Mệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 998

topic

Mệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 998 :Truyền thừa huyết mạch
“Có nên gặp không?” Giang Khải nói thầm, “Không bị đánh ra ngoài chứ.” Suy nghĩ, Giang Khải cảm thấy mình cũng hơi quá đáng, đang chuẩn bị rời đi.
Đúng vào lúc này, hắn nghe thấy một giọng nữ truyền đến từ sau lưng.
“Này, lão tử đợi ngươi ba tháng rưỡi, kết quả bây giờ ngươi gặp cũng không gặp ta một lần đã muốn đi?” Giang Khải quay đầu thấy nữ tử xinh đẹp kia, lập tức ngây ngẩn cả người.
Trên mặt Thường Tư Diêu xuất hiện một nụ cười thản nhiên, như tuyết trắng thuần khiết trong ngày mùa đông.
Giang Khải cũng không ngờ mình lại bị tóm gọn.
Không phải ngày nào Thường Tư Diêu cũng tuần tra cửa công hội chứ!
Cũng không biết có phải danh tiếng của Giang Khải trở nên lớn hơn không, vốn xung quanh chỉ có lẻ tẻ vài người đi đường ngang qua, sau khi thấy Giang Khải lại đi thông báo khắp nơi, lúc này xung quanh lại có mười mấy quần chúng ăn dưa.
Thường Tư Diêu đi đến trước mặt Giang Khải.
Từ lần đầu tiên bọn họ gặp mặt đến bây giờ đã qua hai năm, nhưng lúc gặp lại Thường Tư Diêu, nàng lại xinh đẹp hơn lần đầu tiên gặp nhau.
“Ây… Cái đó, lần trước ngươi hẹn ta đến, đúng lúc gặp được vài chuyện nên chậm trễ.” Giang Khải ấp úng nói.
Thường Tư Diêu buồn cười nhìn Giang Khải, “Ta biết.” Không chỉ nàng biết, người Địa cầu đều biết.
Một ngày trước ngày hai người hẹn nhau, Giang Khải chủ động tiến vào Vĩnh hằng khốn thú ngược lao, lấy sức một mình hoàn thành bách thắng vô cùng vĩ đại!
Thường Tư Diêu nghiêng đầu đánh giá Giang Khải, sau đó mỉm cười, “Lúc trước ở Vẫn Lạc quáng khu, ngươi muốn hỏi ta một câu, rốt cuộc đó là gì?” Giang Khải hơi ngạc nhiên.
Lúc trước hắn lấy hết can đảm thổ lộ nhưng không nhận được câu trả lời của Thường Tư Diêu.
Suy nghĩ, Giang Khải hít sâu một hơi, nói, “Ta hỏi ngươi, ngươi có bằng lòng làm bạn gái của ta không.” Thường Tư Diêu nhin cười.
Thi Thi tỷ thật sự không lừa nàng, lúc ấy Giang Khải cũng không nói “Ngươi có bằng lòng làm Siêu viễn xạ kích của ta không”…
“Vậy, vào ngày Chủ Thần các ngươi tổ chức hội nghị liên minh cổ võ mới, lúc đó ngươi nói với ta những lời kia, là nói trong lúc tỉnh táo hay trong lúc không tỉnh táo?” “Lúc ấy… Ta, ta rất tỉnh táo…” Giang Khải nghiêm túc nói.
Trong mắt Thường Tư Diêu đong đầy nước mắt.
“Ngươi nói ngươi không có chỗ dựa, xuất thân thấp hèn, không có tiền còn chọc ra một đống rắc rối, nhưng ngươi bằng lòng dùng hết tất cả để quan tâm ta, bảo vệ ta? Vậy bây giờ thì sao, ngươi còn bằng lòng không?” Giang Khải nhìn Thường Tư Diêu, mím môi, nhẹ gật đầu, “Bằng lòng.” Giang Khải vừa nói xong hai chữ này, Thường Tư Diêu cũng không nhịn được nữa nhào vào trong ngực Giang Khải.
Nàng khóc nói, “Đứa ngốc, ta chờ câu nói này của ngươi, đã chờ hai năm…” Giang Khải hơi ngơ ngác, “Ngươi, ngươi có phải là Thường Tư Diêu không? Không phải ngươi nói ngươi đã có người mình thích, nói chúng ta không có khả năng… Hơn nữa, ngươi cũng không nói ‘lão tử’!” Thường Tư Diêu ôm eo Giang Khải, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt vô cùng nghi ngờ của Giang Khải, vừa buồn cười vừa tức giận, “Người ta thích vẫn luôn là ngươi!” Giang Khải vô cùng ngạc nhiên, nhưng lúc này hắn không cần hỏi càng nhiều vấn đề hơn.
Khi đó hắn còn rất nhỏ yếu, một lần đó cũng là lúc hắn cách tử vong gần nhất, là nữ hài này cứu hắn lại từ trong thế giới lạnh băng.
Từ đó về sau, trong lòng Giang Khải không chứa được nữ hài khác nữa.
Tô Noãn Noãn cũng tốt, Doãn Lăng Sa cũng được, đều không thể tiến vào trong lòng Giang Khải, chỉ có mình Thường Tư Diêu, nàng khiến Giang Khải lấy can đảm tỏ tình lần đầu tiên, khiến hắn không tiếc giả danh thay thế người khác tham gia luận võ xem mắt của nàng, khiến hắn làm rất nhiều việc mà trước kia muốn cũng không dám làm.
Giang Khải duỗi hai tay ra ôm lấy Thường Tư Diêu, hơi nhắm mắt lại khẽ nói, “Cảm ơn ngươi bằng lòng tốn thời gian hai năm chờ một kẻ ngu như ta…” Quần chúng ăn dưa xung quanh may mắn thấy tình cảnh ngàn năm một thuở này, bàn tán ầm ĩ.
“ĐM, không phải chứ, thầm mến vương cũng có ngày hôm nay, heo đực leo cây, cây vạn tuế nở hoa!” “Thường Tư Diêu là ai, không phải là một trong những nữ thần xinh đẹp nhất Hoa Hạ ở khu chúng ta sao!” Giang Khải đang hưởng thụ thời gian tốt đẹp lần đầu tiên tỏ tình thành công từ lúc chào đời đến nay, dường như Thường Tư Diêu nhớ đến điều gì đó, đột nhiên rời khỏi vòng tay của Giang Khải.
“Đi!” “A? Đi đâu?” Giang Khải như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc.
“Qua mấy ngày nữa cha ta sẽ online, để hắn thấy ngươi sẽ rất phiền phức, tóm lại chúng ta nhất định phải rời khỏi Côn Luân!” Thường Tư Diêu có vẻ hơi sốt ruột.
Giang Khải nhíu mày, “Cha ngươi không phải hội trưởng sao? Chẳng lẽ hắn phản đối chúng ta ở bên nhau?” Thường Tư Diêu muốn nói lại thôi, nói, “Ai, nói rất dài dòng, ta nói không phải hội trưởng, sau này ta lại giải thích với ngươi, tóm lại chúng ta rời khỏi nơi này trước!” Thấy Thường Tư Diêu vội vàng như vậy, Giang Khải liền gật đầu, dẫn theo Thường Tư Diêu rời khỏi Côn Luân công hội.