Lão Xà Tu Tiên Truyện - Chương 164
topicLão Xà Tu Tiên Truyện - Chương 164 :Thượng Cổ Hung Ma, ác quỷ tối thượng.
Gió mạnh thổi qua, nhưng Hứa Hắc vẫn như cũ đứng im trên sa mạc, nửa người của hắn máu thịt lẫn lộn, nhưng vẫn đứng hiên ngang. Hình dáng của hắn dần dần lộ ra trước mắt mọi người.
Ánh mắt mọi người đều trở nên đờ đẫn.
Nhóm tu sĩ dám đi sâu vào di tích này đều là những người gan dạ, họ đã gặp qua đủ loại xác chết và đủ loại con rối, tâm trí của họ vượt xa những gì người bình thường có thể nghĩ tới.
Nhưng dù như vậy, những người có mặt ở đây khi nhìn thấy bộ dạng của Hứa Hắc đều không khỏi cảm thấy hít phải một luồng khí lạnh toát.
"Đây là loại quái vật gì vậy?"
"Yêu tu! Đây nhất định là yêu tu!"
"Rít!"
Mọi người đều cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.
Lúc này, cái đầu trọc khổng lồ của Hứa Hắc lộ ra, trên đó có rất nhiều khuôn mặt người với vẻ mặt khác nhau, còn có hơn hai mươi con ngươi, toàn thân phủ đầy những khối u hình thù kỳ lạ. Trên nửa cơ thể đã bị nổ tung trước đó, vậy mà lại thấy được có vô số cơ thể đang vặn vẹo, ép chặt vào nhau một cách khó tin.
Hứa Hắc kẽ động một cái, nửa cơ thể đã bị nổ tung tự động hồi phục, cánh tay bị mất cũng mọc ra lại.
Hắn nhìn Chu Văn Quân trước mặt, đối phương đã bất tỉnh, nhưng trong cơ thể vẫn có một luồng sinh khí ổn định truyền vào, không ngừng chữa lành vết thương.
“Giết không được ngươi ư?”
Hứa Hắc tóm lấy Chu Văn Quân, trên đầu hắn mở ra một cái miệng thật to, trực tiếp đem cả cơ thể Chu Văn Quân nuốt vào trong đó.
"Rắc, rắc!"
Âm thanh nhai nuốt rùng rợn vang lên.
Cả cơ thể đều bị Hứa Hắc từ từ nuốt chửng vào trong.
Một chiêu thức đáng sợ như vậy khiến đám sát thủ áo đen hoàn toàn chết trân tại chỗ như bị sét đánh.
Khoảnh khắc tiếp theo.
Chỉ thấy một khuôn mặt mới xuất hiện trên đỉnh đầu của tên Đồ Phu. Đó là khuôn mặt của Chu Văn Quân, vẻ mặt đầy sự sợ hãi với đôi mắt lồi ra, như thể cô ấy đã phải chịu đựng sự tra tấn rất lớn trước khi chết.
"Cái quái gì thế này?"
"Thật quá đáng sợ! Đây là Thượng Cổ Hung Ma sao?"
"Tôi chịu không nổi nữa!"
Đủ loại tiếng kêu sợ hãi phát ra từ đám đông. Đây đều là những tu sĩ đã được chọn lọc kĩ càng, không có người yếu đuối nào có thể đến được đây.
Chỉ là cảnh tượng này quá kinh khủng, cả đời họ chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng kinh hãi như này.
Thậm chí, chuyện này còn có thể để lại bóng ma tâm lý trong lòng bọn họ!
Lưu Bất Quần nuốt nước miếng, thế này mà còn muốn hợp tác với hắn ư? Đây đâu phải là lột da hổ, đây là đi tìm chết!
Thiên Cơ Thượng Nhân cũng sửng sốt, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc và khó tin.
"Không thể nào, ta tính toán được ở đây có thiên mệnh chi tử, làm sao có thể là tà linh được chứ? Nhất định là còn người khác." Thiên Cơ Thượng Nhân tự lẩm bẩm.
