Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Độc Ác Của Đại Lão, Được Cả Nhà Cưng Chiều - Chương 394

topic

Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Độc Ác Của Đại Lão, Được Cả Nhà Cưng Chiều - Chương 394 :

 
Khương Du Mạn vội vàng bẻ một chút đút cho bé ăn, chờ ăn xong, cô bế con vào nhà thay quần áo.

Phó Cảnh Thần cũng đi theo vào, giúp Tiểu Diệp mặc quần áo mới xong, tiện tay chỉnh sửa lại khăn trải giường.

Khương Du Mạn vừa cài cúc áo vừa nhìn anh qua gương, “Phó Cảnh Thần, anh mau xoa bóp vai cho con trai anh đi.”

Phó Cảnh Thần nhìn Phó Tư Diệp đang bò lổm ngổm trên giường, không hiểu vì sao cô lại nói như vậy.

“Tiểu Diệp nhà chúng ta, tuổi còn nhỏ đã phải gánh tội thay cho anh, người làm cha như anh, còn không xoa bóp cho con?”

Chỉ cần nhớ tới lời của Phó Hải Đường, Khương Du Mạn lại vừa bực mình vừa buồn cười.

Tối hôm qua rõ ràng chỉ nói một lần thôi, sau đó lại... đuối lý đến mức phải tự mình đi giải quyết, còn đẩy hết mọi tội lỗi lên đầu con trai.

Cô thật sự bái phục cái sự “nhanh trí” còn "mặt dày" này của anh.

Đáng tiếc Phó Tư Diệp không biết mẹ đang nói gì, nghe thấy lời cô nói, còn ngẩng đầu lên hướng về phía Phó Cảnh Thần kêu một tiếng "Ba ba!" giòn giã.

Âm thanh trong trẻo mà vang dội.

Phó Cảnh Thần nhìn con trai đáng yêu, vươn tay xoa xoa cái đầu lơ thơ vài sợi tóc tơ mềm mại của thằng bé.

“Thằng nhóc này,” Khương Du Mạn đỡ trán, “Chỉ biết cười ngây ngô.”

Trong lúc cô đang lẩm bẩm, Phó Cảnh Thần đã đi tới bên cạnh cô, hai tay đặt lên vai cô.

“Làm gì thế?”

“Tối qua em vất vả rồi, để anh xoa bóp cho em,” Giọng Phó Cảnh Thần truyền đến từ phía sau, trầm thấp êm tai.

Khương Du Mạn ám chỉ: “Người vất vả tối qua, e là không phải em đâu.”

Vừa dứt lời, phía sau liền truyền đến tiếng cười khẽ.

Nghe thấy tiếng cười của anh, Khương Du Mạn mới phản ứng lại mình vừa nói gì, nhất thời cũng cảm thấy hơi xấu hổ.

Lời phản bác của cô sao lại giống như muốn nói chỉ có trâu c.h.ế.t vì mệt, chứ đất đai nào mà cày hỏng thế nhỉ ???

Cũng may Phó Cảnh Thần không tiếp tục nói thêm, đừng thấy trước mặt người ngoài anh lạnh lùng, ít nói mà hiểu nhầm, trước mặt vợ, từ trước đến nay đều rất biết cách săn sóc.

Suốt dọc đường ấn xuống, lực đạo đắn đo vừa vặn, Khương Du Mạn quả thật thoải mái hơn không ít.

“Thôi được rồi, chúng ta đi thôi,” Nhìn đồng hồ cũng gần đến giờ, cô đứng dậy đi lấy đồ.

Phó Cảnh Thần lẽo đẽo theo sau, “Không giận anh nữa chứ?”

Khương Du Mạn quay đầu lại, dùng ngón tay chọc chọc n.g.ự.c anh: “Đi nhanh đi, Phó đoàn trưởng.”

Khóe miệng Phó Cảnh Thần nhếch lên, bế Tiểu Diệp, hai lớn một nhỏ cùng nhau ra khỏi nhà. Vừa vặn gặp Phó Hải Đường đang đợi sẵn.

Cả nhà cùng nhau xuất phát, không lâu sau đã lái xe rời khỏi quân khu.

