Lầu Trên Lầu Dưới - Chương 62

topic

Lầu Trên Lầu Dưới - Chương 62 :Xảy ra chuyện gì?

Lúc Phó Nhàn Linh trở lại công ty, cô nhìn thấy một cốc nước đường nâu gừng trên bàn và sáu bông hồng Mân Côi ở bên cạnh.

Cô tươi cười cầm bông hoa lên, đưa lên mũi ngửi thử, chưa kịp mở di động, một đồng nghiệp đi tới vỗ vai cô cười, “Cảm ơn chồng chị Phó về trà sữa.”

Cô bối rồi nhìn qua, nhiều đồng nghiệp đang cảm ơn cô:

“Cảm ơn trà sữa của vợ chồng cô, cảm ơn cô.”

“Chị Phó, em lấy đồ mang về cho chị. Đây, có ghi chú trên đó. Trà sữa chồng chị mời chúng tôi uống ngon quá!”

Một cô thực tập sinh mới tốt nghiệp tới, vừa hâm mộ vừa nói với cô.

Phó Nhàn Linh cầm tờ giấy và liếc nhìn, trên đó viết: [Mấy ngày nay Phó Nhàn Linh cảm thấy không được khỏe, tôi hy vọng các đồng nghiệp sẽ thông cảm nhiều hơn. Đây là trà sữa cho mọi người, cảm ơn.]

Đây là chữ của Vu Hướng Tây, cậu ấy đích thân gửi đến đây sao?

Phó Nhàn Linh không thể nhịn được cười, cô cắt hoa và cắm vào lọ, đổ đầy nước và đặt lên bàn. Sau đó cô nhấc điện thoại và gửi cho cậu một tin nhắn:

[Hôm nay cậu đến công ty tôi?]

[Không, tôi mua rồi nhờ người khác gửi.] Vu Hướng Tây nhanh chóng trả lời:

[Chị …có nhớ tôi không? ]

Phó Nhàn Linh mỉm cười gõ hai chữ: [Một chút.]

Vu Hướng Tây trực tiếp gửi lại giọng nói: “Chị ….bây giờ tôi có thể qua đó được không?”

“Không.” Phó Nhàn Linh cười khúc khích: “Đi làm đi, cố lên.”

“Ừm!”

Cúp máy, tâm trạng Phó Nhàn Linh cảm thấy tốt hơn nhiều, sau khi uống nước gừng và đường nâu, cô bắt đầu làm việc.

Mặt khác, đồng nghiệp xung quanh biết cô “không khỏe”, mọi người cố giảm bớt lượng công việc cho cô, không sai mấy việc vặt,gần như cô ngồi chơi cả buổi chiều.

Cho đến lúc sắp tan tầm, cô nằm tựa vào ghế xoa xoa eo đã mỏi nhừ.

Khi điện thoại reo, cô nghĩ đó là Vu Hướng Tây, liếc mắt nhìn qua mới phát hiện là mẹ cô đang gọi.

Cô nhấn nút trả lời: “Mẹ à… có chuyện gì vậy?”

Từ khi mẹ Phó phát hiện ra Trương Tuyền Phong lừa dối bên ngoài, bà đã về nhà trốn trong phòng khóc rất lâu, không dám để cho ông Phó biết, ông vừa mới phẫu thuật tim xong. Thậm chí bà còn lo lắng hơn nếu Phó Nhàn Linh biết, vì bà biết Phó Nhàn Linh yêu Trương Tuyền Phong nhiều như thế nào.

Lúc còn chưa kết hôn, trên laptop của Phó Nhàn Linh đều là những thứ Trương Tuyền Phong yêu thích. Cũng là mẹ Trương nói cho bà biết, ngày thường Trương Tuyền Phong thích nghe nhạc, xem chiếu bóng, Phó Nhàn Linh cũng đã xem qua một lần. Còn ghi lại xuống sổ tay, thậm chí cô còn yên lặng ghi lại đồ Trương Tuyền Phong thích ăn, xin mẹ Phó dạy cho cô cách nấu.

Mẹ Phó nhớ lúc hai người bọn họ vừa mới kết hôn, Phó Nhàn Linh theo Trương Tuyền Phong về nhà dùng cơm. Trong mắt Phó Nhàn Linh đều là Trương Tuyền Phong, gắp thức ăn cho hắn, lột tôm cho hắn. Mình còn chưa ăn no, Trương Tuyền Phong lại có chuyện gấp muốn đi, cô cũng chỉ cười rồi chào ba mẹ, sau đó ngoan ngoãn theo sau Trương Tuyền Phong rời đi.