Bóng dáng hư ảo của Chu Khánh Hiên không còn kiềm chế được sát ý, toàn thân bị đốt cháy, biến thành một thanh quang kiếm, bắn về phía Hứa Hắc.
"Ác ma, hôm nay ta sẽ giết ngươi!"
Bóng dáng của Chu Khánh Hiên bùng nổ một nguồn năng lượng chưa từng có trước đây, đây là một đòn đốt cháy toàn bộ hóa thân, có thể xem là đòn mạnh nhất, tuyệt đối phải đứng ở cảnh giới Kim Đan.
"Cứu...cứu tôi..."
Đột nhiên, phía trên đầu tên Đồ Phu, khuôn mặt của Chu Văn Quân phát ra tiếng kêu cứu yếu ớt, đôi mắt rưng rưng nước mắt.
Chu Khánh Hiên cảm giác đầu óc muốn nổ “Bùm" một tiếng, da đầu tê dại, thân thể đang tiến tới lập tức cứng đờ.
Hắn lập tức nhận ra đối phương đang lừa hắn!
Đáng tiếc, đã quá muộn!
Hứa Hắc ra tay rất dứt khoát, con mãng xà lao tới, nó tự làm nổ tung cơ thể, đồng thời đem cả năm con rắn khác cũng nổ tung theo, khiến Chu Khánh Hiên càng yếu đi.
Lập tức hắn vung lên Nhiếp Hồn Kỳ, hút Chu Khánh Hiên vào trong, mang theo toàn bộ rắn linh về về.
Rắn linh lập tức vồ lấy hắn, nuốt sạch hư ảo của Chu Khánh Hiên.
Quá trình này tưởng chừng như diễn ra rất chậm rãi nhưng thực tế lại toàn bộ quá trình diễn ra chỉ trong chớp mắt.
Sống chết chỉ trong nháy mắt, do dự sẽ dẫn đến thất bại!
Chu Văn Quân đã sớm chết từ lâu, tiếng kêu cứu là do Hứa Hắc cố ý khống chế tạo thành, nhằm quấy nhiễu tâm trí đối phương.
Chu Khánh Hiên quả nhiên bị lừa, hắn ta đã khựng lại trong giây lát.
Nhưng chính trong khoảnh khắc đó, Hứa Hắc đã có được cơ hội, xuất ra con mãng xà và năm con rắn từ trong Nhiếp Hồn Kỳ, thành công giải quyết được rắc rối lớn này.
Hứa Hắc bắt buộc phải làm điều này.
Một khi hắn rơi vào thế hạ phong hoặc chịu một chút thương tổn thôi, thì những người đang để mắt tới hắn sẽ ngay lập tức tấn công và nghiền nát con quái vật xấu xí này của hắn thành tro bụi.
Hắn phải dùng thủ đoạn, chớp lấy thời cơ để giết chết Chu Khánh Hiên một cách hoàn hảo, như vậy mới có tác dụng răn đe!
Lúc này Hứa Hắc chuyển sự chú ý của mình về phía mười mấy người còn lại.
Hai mươi cái nhãn cầu trên đầu đồng loạt xoay tròn, mỗi cái khóa chặt một người, khiến trong lòng bọn họ không ngừng dâng lên một cơn ớn lạnh.
"Mọi người, chúng ta đều là người chuyên đi tìm và tiêu diệt những ác linh! Chúng ta hãy cùng nhau hợp sức hành động để tiêu diệt tên ác ma này!"
Tên sát thủ áo đen lạnh lùng hét lên, giọng hắn khàn khàn.
Tuy nhiên, ngay khi những lời này vừa được nói ra, mọi người hai bên đều lùi lại và tránh ra thật xa.
Cảnh tượng lúc nãy quá chấn động rồi!
Không chỉ là chấn động về mặt hình thức mà còn là thủ đoạn để răn đe bọn họ. Ngoại hình đáng sợ hiện tại của Hứa Hắc chỉ là một phần thôi, thứ làm bọn họ thực sự sợ hãi chính là thủ đoạn của hắn, cảnh tượng hắn nuốt chửng Chu Văn Quân và Chu Khánh Hiên.
