Mệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 1368
topicMệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 1368 :Thiên phú mới
Giang Khải quay người nhìn lại, lập tức giật mình.
Hư ảnh sau lưng hắn rõ ràng là... Tiểu hỗn cầu!
Không đúng, là đại hỗn cầu! Đại hỗn cầu vô cùng to lớn!
Hình thể dị thú Cổ điêu gấp trăm lần Giang Khải, hình thể hư ảnh tiểu hỗn cầu lại lớn hơn dị thú Cổ điêu một phần ba!
Nhìn quái vật khổng lồ sau lưng, Giang Khải đột nhiên nghĩ đến một câu 30 năm Hà Đông 30 năm Hà Tây, bình thường tiểu hỗn cầu chỉ trốn ở trong túi áo của mình, nhưng bây giờ mình lại trở thành sự tồn tại không bằng một phần mấy trăm của tiểu hỗn cầu, thậm chí hắn cũng nghi ngờ tiểu hỗn cầu có thể thấy mình không.
Cùng lúc đó, xung quanh thân thể Giang Khải đột nhiên mọc ra rất nhiều xúc tu.
Dáng vẻ những xúc tu này giống Hoa yêu hoàng như đúc, có khoảng mấy trăm cái.
Tuy kích cỡ của Giang Khải rất nhỏ nhưng chiều dài những xúc tu này lại không ngắn, trái phải nối liền miễn cưỡng bằng một nửa Cổ điêu.
"Thì ra là thế!" Giang Khải chợt hiểu ra nói,"Chất lỏng Hoa yêu hoàng có thể coi là huyết dịch của Hoa yêu hoàng, sau khi ta uống tương đương với dung hợp huyết dịch Hoa yêu hoàng."
"Thế là ở trong không gian ý thức này đã sinh ra những xúc tu này, có thể giúp ta đối phó nguyên thần dị thú!"
"Có lẽ số lượng, chiều dài của xúc tu liên quan đến việc sử dụng liều lượng chất lỏng..."
Giang Khải lập tức khống chế xúc tu vồ vào Cổ điêu, rất nhiều sợi dây leo quấn lấy Cổ điêu, nhưng Cổ điêu đột nhiên ra sức, không tốn bao nhiêu sức lực đã kéo đứt sợi dây leo.
"Không tốt, Hoa yêu hoàng phụ trợ cũng không đối phó được Cổ điêu cấp bậc này!"
Nhưng còn chưa nói hết câu, tiểu hỗn cầu trực tiếp nhào vào trên người Cổ điêu, cắn một cái vào cổ họng của nó.
Chỉ qua thời gian một lát, nguyên thần Cổ điêu đã bị tiểu hỗn cầu đánh giết.
"Trời ạ, tiểu hỗn cầu mạnh như vậy? Cấp bậc của nó cao hơn Cổ điêu nhiều lắm!" Giang Khải hoảng sợ nói.
Hư ảnh tiểu hỗn cầu cắn một cái vào phần cổ Cổ điêu, thân thể khổng lồ của Cổ điêu liều mạng giãy giụa, nhưng dù giãy giụa như thế nào cũng không thể tránh thoát răng nhọn của tiểu hỗn cầu.
Chẳng mấy chốc Cổ điêu đã không động đậy được nữa.
Sau khi đánh giết Cổ điêu, hư ảnh tiểu hỗn cầu quay về sau lưng Giang Khải.
Xác Cổ điêu hóa thành từng sợi khói xanh, như từng sợi dây lụa bay về phía Giang Khải.
Những sợi khói xanh này không ngừng tụ hợp vào thân thể Giang Khải...
Cùng lúc đó, Giang Khải cảm giác được huyết dịch cả người trở nên nóng rực.
Ý thức của Giang Khải cũng từ không gian ý thức quay lại thân thể, hắn vội vàng ngồi xếp bằng hợp lực chống cự.
Đánh giết nguyên thần Cổ điêu chỉ đảm bảo ý thức của Giang Khải không bị Cổ điêu đoạt xác, có thể coi là thành công đánh giết nguyên thần, muốn dung hợp huyết mạch Cổ điêu trong Thú nguyên chi thạch lại là một chuyện khác!
Liên tục không ngừng có lực lượng tràn vào trong thân thể Giang Khải, chẳng mấy chốc đã đạt đến cực hạn chịu đựng của Giang Khải.
Da thịt trên dưới cả người hắn trực tiếp bị xé rách trong diện tích lớn, trong sự nóng rực thiêu đốt Giang Khải lại không cảm giác được sự đau đớn do da thịt xé rách mang đến.
Nhìn như chỉ có da thịt xé rách, trên thực tế cơ bắp cũng đang bị xé rách, cứ như cả người đều bị cưỡng ép xé ra.
