Mạnh Lên Từ Huyện Lệnh Bắt Đầu - Chương 1107
topicMạnh Lên Từ Huyện Lệnh Bắt Đầu - Chương 1107 :Thẩm Mộc có những suy tính gì / Nghi lễ Phong Cương (2)
“Đủ rồi, nhưng ngươi thật sự định chỉ cần những thứ này sao?”
Thẩm Mộc lắc đầu: “Không chỉ có vậy, nhưng tạm thời cứ chờ ngươi tấn thăng xong rồi hẵng nói chuyện từ từ.”
“Ngươi thật sự định đi đến một thiên hạ khác sao? Điều này quả thực rất mạo hiểm.”
“Nguy hiểm càng lớn, lợi ích càng lớn. Nhân cảnh thiên hạ chẳng có ý nghĩa gì, thành Phong Cương này, về sau phải xây lên tới thiên ngoại mới được.”
“Được, nếu ta có thể trở thành Thiên Ma Đại Đế, nhất định sẽ giúp ngươi thực hiện.”
Thẩm Mộc mỉm cười: “Vậy thì cứ nói rõ nhé, đến lúc đó ngươi cần bất kỳ sự hỗ trợ nào về thể chất, ta đều có thể giúp ngươi làm được.”
…
…
Trong Tiểu viện Phủ Nha.
Giờ phút này, Tào Chính Hương đang chuẩn soạn bữa tối. Bên cạnh hắn, Liễu Thường Phong, Chu lão đầu, Lý Thiết Ngưu cùng những người khác đang ngồi.
Sau khi Chử Lộc Sơn đi, thành Phong Cương ngược lại chẳng có thay đổi gì, chẳng qua là thư viện tạm thời nghỉ học. Nhưng kỳ thực, cũng đã đến tuổi tốt nghiệp, dựa theo quy củ của Học Cung, có lẽ họ sẽ phải đi xa cầu học. Giai đoạn trường dạy vỡ lòng đã sớm kết thúc, con đường phía sau phần lớn đều phải dựa vào chính bản thân bọn họ.
Bất quá, ở thời điểm mấu chốt này, cũng chẳng có ai quá quan tâm đến những điều đó.
Liễu Thường Phong nâng chén trà lên, tâm thần bất an: “Ta vẫn không hiểu, thằng nhóc kia rốt cuộc nghĩ thế nào, chuyện nguy hiểm như thế mà nói làm liền làm. Vạn nhất nếu thật sự bị kẻ từ thiên hạ Khánh Dương giết chết thì rồi sẽ ra sao?”
Chu lão đầu rít điếu thuốc, chỉ chỉ lên mặt: “Kẻ từ ngoài kia đến hôm trước còn chưa chết, lần này người của Khánh Dương cũng chẳng mạnh hơn lần đó là bao.”
“Nhưng vấn đề là, hiện tại cũng không có tin tức về Thẩm Mộc a. Kiếm Thành bên kia hiện tại cơ hồ đang căng thẳng cực độ, nếu không phải mới có thêm vài vị cường giả tầng 15, có lẽ Kiếm Thành đã sớm bị đánh xuyên rồi.”
Tào Chính Hương từ phòng bếp đi ra, trong tay còn bưng một con gà quay và một bầu rượu. Sau đó, hắn vừa cười vừa nói: “Loại chuyện này đại nhân tự có an bài. Trước đó, trước khi đi, hắn đã nói với ta rồi, vô luận phát sinh bất cứ chuyện gì cũng đừng kinh ngạc, cứ chậm rãi đợi hắn trở về là được.”
Liễu Thường Phong bất đắc dĩ: “Hừ, hiện tại cũng chỉ có ngươi là còn nuốt trôi cơm được.”
“Nha, về đúng lúc quá, đang ăn gì đó à?”
“Đang ăn, nhưng cũng chẳng có tâm trạng nào mà ăn.” Liễu Thường Phong thuận miệng trả lời, chỉ là một giây sau, hai mắt hắn chợt giật mình, đột nhiên quay đầu lại, kinh ngạc nói: “Đậu mợ! Thẩm Mộc! Ngươi, thằng nhóc ngươi…”
Thẩm Mộc cười bước đến, sau đó ngồi vào bàn: “Lão Tào, thêm đôi đũa.”
Tào Chính Hương cười nói: “Ta biết ngài gần đây sẽ về, cho nên mỗi bữa cơm đều dự trữ sẵn mà.”
Vừa nói xong, Tào Chính Hương từ trong tay áo lấy ra đũa của Thẩm Mộc.
Thẩm Mộc nhận lấy đũa, trực tiếp gắp ngay một chiếc đùi gà bắt đầu ăn. Bên cạnh, Liễu Thường Phong vẫn chưa hoàn hồn sau cơn kinh ngạc.
“Thẩm Mộc! Ngươi, ngươi không phải là bị cái tên từ thiên hạ Khánh Dương kia chém một kiếm… Chẳng lẽ là giả chết? Không phải, thế cũng không đúng a. Từ Kiếm Thành Trung Thổ Thần Châu về đến đây, phải mất ít nhất một tháng chứ. Mà hôm qua ngươi vừa bị chém giết, hôm nay đã về rồi, đây là thần thông thuật pháp gì vậy!?”
Liễu Thường Phong hoàn toàn không tài nào hiểu nổi, hỏi dồn dập.