Mẹ Phó nghĩ đến những chuyện này, trong lòng đau đớn không thể thở nổi. Bà không có cách nào tưởng tượng, nếu như con gái bảo bối mà mình nâng như nâng trứng trong lòng bàn tay, biết được Trương Tuyền Phong ngoại tình, sẽ có tâm trạng gì.

Thế nhưng vừa nghe được âm thanh Phó Nhàn Linh trong điện thoại, nước mắt mẹ Phó lại ngăn không được, bà nói không nên lời, cúp điện thoại.

Không bao lâu Phó Nhàn Linh gọi lại, hỏi bà : “Mẹ, xảy ra chuyện gì?”

Mẹ Phó thật vất vả nhịn xuống nước mắt: “Tiểu Nhàn, mẹ không có việc gì, chỉ là muốn nói, con ăn nhiều một chút, con quá gầy.”

Phó Nhàn Linh nghe thấy tiếng nói nghẹn ngào của bà, lo lắng hỏi: “Mẹ, có phải mẹ cãi nhau với ba không? Mẹ nhường nhịn một chút, ba vừa làm xong phẫu thuật, không thể tức giận.”

“Không đâu.”

Mẹ Phó nghẹn ngào nói: “Mẹ với ba con không có chuyện gì, chỉ là… Chỉ là… Lo lắng cho con, mẹ cùng ba ở với nhau…nhưng còn con thì làm sao bây giờ.”

“Mẹ nói bậy gì thế.”

Nước mắt Phó Nhàn Linh rơm rớm:

“Mẹ, con không nghe được những này, không phải mẹ và ba muốn sống lâu trăm tuổi, không phải hai người nói phải đợi con sinh đứa nhỏ sao. Chờ thêm mấy năm, con sẽ sinh đứa bé, cho hai người bế.”

“Chuyện sinh đứa nhỏ không vội.”

Mẹ Phó nói :

“Không cần gấp gáp, giờ sức khỏe ba con yếu, mẹ bây giờ… cũng không tiện chăm đứa nhỏ. Không cần gấp phải sinh con đâu.”

Phó Nhàn Linh gật gật đầu, lại hỏi: “Vậy mẹ có chuyện gì thế?”

“Hôm nay mẹ xem phim, có người bà kia cũng rất đáng thương, con rể đi ngoại tình, con gái có con… đáng thương quá, mẹ liền nghĩ tới con. mẹ lo lắng…”

Mẹ Phó hỏi: “Tiểu Nhàn, nếu như Tuyền Phong ngoại tình, con sẽ làm thế nào?”

Trái tim Phó Nhàn Linh nảy lên một cái, cô thậm chí còn nghi ngờ có phải mẹ cô đã biết chút gì hay không.

“Sẽ không.” Cô cười cười :

“Nếu như anh ấy ngoại tình, con sẽ ly hôn, không có chuyện hết.”

“Tốt, tốt.” Mẹ Phó đồng ý nói : “Ly hôn là tốt, ly hôn là tốt.”

Phó Nhàn Linh bất giác không biết nên nói gì, nghe mẹ Phó nói :

“Mẹ có việc tìm Hiểu Hiểu, mẹ cúp đây.”

“Vâng.”

Trong lòng Phó Nhàn Linh ẩn ẩn có dự cảm không làn, vừa tan làm đi ra khỏi công ty không xa, cô đã nhận được điện thoại của Thôi Hiểu: “Ôi trời, mẹ cậu biết Trương Tuyền Phong ngoại tình rồi, vừa gọi điện thoại hỏi tớ… đcm, hôm nay tớ loanh quanh mệt chết… để tớ nghỉ một lát đã..”

“Bà nói muốn hai người ly hôn.”

Thôi Hiểu ở bên kia thở phì phò nói, “Haha, cậu còn sợ ba mẹ biết đúng không? Cậu nhìn xem, so với chuyện con gái ly hôn thì họ càng không chấp nhận được việc nhìn con gái mình chịu khổ.”

Vành mắt Phó Nhàn Linh đã đỏ bừng.

Cô cúp điện thoại, cố gắng đón xe về nhà, khóc nửa tiếng mới ngừng lại được.