Mạnh Lên Từ Huyện Lệnh Bắt Đầu - Chương 1062
topicMạnh Lên Từ Huyện Lệnh Bắt Đầu - Chương 1062 :Nửa công nửa thủ mới là giai đoạn cuối cùng / Quả nhiên không thể ngăn cản (1)
Nếu Thẩm Mộc lại giành chiến thắng áp đảo, thế hệ trẻ của Kiếm Thành chắc chắn sẽ mất hết thể diện.
Nhưng nói thật lòng, thực lực của những người này không kém Bạch Tuấn Phong là bao, ngay cả hắn còn thua, nếu một đối một, bọn họ thực sự không có chắc chắn thắng tuyệt đối.
"Thẩm Mộc! Cuồng vọng đến thế, chẳng lẽ không coi ai ra gì, không đặt người của Kiếm Thành chúng ta vào mắt sao?"
"Hừ, ta cảm thấy ngược lại thật thú vị, ngươi người này có gan, ta thích, nhưng Kiếm Thành có quy củ ở đây, vẫn phải giao thủ với ngươi."
"Ha ha, tiểu tử ngươi chính là không nể mặt tất cả chúng ta đúng không?"
"Lát nữa phải nói với Tống Nhất Chi rằng, nam nhân nàng tìm lời lẽ không khéo, ra ngoài rất dễ bị đánh đó."
"Được rồi mọi người, muốn làm quen thì đánh xong rồi hãy nói! Lời hắn đã nói ra, vậy người của Kiếm Thành chúng ta không thể không tiếp chiêu!"
"Thẩm Mộc, nếu ngươi không thể vượt qua được bọn ta, thì sau này ở Kiếm Thành, ta thấy ngươi đừng hòng sống yên ổn mà ở cùng Tống Nhất Chi, còn không đủ làm nàng mất mặt sao."
"Không sai! Cho dù sau này có thể làm cậu em vợ của chúng ta, thì cũng phải trả giá mọi đại giới!"
Thẩm Mộc: ???
Đối mặt lời của mọi người, Thẩm Mộc trực tiếp mộng bức.
"Cái quái gì mà xưng hô kiểu này chứ? Đã được sự đồng ý của ta đâu mà tự tiện nhận làm cậu em vợ?"
Hắn nhún vai, sau đó lạnh nhạt nói: "Việc mất mặt hay không, đánh rồi tính. Đương nhiên, nếu các ngươi nhất định phải cho rằng như vậy, ngược lại cũng không sao, khi nào nhớ kỹ mang quà ra mắt."
!!!
???
……?
Thẩm Mộc hơi bất ngờ, những chuyện này thật khó mà giải thích rõ ràng.
Dù sao Tống Nhất Chi đích xác được coi là một nửa sư phụ của hắn.
Dĩ nhiên, dựa theo thuyết pháp lúc trước của Tống Nhất Chi, chỉ cần Thẩm Mộc đến Kiếm Thành trấn thủ ba năm, thì xem như đã trả ơn thụ kiếm của nàng.
Bất quá, nếu sau khi hoàn thành ước định mà trực tiếp đoạn tuyệt tình cảm sư đồ, sau đó đổi một cái xưng hô, Thẩm Mộc chẳng biết tại sao, liền bỗng nhiên cảm thấy có chút… thiếu vắng đi một phần kích thích.
Nói như thế nào đây, tóm lại là sư phụ vẫn thú vị hơn bạn bè a.
Nghe lời của Thẩm Mộc xong, tất cả mọi người sững sờ mắt, sau đó tựa hồ nghĩ tới điều gì.
Trong Kiếm Thành, thì lại bắt đầu một trận ồn ào.
"Chậc chậc! Được đấy tiểu tử, không ngờ lá gan vẫn còn lớn! Ha ha."
"Mới đến cửa đã nghĩ đến những chuyện này, nếu là ta, liền mau mau khiêm tốn một chút, miễn cho bị đánh!"
"Ta cảm thấy cũng là nhân chi thường tình mà, dù sao đều là người trẻ tuổi."
"Được rồi, ít nói lời vô ích đi, các ngươi còn muốn đánh nữa hay không?"
"Mau đánh đi! Trời tối rồi!"
"Mặc kệ đơn đấu hay quần ẩu, xông lên là được rồi!"
Phần lớn Kiếm Tu của Kiếm Thành đều là người không câu nệ tiểu tiết, dù sao ở đây phóng khoáng đã quen, không có những quy củ thủ cựu như những Đại Tông môn khác.
Cho nên nghĩ cái gì thì nói cái đó.
Vả lại Thẩm Mộc nghe được lời này, rất nhiều người thực ra cũng không quá để tâm, quy củ của Kiếm Thành chính là, trừ cảnh giới và kiếm, những thứ khác cũng không tính là quá trọng yếu, càng không có những lễ nghi phiền phức kia.
Có một số việc ý nghĩ kỳ quái, chỉ cần có thực lực kia, liền không ai nói gì.