Chỉ là không đợi Thẩm Mộc trả lời, Chu lão đầu ở một bên liền cười nhạo Liễu Thường Phong: “Ngươi thật đúng là vô tri. Chẳng lẽ đã quên vị đại năng đứng sau lưng thằng nhóc này sao? Chính là vị kia xuất thủ đó.
Đừng nói Nhân cảnh thiên hạ, cho dù có ngao du một vòng tận thiên ngoại chi địa, đoán chừng cũng chẳng cần mấy hơi thở.”
Liễu Thường Phong nghe vậy khẽ giật mình, sau đó tựa hồ nghĩ ra điều gì, mới bừng tỉnh.
“Thẩm Mộc, chẳng lẽ… Vị Chân Thần kia lại xuất thủ cứu ngươi?”
Trong lòng Thẩm Mộc cảm tạ Chu lão đầu đã giúp hắn tìm lý do, hắn cũng thuận nước đẩy thuyền: “Ừm, không sai. Chuyện này không thể nói rõ chi tiết, dù sao các ngươi biết vậy là tốt rồi. Vị kia không muốn ta nói quá nhiều về chuyện liên quan tới Người, xin thứ lỗi.”
Liễu Thường Phong vội vàng che miệng lại, sau đó tựa hồ đã hiểu: “À, được, được, ta hiểu rồi, vậy ta không hỏi. Trời ơi, nhìn thấy cảnh ngươi bị giết trên màn trời Thiên Cơ Sơn, thật đúng là dọa ta một phen. Bất quá nói đi cũng phải nói lại, tình hình Kiếm Thành bên kia hiện tại, có thật vẫn đặc biệt nghiêm trọng không?”
Thẩm Mộc nhận lấy chén rượu Tào Chính Hương rót, sau đó chậm rãi nhấp một ngụm, lúc này mới gật đầu nói: “Ừm, đích xác rất nguy hiểm. Có không ít cường giả đỉnh cao bỏ mạng. Chủ yếu là người của Khánh Dương đến quá đột ngột, nên khó đối phó.”
“Trời ơi, vậy sau này chúng ta phải làm gì?”
“Làm sao cái gì?”
“Thiên hạ này sắp sáp nhập, đến lúc đó tuyển ra vị trí Nhân cảnh chúa tể, nhất định là phải cùng thiên hạ Khánh Dương quyết chiến một mất một còn. Đến lúc đó chúng ta sẽ đi đường nào đây?”
Thẩm Mộc đặt chén rượu xuống, sau đó cười nói: “Yên tâm, ta sớm đã có quyết định. Bất quá trước đó, vẫn là phải làm tốt những việc cần làm.”
Liễu Thường Phong cùng những người khác nghi hoặc hỏi: “Nói như thế nào?”
Thẩm Mộc: “Thứ nhất, trận đại chiến này với Khánh Dương, nhất định phải đánh. Cho nên ta nhất định phải đợi lên đến tầng 15, chắc là trong mấy ngày tới thôi. Sau đó ta còn sẽ trở về Kiếm Thành.
Thứ hai, ta chuẩn bị chính thức điều khiển Phong Cương chiến hạm. Ta tính toán nếu muốn đi thiên hạ Khánh Dương ‘làm ăn’, phải có ít nhất ba mươi chiến hạm, nếu không sẽ không đủ sức đánh. Cho nên phải nhanh chóng hoàn thành ba mươi chiến hạm.
Thứ ba, vị trí Nhân cảnh chúa tể này, ta cũng nhất định phải giành lấy. Đến lúc đó các ngươi liền đều đừng rúc vào thành Phong Cương nữa, đã đến lúc ra ngoài một chuyến, để cho bọn họ biết thế nào mới là xu thế thịnh hành hiện nay.”
“???”
“!!!”
“……”
Giờ phút này, trong Tiểu viện Phủ Nha chợt tĩnh lặng.
Có lẽ trừ Tào Chính Hương nghe được hai mắt sáng rỡ ra, những người khác thì đều ngây người và kinh ngạc.
Thế này mà nói thật chẳng lẽ không phải say rượu nói sảng sao?
Liễu Thường Phong suýt nữa ngã lăn khỏi ghế.
Ni Mã, chuyến này về là chuẩn bị lên cấp. Ừm, chính là tùy tiện thăng lên tầng 15, hai ngày này liền sắp sửa nhảy vọt lên rồi… Cái này còn ra lời người nói sao?
Từ khi nào mà thăng lên tầng 15 lại biến thành đơn giản như ăn dưa muối vậy?
Còn có phía sau càng mẹ nó phi lý hơn.
Ngươi muốn nói ngươi trở về tập kết lực lượng tu sĩ Đông Châu, sau đó giết trở lại Kiếm Thành, hỗ trợ chiến đấu, ngược lại có thể hiểu được.
Nhưng ngươi lại còn nói ngươi muốn đi thiên hạ Khánh Dương ‘làm ăn’?
Dù sao cũng là lăn lộn với Thẩm Mộc bao nhiêu năm như vậy, cái gọi là ‘làm ăn’ này, bọn hắn tự nhiên biết là ý gì.
Chưa từng thấy ai lại mở mấy chục tàu chiến hạm để ‘làm ăn’.
Cái này mẹ nó không chính là chuẩn bị chạy tới làm thổ phỉ sao?
Nhưng vấn đề là, những người ở thiên hạ Khánh Dương đó có biết không?
Cái tên Hiên Viên Lam Kình đã chém ngươi bằng một kiếm trước đó, ngươi có hỏi hắn chưa mà ngươi lại đi?