùng thì dùng.
Rồi bắt đầu cúi đầu, tập trung gắp thịt bò thêm vào bát của Giang Kinh Mặc.
“Ăn nhiều một chút, bây giờ còn có cơ hội cao lên.”
Giang Kinh Mặc học theo, cũng gắp đồ ăn vào bát Thời Tuế.
“Đội trưởng Thời, anh cũng ăn nhiều một chút, tuổi này rồi, biết đâu còn cao thêm được.”
“Chậc chậc chậc, bệ hạ đúng là khác biệt, chăm sóc tân sủng thần thật tận tình, còn bọn thần tử ba triều như chúng ta thì cứ ném lên bàn, thích dùng thì dùng. Thật là tiêu chuẩn kép, quá tiêu chuẩn kép, không bằng người mới!”
“Báo cáo kiểm tra nói em ấy cần bồi bổ nhiều, vẫn còn đang phát triển. Cậu không cho em ấy ăn nhiều thịt thì định để em ấy gặm gì? Gặm lão Cốc à?”
Cốc – đang tập trung cho rau mùi vào bát mì thịt bò của mình – Khải: !!!
Anh ngẩng đầu lên, vừa vặn nhìn thấy Giang Kinh Mặc nhe răng, nở nụ cười chuẩn mực thân thiện.
“Hồ đồ quá, ngươi là thần tử ba triều mà không hiểu lòng bệ hạ sao!!” Cốc Khải đau đớn nói.
“Để em ấy ăn, để em ấy ăn!”
Anh vừa nói vừa gắp thêm một đũa cho Giang Kinh Mặc, mang theo tình yêu thương của người cha già và sự ‘nịnh bợ’ của kẻ bị săn mồi.
“Ăn nhiều vào, ăn cho no nê đi.”
Giang Kinh Mặc cũng gắp lại: “Anh cũng ăn, anh cũng ăn.”
Cảnh tượng lúc đó vô cùng hòa hợp.
Điều này khiến Đoạn Mặc Hiên cảm thấy không yên lòng.
Hóa ra vẫn là lỗi của anh sao?
Anh đã nói rồi mà, anh không hợp với những người thích ăn rau mùi!
Cuối cùng, cuộc tranh cãi về rau mùi đã tới hồi gay cấn.
“Đoạn Mặc Hiên, tôi nói cho cậu biết, đợi tôi có tiền, tôi sẽ trồng đầy rau mùi khắp thế giới!!”
“Anh nghĩ anh giỏi à?! Đợi tôi có quyền lực, tôi sẽ ban hành luật cấm tất cả mọi người ăn rau mùi!”
Thời Tuế đã trộn xong gia vị, húp một miếng mì, thoải mái thở dài, lười biếng nhận xét: “Ấu trĩ.”
Sau khi thức tỉnh dị năng, cộng với cơ thể không ngừng hồi phục nhờ dị năng, khẩu vị của Giang Kinh Mặc ngày càng tốt, bữa sáng chưa qua lâu, nhưng vì làm hai giờ bài tập nên lúc này cậu cũng thực sự đói bụng.
Cậu húp một miếng mì to, trong lòng còn nghĩ lát nữa hỏi siêu thị bán đồ ăn vặt ở đâu, sau đó mua dự trữ chút đồ ăn phòng khi đói bụng.
Đoạn Mặc Hiên và Cốc Khải cuối cùng cũng chuẩn bị ăn, tranh cãi cũng tạm lắng.
Biết không thể mong đợi gì từ Thời Tuế, Đoạn Mặc Hiên quay đầu nhìn Giang Kinh Mặc.
“Bạn học Tiểu Giang, em nói xem, em có thích rau mùi hay không?”
Đội quân không thích rau mùi của anh ta nhất định phải có thêm một thành viên!
Cốc Khải nghe vậy cũng nghiêng đầu nhìn qua.
Ai quy định cá voi sát thủ không thể thích ăn rau mùi chứ!
Anh nhất định phải kéo được một chiến binh dũng mãnh về cho liên minh yêu thích rau mùi của mình!