Trong sự tra tấn không phải người này, Giang Khải phát ra một tiếng kêu thảm thiết như tan nát cõi lòng!
"A!"
Đúng vào lúc này, trong thân thể Giang Khải rịn ra một số chất lỏng màu vàng, sau khi loại chất lỏng này xuất hiện, cơ bắp da thịt bị hao tổn của Giang Khải lại như quỷ thần xui khiến nhanh chóng khép lại!
Thế là, hiện tại lại xuất hiện một hình ảnh kỳ quái.
Một mặt da thịt cả người Giang Khải bị xé rách diện tích lớn, lộ ra xương cốt đỏ tươi, một mặt da thịt xé rách chịu tác dụng của chất lỏng màu vàng óng nhanh chóng khép lại.
Tốc độ, lực lượng của cả hai ngang nhau!
Tuy nói chất lỏng màu vàng óng giúp đỡ Giang Khải khép lại vết thương, nhưng với Giang Khải thì nỗi đau mà hắn phải tiếp nhận không ít đi chút nào.
Mười mấy phút sau, cuối cùng Giang Khải khó mà chống đỡ được, ngất xỉu... ...
Giang Khải hơi mở to mắt, phát hiện tiểu hỗn cầu đang cầm một đoạn dây leo Hoa yêu hoàng bị đứt, đút chất lỏng vào trong miệng mình.
Tiểu gia hỏa kia chỉ lớn khoảng bàn tay, tuy sợi dây leo mà nó tìm về chỉ có một đoạn rất ngắn nhưng cũng lớn hơn nó.
Thấy Giang Khải mở mắt, tiểu hỗn cầu trực tiếp ném sợi dây leo đi, nhảy lên trên người Giang Khải, dùng móng vuốt nhỏ sờ mặt Giang Khải.
"Chi chi chi, chi chi chi."
Giang Khải liếc nhìn nó một cái, con hàng này nói nếu mình vẫn không tỉnh lại, nó cũng chỉ có thể ăn hết hắn.
Nó không thể lãng phí huyết mạch của mình.
"ĐM, ngươi còn muốn ăn ta..." Giang Khải lắc đầu, chống đỡ thân thể ngồi dậy,"Không ngờ sự uy hiếp lớn nhất bên cạnh ta cũng là ngươi!"
Giang Khải cũng rất bất đắc dĩ, hai người phục chế của hắn, một tên muốn đánh bại mình, một tên muốn giết mình, nuôi sủng vật còn ác hơn, còn muốn ăn mình.
Hư ảnh sau lưng hắn rõ ràng là... Tiểu hỗn cầu!
Không đúng, là đại hỗn cầu! Đại hỗn cầu vô cùng to lớn!
Hình thể dị thú Cổ điêu gấp trăm lần Giang Khải, hình thể hư ảnh tiểu hỗn cầu lại lớn hơn dị thú Cổ điêu một phần ba!
Nhìn quái vật khổng lồ sau lưng, Giang Khải đột nhiên nghĩ đến một câu 30 năm Hà Đông 30 năm Hà Tây, bình thường tiểu hỗn cầu chỉ trốn ở trong túi áo của mình, nhưng bây giờ mình lại trở thành sự tồn tại không bằng một phần mấy trăm của tiểu hỗn cầu, thậm chí hắn cũng nghi ngờ tiểu hỗn cầu có thể thấy mình không.
Cùng lúc đó, xung quanh thân thể Giang Khải đột nhiên mọc ra rất nhiều xúc tu.
Dáng vẻ những xúc tu này giống Hoa yêu hoàng như đúc, có khoảng mấy trăm cái.
Tuy kích cỡ của Giang Khải rất nhỏ nhưng chiều dài những xúc tu này lại không ngắn, trái phải nối liền miễn cưỡng bằng một nửa Cổ điêu.
"Thì ra là thế!" Giang Khải chợt hiểu ra nói,"Chất lỏng Hoa yêu hoàng có thể coi là huyết dịch của Hoa yêu hoàng, sau khi ta uống tương đương với dung hợp huyết dịch Hoa yêu hoàng."
"Thế là ở trong không gian ý thức này đã sinh ra những xúc tu này, có thể giúp ta đối phó nguyên thần dị thú!"
"Có lẽ số lượng, chiều dài của xúc tu liên quan đến việc sử dụng liều lượng chất lỏng..."
Giang Khải lập tức khống chế xúc tu vồ vào Cổ điêu, rất nhiều sợi dây leo quấn lấy Cổ điêu, nhưng Cổ điêu đột nhiên ra sức, không tốn bao nhiêu sức lực đã kéo đứt sợi dây leo.
"Không tốt, Hoa yêu hoàng phụ trợ cũng không đối phó được Cổ điêu cấp bậc này!"