Bất quá đối với Thẩm Mộc mà nói, lúc đầu hắn thực ra thật không có nghĩ quá nhiều, vốn dĩ cũng chỉ là dựa theo ước định trước mà làm việc.
Ầm ầm!
Mọi người đang nói đùa thì, một trận tiếng động lớn vang lên.
Sau đó, đám người bên ngoài cửa thành đúng là rút kiếm ra, trực tiếp bày ra trận hình.
Cảnh tượng lần này, nếu đặt ở các lục địa khác, nhất định sẽ khiến người ta bàn tán say sưa, dù sao không phải lúc nào cũng có cơ hội nhìn thấy nhiều Kiếm Tu cảnh giới tầng mười đến vậy, cùng nhau vây công một người.
Vả lại trước đây ở Kiếm Thành, cơ hồ cũng không có cảnh tượng và trận thế như hôm nay.
Cho dù là Vấn Kiếm, cũng đều là một đối một.
Năm đó Chử Lộc Sơn cùng Hạng Thiên Tiếu lúc tới, cũng là từng bước một đánh lên.
Dưới tình huống bình thường, có thể đánh thắng hai ba người liền đã coi như là khá lắm rồi.
Nhưng không ai từng nghĩ tới, sau khi Thẩm Mộc đến đây, quy củ này xem như bị phá vỡ.
Nhìn thấy đối diện bày ra kiếm trận, Thẩm Mộc biểu cảm cũng hơi nghiêm túc, vén tay áo lên.
Dù sao đều là những Kiếm Tu có thực lực không tầm thường, cùng xông lên thì vẫn phải tôn trọng chút.
Bạch!
Kiếm Khí bén nhọn đã phát ra từ phi kiếm của mấy người kia.
Thẩm Mộc cũng không nói thêm lời nào, chân hắn khẽ đạp về phía trước, sau đó cả người nhanh chóng vọt tới, bụi đất tung bay, mặt đất rung chuyển.
Mấy trăm Khí phủ lần nữa sáng lên, sức mạnh cường đại bắt đầu hội tụ.
Hơn chín trăm Khí phủ khiếu huyệt, khiến đám đông vẫn như cũ nhìn mà than thở.
Nguyên khí quanh người hắn bắt đầu không ngừng ngưng tụ.
Đồng thời, mấy người đối diện đã sử dụng phi kiếm của mình, bảy tám loại kiếm ý cường đại bao phủ chung quanh, sau đó liền muốn chém thẳng về phía Thẩm Mộc.
Bành!
Ngay khi những phi kiếm này sắp sửa chém tới trước mặt Thẩm Mộc thì, hắn đấm một quyền xuống mặt đất.
Oanh một tiếng, mặt đất trực tiếp bị nện nứt toác, đá vụn lập tức bắn tung tóe, cản lại toàn bộ Kiếm Khí của đối diện.
Mà cùng lúc đó, một tấm Trượng Thiên Súc Địa phù chú lóe lên trên người hắn, Thẩm Mộc đã đến sau lưng một trong số các kiếm tu.
Một loạt thao tác liền mạch, khá nhanh.
Trên tường thành, tất cả mọi người đều ồ lên một tiếng.
Trước đó bọn hắn thấy là sức mạnh thuần túy của nhục thân cùng tốc độ của Thẩm Mộc.
Nhưng mà lần này lại không nghĩ tới hắn lại còn sử dụng phù lục để đối chiến, trực tiếp đánh đám người trở tay không kịp.
Sau một khắc, Thẩm Mộc một cước bước ra!
Bành!
Một tiếng nổ vang kịch liệt, tên Kiếm Tu không kịp phản ứng kia tựa như quả bóng da bị bơm căng, bị một cước đạp bay ra ngoài mấy dặm.
Những người khác thấy vậy, nhanh chóng đổi hướng, tiếp tục đánh tới bên này.
Mà Thẩm Mộc đột nhiên quay người, quanh thân kim quang lóe lên, một quyền tung ra, trực tiếp đánh bay người ở ngay trước mặt hắn.
Sau khi phi kiếm của người kia tiếp xúc với nắm đấm của Thẩm Mộc, liền giống hệt như lúc ấy Bạch Tuấn Phong, giống như gặp phải một lớp phòng ngự khó lòng đột phá, khó tiến thêm một chút nào.
Thẩm Mộc không hề dừng lại, tiến lên đột ngột, ngay sau đó lại là hai tiếng va chạm.
Hai người phía sau như diều đứt dây bay rớt ra ngoài, cuối cùng bị đánh bay lên tường thành, rồi mới rơi xuống đất.
Thực ra quyền cước chi lực của Thẩm Mộc hôm nay, đã không thua kém lực sát thương thấy rõ, chỉ là trước đây một mực không có cơ hội sử dụng mà thôi.
Dù sao dựa vào nắm đấm đánh như vậy, nào có Thiên Ma Thương đến nhanh bằng.
Giờ phút này, sau khi trận hình của những Kiếm Tu này bị Thẩm Mộc đánh tan, đã có hai ba người khó mà tiếp tục chiến đấu.
Mấy người còn lại, liền cũng lập tức có chút rối loạn tình thế.