Thanh niên đẹp trai luôn mang theo nụ cười ôn hoà ngẩng đầu lên.
Giang Kinh Mặc cắn đứt sợi mì, nuốt thức ăn trong miệng xuống.
Dị năng giả tiêu hao năng lượng rất lớn, vì vậy ba căng tin của Học viện Dị năng đều có khẩu phần rất lớn, giá cả lại rẻ. Giang Kinh Mặc ăn mấy đũa đã hết nửa bát.
Cậu nhìn hai người đang mong đợi nhìn mình, suy nghĩ một lúc rồi mở miệng.
“Làm hài lòng tất cả mọi người là rất khó.”
Giọng của thanh niên rất êm tai, thuộc loại ấm áp, cuối câu còn có chút mềm mại, giống như tiếng kêu của cá voi sát thủ mà con người từng ghi lại ở đại dương sâu thẳm.
Chủ yếu là nghe như một quả hồng mềm, rất dễ bị bắt nạt.
Mấy người ngồi quay lưng lại với tiểu đội của Thời Tuế nghe một lúc lâu, nhìn nhau, cố gắng trao đổi bằng ánh mắt.
— Cảm giác dị năng giả cá voi sát thủ này cũng chỉ có thế thôi, không có gì lợi hại.
— Hơn nữa, tính tình quá tốt, ngay cả trước mặt Thời Tuế mà tính tình cũng quá mức hiền lành, không giống như người quá lợi hại.
— Nhưng mà đẹp trai, còn nữa, tôi thích ăn rau mùi!
— Gì, rau mùi có mùi như bọ cánh cứng, sao lại có người thích ăn rau mùi chứ!
Cuối cùng, chủ đề lại quay trở về chuyện rau mùi.
Những người quan sát tình hình nhất trí rằng:
— Không phải chỉ là một cái bánh bao mềm thôi sao, bây giờ còn đang cố gắng làm dịu cuộc tranh cãi giữa các thành viên trong tiểu đội của Thời Tuế.
— Nếu thực sự gia nhập đội của Thời Tuế, chắc chắn sẽ là một nhân vật phụ trợ.
Sau đó, Giang Kinh Mặc lại cười một tiếng, vui vẻ đưa ra quyết định.
“Nhưng em có thể làm cho tất cả mọi người đều không hài lòng. Khi em có tiền và quyền lực, em sẽ trồng đầy rau mùi khắp thế giới, rồi ban hành luật, ai thích ăn rau mùi thì không được ăn, ai không thích ăn rau mùi thì phải ăn mỗi bữa luôn!”
Đoạn Mặc Hiên:…
Cốc Khải:…
Thời Tuế nghẹn lại, dừng một chút, rồi nuốt miếng mì trong miệng, quay đầu sang một bên, vai bắt đầu run nhẹ.
“Khụ khụ khụ—”
Đó là tiếng sặc của những người nghe lén vì bất ngờ nghe được câu nói kia.
Đây là cái loại ma quỷ gì???
Họ run rẩy, sợ hãi và kinh ngạc quay đầu nhìn nụ cười ôn hòa của Giang Kinh Mặc, cơ thể không tự chủ được mà lệch sang một bên.
Quá đáng sợ, dị năng giả cá voi sát thủ quá đáng sợ!!
Đoạn Mặc Hiên chỉ cảm thấy cái tay đang cầm đũa của mình cũng run lên.
“Giỏi lắm, Diêm Vương đang đứng sau lưng xăm hình cho em kìa.”
“Ăn đi, không muốn ăn thì vào phòng huấn luyện làm ba bài tập mô phỏng rồi quay lại.”
Không biết là do lời đe dọa này có hiệu quả, hay là câu nói của Giang Kinh Mặc vừa rồi quá chấn động.
Trong suốt bữa ăn còn lại, Cốc Khải và Đoạn Mặc Hiên chỉ yên lặng ăn hết mì thịt bò, không gây rối nữa.