Hứa Hắc nhìn tên sát thủ áo đen, lạnh lùng nói: "Liễu Như Yên, mạng ngươi thật lớn nha, thế mà vẫn chưa chết.”
Tên sát thủ áo đen đột nhiên cứng đờ.
"Liễu Như Yên?"
"Cái tên này nghe quen quen."
Đầu óc Lưu Bất Quần xoay vòng vòng, chợt nhớ ra.
Liễu Như Yên chính là phường chủ của sòng bạc Thiên Long ở Sở Dương Thành.
Năm ngoái, dưới sự quản lý kém cỏi của Liễu Như Yên, đã gây thù chuốc oán với một người mà bọn họ không nên chọc vào, liền bị đối phương cho nổ Lôi Kiếp Châu, làm nổ tung sòng bạc và phá hủy một số cửa hàng trong khu thương mại của bọn họ, gây ra tổn thất nặng nề và nhiều người thương vong.
Vạn Bảo Các không bắt được thủ phạm nên cuối cùng mọi trách nhiệm đều đổ lên đầu Liễu Như Yên.
Liễu Như Yên trở thành tội đồ, và phải trở thành sát thủ để bảo vệ các đệ tử của Chu gia.
Đây là một sự sỉ nhục không hề nhẹ đối với cô ta.
Cô ta không còn là một phường chủ cao cao tại thượng nữa mà chỉ là một sát thủ cấp thấp, nếu người Chu gia muốn cô ta liều chết, cô ta cũng phải làm.
“Ngươi nhận nhầm người rồi.”
Liễu Như Yên nhìn chằm chằm vào Hứa Hắc, tiếp tục cất giọng khàn khàn nói.
Thực ra, ngay khi chứng kiến sự biến đổi linh hồn và con mãng xà kia, cô ta đã nhận ra người này chính là kẻ đã cho nổ Lôi Kiếp Châu và hại cô ta có kết cục như thế này.
Ngày hôm đó, trong vụ nổ tứ chi của cô ta bị đứt gãy, Kim Đan vỡ vụn, cô ta bị hai tên tu sĩ cấp thấp làm nhục. Sau đó, cô ta bị trục xuất khỏi Vạn Bảo Các.
Đây là nỗi đau đớn và ô nhục cả đời của cô ta!
Cô ta đã sớm thề rằng dù phải trả giá như thế nào đi nữa, cô ta cũng phải nghiền nát tên đầu sỏ kia thành tro bụi.
Nhưng cô ta không ngờ được là khi thực sự đối mặt với tên hung thủ đã hại mình, thay vì tức giận như tưởng tượng, cô ta lại cảm thấy sợ hãi.
Thậm chí cô ta không dám tiếp tục ra tay nữa.
Sự sợ hãi xuất phát từ những điều cô ta chưa biết!
Con quái vật xấu xí trước mặt này có thật sự là bộ mặt thật của hắn không?
Nếu vậy thì thật khủng khiếp!
Nếu không thì còn đáng sợ hơn nữa!
"Sao ngươi không ra tay? Ta đã phá hủy Sòng bạc Thiên Long của ngươi, hại ngươi phải trở thành một kẻ sát thủ thấp hèn. Tại sao ngươi không giết ta? Ngươi sợ ư?"
Hứa Hắc tiếp tục dùng lời nói mỉa mai tấn công tinh thần cô ta.
Hứa Hắc bước về phía trước, rất nhiều cánh tay được mọc ra từ cơ thể, kể cả trên vai, bụng, ngực.
Bảy tám cái đầu từ trên đỉnh đầu mọc ra, nhãn cầu xuất hiện khắp cơ thể, trong nháy mắt biến thành một Thượng Cổ Hung Ma.
"Ngươi có sợ không?"
Tất cả nhãn cầu trên cơ thể đều đồng thời nhìn về phía Liễu Như Yên, tất cả miệng đều đồng thời phát ra lời nói.
Khi những lời này phát ra.
Tinh thần của Liễu Như Yên hoàn toàn sụp đổ.