Nguỵ Lưu Cương vô tình bắt gặp nhóm người rời đi, nhìn chiếc xe biến mất, ông ho nhẹ một tiếng, quay đầu trở về. Về đến văn phòng, ông vội vàng lấy bàn cờ ra, vừa hừ ca vừa bày quân cờ.

Cảnh vệ viên vừa thấy, trong lòng đã gióng lên hồi chuông cảnh báo.

Đang yên đang lành, sư trưởng lại chịu k*ch th*ch gì rồi? Lại muốn kéo hắn đi đ.á.n.h cờ nữa sao?

Nguỵ Lưu Cương thoáng nhìn sắc mặt cảnh vệ, hừ một tiếng : “Ta không phải muốn đ.á.n.h với cậu.”

Lông mày gần như muốn bay lên, “Đợi Lão Phó trở về, ta sẽ kéo Lão Phó đ.á.n.h cờ cùng.”

Tuy nói Phó Vọng Sơn trước kia cũng không thích đ.á.n.h cờ với Nguỵ Lưu Cương lắm, nhưng nay đã khác xưa rồi, lâu như vậy không gặp, tình chiến hữu đang lúc nồng nhiệt nhất! Không tranh thủ lúc này còn chờ lúc nào !

Nguỵ Lưu Cương tính toán trong lòng "cạch cạch" vang vọng.

Một bên khác, Phó Vọng Sơn, người đang bị Nguỵ Lưu Cương "nhớ mong", đã sắp đến nơi.

Tàu sắp vào ga, tốc độ càng ngày càng chậm, thậm chí còn không bằng người đi bộ. Tốc độ này duy trì khoảng nửa tiếng, cuối cùng cũng dừng hẳn tại ga.

Tiếp viên cầm loa nhắc nhở mọi người đã đến ga, hành khách chen chúc nhau xuống tàu. Phó Vọng Sơn và Thái An Bình che chắn cho mẹ Phó, mãi đến khi đi tới cổng ra, dòng người mới dần tản ra.

Nhìn thấy mọi thứ trước mắt, hai vợ chồng cứ ngỡ như đã trải qua mấy đời.

“Xe tiếp đón người thường đỗ ở phía trước, ở đây đông người, không tiện dừng xe.”

Thái An Bình vừa giải thích, vừa đưa họ đi về phía ít người hơn. Càng đi, người càng thưa thớt.

Đang lúc vợ chồng Phó Vọng Sơn nhìn ngắm xung quanh, một giọng nói quen thuộc đã truyền đến từ phía đối diện.

“Ba, mẹ!”

Chỉ có trời mới biết, Phó Hải Đường vừa xuống xe liền nhìn thấy ba mẹ, rốt cuộc là kích động đến mức nào.

Cô vừa kêu vừa chạy, đến khi dừng trước mặt ba mẹ, đôi mắt đã hơi nhòe đi vì xúc động.

“Mẹ, rốt cuộc hai người cũng đã trở về, con nhớ hai người muốn c.h.ế.t!”

Vừa nói, cô đã lao thẳng vào lòng mẹ Phó.

“Mẹ cũng nhớ con,” Mẹ Phó cũng ôm chặt lấy con gái, “Không phải là mẹ đã trở về rồi sao?”

Hai mẹ con ôm nhau khóc nức nở, những người đi ngang qua đều đổ dồn ánh mắt hiếu kỳ về phía này.

Khương Du Mạn và Phó Cảnh Thần theo sát phía sau.

So với vợ con và em gái, thời gian Phó Cảnh Thần không gặp ba mẹ lâu hơn. Thấy họ, vành mắt anh cũng không nhịn được mà đỏ hoe, từ trong tay Phó Vọng Sơn tiếp nhận tất cả đồ đạc.

Phó Vọng Sơn không hề từ chối, chờ con trai tiếp nhận đồ vật xong, ông đã vội vã đưa tay ôm lấy Tiểu Diệp.

“Lại nặng hơn rồi! Còn nhớ rõ ông nội không?”

Tiểu Diệp hiển nhiên chút sợ người lạ đối với ông, nhưng thấy ba mẹ và cô đều ở đây, thằng bé cũng không khóc.

Mẹ Phó không rảnh để ý Tiểu Diệp, vừa buông Phó Hải Đường ra, đã kéo Khương Du Mạn vào trong ngực, “Mạn Mạn, sao con có vẻ gầy đi vậy?”