Khi ăn xong, Thời Tuế lau miệng, quay đầu thấy Giang Kinh Mặc cũng đã ăn xong, canh đã uống hơn nửa, dầu đỏ của mì bò dính trên khóe môi của Giang Kinh Mặc.
Cậu đang thè chiếc lưỡi hồng ra liếm.
Không những không liếm sạch, mà còn làm đôi môi đỏ thêm bóng bẩy.
Thời Tuế rút khăn giấy, đặt lên khóe môi của Giang Kinh Mặc.
“Lau kỹ vào, thời gian cũng gần đến rồi, lát nữa em đến trước tòa nhà giảng dạy chờ giảng viên chủ nhiệm mới đi.”
“Trường có siêu thị không ạ?”
Giang Kinh Mặc nhận khăn giấy, lau khóe miệng rồi hỏi.
“Có, ngay bên cạnh sân vận động, biển hiệu rất lớn, trên đường đi đến tòa nhà giảng dạy sẽ thấy. Em còn gì chưa mua có thể mua ở đó, nơi đó còn bán cả quần áo.”
Đoạn Mặc Hiên vẫn chưa hết bàng hoàng vì chuyện rau mùi, nhẹ nhàng nói.
Giang Kinh Mặc nhận được câu trả lời vừa lòng, được đưa đến cổng tòa nhà giảng dạy. Thời Tuế cùng hai người còn lại có việc khác phải giải quyết nên để Giang Kinh Mặc ở đây chờ giảng viên chủ nhiệm mới của mình.
Lúc này, sắp đến giờ lên lớp.
Trước tòa nhà giảng dạy, hầu hết sinh viên năm nhất đã nghe được tin tức, nhìn Giang Kinh Mặc đang đứng yên tĩnh dưới gốc cây, biểu cảm có chút kỳ lạ.
Ban cấp cao sau khi nhận được tin Giang Kinh Mặc có khả năng sẽ gia nhập đội của Thời Tuế, từng người một thò đầu ra từ cửa sổ nhìn xuống.
“Trông không giống dị năng giả có dị năng hung hãn, nhưng chắc chắn sẽ vào lớp chúng ta nhỉ?”
“Cá voi sát thủ đấy, cậu không nghe con báo nhỏ trong lớp mình nói à? Trưa nay cậu ta ăn trễ nên gặp được bạn học mới này, nói rằng bạn học mới rất tàn bạo mà?”
“Hừ, mặc kệ tính cách cậu ta thế nào, đến lúc đó không phải là sẽ chứng minh bằng nắm đấm sao? Chiều nay mình sẽ cho cậu ta một bài học ra trò!”
“Anh Kiệt, anh nói đúng không?”
Nghiêm Kiệt vừa bước vào lớp, được vây quanh đi tới cạnh cửa sổ, hắn từ trên cao nhìn xuống, khẽ hừ lạnh.
Người ta nói cá mập không bì được với cá voi sát thủ trong đại dương, nhưng bây giờ là dị năng giả, có thắng được hay không còn phải xem lại.
Đặc biệt là người kia trông như một quả hồng mềm vậy.
“À, cậu ta nhìn qua đây rồi!”
Giang Kinh Mặc nhận thấy ánh mắt quá đỗi nóng bỏng từ trên cao, ngẩng đầu nhìn nhóm người chen chúc bên cửa sổ, cậu dừng lại một chút rồi nở một nụ cười hòa nhã, vẫy tay chào họ.
Thanh niên có mái tóc hơi dài, gương mặt ôn hòa xinh đẹp, dưới ánh nắng vụn vặt xuyên qua tán cây vào buổi trưa, mang theo nụ cười, trông đặc biệt lấp lánh.
Dù ban cấp cao có kiêu ngạo đến đâu, thì cũng đều là mấy thanh niên choai choai, bất ngờ chạm phải khuôn mặt xinh đẹp này, ai cũng ngớ người ra.
Nghiêm Kiệt cũng ngẩn người.
Không cần ai nói, bọn họ nhanh chóng rời khỏi cửa sổ.
Một nhóm người nhìn nhau.
“Khiêu khích! Đây chắc chắn là khiêu khích!”