Nhưng còn chưa nói hết câu, tiểu hỗn cầu trực tiếp nhào vào trên người Cổ điêu, cắn một cái vào cổ họng của nó.
Chỉ qua thời gian một lát, nguyên thần Cổ điêu đã bị tiểu hỗn cầu đánh giết.
"Trời ạ, tiểu hỗn cầu mạnh như vậy? Cấp bậc của nó cao hơn Cổ điêu nhiều lắm!" Giang Khải hoảng sợ nói.
Hư ảnh tiểu hỗn cầu cắn một cái vào phần cổ Cổ điêu, thân thể khổng lồ của Cổ điêu liều mạng giãy giụa, nhưng dù giãy giụa như thế nào cũng không thể tránh thoát răng nhọn của tiểu hỗn cầu.
Chẳng mấy chốc Cổ điêu đã không động đậy được nữa.
Sau khi đánh giết Cổ điêu, hư ảnh tiểu hỗn cầu quay về sau lưng Giang Khải.
Xác Cổ điêu hóa thành từng sợi khói xanh, như từng sợi dây lụa bay về phía Giang Khải.
Những sợi khói xanh này không ngừng tụ hợp vào thân thể Giang Khải...
Cùng lúc đó, Giang Khải cảm giác được huyết dịch cả người trở nên nóng rực.
Ý thức của Giang Khải cũng từ không gian ý thức quay lại thân thể, hắn vội vàng ngồi xếp bằng hợp lực chống cự.
Đánh giết nguyên thần Cổ điêu chỉ đảm bảo ý thức của Giang Khải không bị Cổ điêu đoạt xác, có thể coi là thành công đánh giết nguyên thần, muốn dung hợp huyết mạch Cổ điêu trong Thú nguyên chi thạch lại là một chuyện khác!
Liên tục không ngừng có lực lượng tràn vào trong thân thể Giang Khải, chẳng mấy chốc đã đạt đến cực hạn chịu đựng của Giang Khải.
Da thịt trên dưới cả người hắn trực tiếp bị xé rách trong diện tích lớn, trong sự nóng rực thiêu đốt Giang Khải lại không cảm giác được sự đau đớn do da thịt xé rách mang đến.
Nhìn như chỉ có da thịt xé rách, trên thực tế cơ bắp cũng đang bị xé rách, cứ như cả người đều bị cưỡng ép xé ra.
Trong sự tra tấn không phải người này, Giang Khải phát ra một tiếng kêu thảm thiết như tan nát cõi lòng!
"A!"
Đúng vào lúc này, trong thân thể Giang Khải rịn ra một số chất lỏng màu vàng, sau khi loại chất lỏng này xuất hiện, cơ bắp da thịt bị hao tổn của Giang Khải lại như quỷ thần xui khiến nhanh chóng khép lại!
Thế là, hiện tại lại xuất hiện một hình ảnh kỳ quái.
Một mặt da thịt cả người Giang Khải bị xé rách diện tích lớn, lộ ra xương cốt đỏ tươi, một mặt da thịt xé rách chịu tác dụng của chất lỏng màu vàng óng nhanh chóng khép lại.
Tốc độ, lực lượng của cả hai ngang nhau!
Tuy nói chất lỏng màu vàng óng giúp đỡ Giang Khải khép lại vết thương, nhưng với Giang Khải thì nỗi đau mà hắn phải tiếp nhận không ít đi chút nào.
Mười mấy phút sau, cuối cùng Giang Khải khó mà chống đỡ được, ngất xỉu... ...
Giang Khải hơi mở to mắt, phát hiện tiểu hỗn cầu đang cầm một đoạn dây leo Hoa yêu hoàng bị đứt, đút chất lỏng vào trong miệng mình.
Tiểu gia hỏa kia chỉ lớn khoảng bàn tay, tuy sợi dây leo mà nó tìm về chỉ có một đoạn rất ngắn nhưng cũng lớn hơn nó.
Thấy Giang Khải mở mắt, tiểu hỗn cầu trực tiếp ném sợi dây leo đi, nhảy lên trên người Giang Khải, dùng móng vuốt nhỏ sờ mặt Giang Khải.
"Chi chi chi, chi chi chi."
Giang Khải liếc nhìn nó một cái, con hàng này nói nếu mình vẫn không tỉnh lại, nó cũng chỉ có thể ăn hết hắn.
Nó không thể lãng phí huyết mạch của mình.
"ĐM, ngươi còn muốn ăn ta..." Giang Khải lắc đầu, chống đỡ thân thể ngồi dậy,"Không ngờ sự uy hiếp lớn nhất bên cạnh ta cũng là ngươi!"
Giang Khải cũng rất bất đắc dĩ, hai người phục chế của hắn, một tên muốn đánh bại mình, một tên muốn giết mình, nuôi sủng vật còn ác hơn, còn muốn ăn mình.