Lầu Trên Lầu Dưới - Chương 83
topicLầu Trên Lầu Dưới - Chương 83 :Hôn một cái
Trong buổi tổng duyệt phim Thôi Hiểu cũng được Hồ Dương bế đi, cô cũng có xe lăn nhưng cố tình không ngồi, cứ treo ở trên cổ Hồ Dương, sau khi ăn xong lấy ngực áo khoác của anh lau miệng, son môi gì gì đó cũng cọ hết vào.
Người đàn ông chưa bao giờ tỏ vẻ mặt gì với cô ở trước mặt người khác, chỉ là khi trở lại nơi ở của mình, mới véo vào mặt cô bảo cô nên cẩn thận một chút.
Gương mặt đó lại còn thêm miệng lưỡi ác độc, người khác thấy thì đều bị hù dọa muốn chết, chỉ có mình cô cảm thấy anh hài hước, đáng yêu.
Thôi Hiểu nhớ tới sinh nhật của Phó Nhàn Linh, chờ khi Hồ Dương đi ra khỏi toilet, cô nói:
“Đem di động của tôi tới đây, với cả túi trang điểm nữa, tôi ……”
Ánh mắt cô ấy khựng lại, lúc này mới thấy Phó Nhàn Linh đang đứng ở phòng khách, vừa thấy người đi ra còn giơ một bàn tay lên vẫy vẫy với cô nàng:
“…… Chào.”
Thôi Hiểu “Mẹ kiếp” một tiếng, “Cậu tới từ bao giờ?”
Phó Nhàn Linh: “Lúc….cậu gọi anh ấy.”
Thôi Hiểu nghĩ một chút, à, nói cách khác, Phó Nhàn Linh đã ở đó từ lúc cô ấy gọi Đại Hắc Điểu.
“Cho tớ năm phút, thay quần áo.” Thôi Hiểu ho khan vài tiếng, cô ấy vừa mới bị hai ngón tay trỏ của người đàn ông kia cắm ở trong toilet, đến bây giờ vẫn còn khó chịu.
“Không cần.” Phó Nhàn Linh đặt phần bánh kém còn lại ở trên bàn, lấy mấy cây nến cắm vào rồi dùng bật lửa châm lên, sau đó nói với Thôi Hiểu:
“Đến đây ước một điều ước nào.”
Sinh nhật của hai cô gái vẫn luôn trải qua như vậy, sinh nhật của Phó Nhàn Linh, Thôi Hiểu là người ước, còn sinh nhật của Thôi Hiểu, người ước sẽ là Phó Nhàn Linh.
Thôi Hiểu nở nụ cười, nói với Hồ Dương, “Ôm tôi tới đó đi.”
Cô ấy ngồi trên sô pha, đối diện với ngọn nến sinh nhật ở trước mặt, nhắm mắt lại chắp tay trước ngực, ước một điều ước, sau đó mở mắt ra thổi tắt nến:
“Sinh nhật vui vẻ, chị em thân yêu nhất của tớ.”
Cô nàng bảo Hồ Dương lấy một hộp quà lớn đã đóng gói đẹp đẽ từ trong phòng ngủ ra, trong đó là một bộ mỹ phẩm, một bộ nước hoa, và một hộp mười lăm thỏi son.
“Nhìn xem có thích không, không thích màu son nào thì cho tớ.”
Phó Nhàn Linh cười nhận lấy: “Được.”
Thôi Hiểu cúi đầu ăn một miếng bánh kem, cô nàng chưa bao giờ ăn bánh kem trong tiệc cưới, mỗi năm chỉ ăn bánh sinh nhật mà Phó Nhàn Linh tặng, một lát sau bỗng nhiên giơ ngón trỏ lên quết một khối kem to nhét vào trong miệng Hồ Dương .
Người đàn ông trừng mắt nhìn cô nàng, sau đó tìm khăn giấy lau kem ở ngoài miệng.
Phó Nhàn Linh thấy thế cười nói với Thôi Hiểu:
“Tớ còn có việc, đi trước nhé, hôm nào lại đến gặp cậu sau.”
“Chờ chân tớ tốt lên rồi sẽ tổ chức sinh nhật lại cho cậu.”
Thôi Hiểu làm nũng nói với cô:
“Năm nay vội quá, cậu thứ lỗi cho tớ nhé, moah moah, hôn một cái nào.”
Hồ Dương chưa từng nhìn thấy con người như vậy của Thôi Hiểu, rất nhiều thời điểm cô nàng vẫn luôn giống như một nữ vương cao cao tại thượng, có một lúc nào đó sẽ làm nũng đóng vai yếu thế đáng thương, cô thường hay cáu kỉnh và dễ nổi giận, nhưng lại có thể lộ ra phần mềm mại nhất ở trước mặt người thân.
Thôi Hiểu trừng mắt nhìn anh:
“Nhìn cái gì mà nhìn, chưa từng thấy cô gái nào đáng yêu như tôi à?”
Hồ Dương không thèm cãi lại, chỉ nhăn mày giống như bị vị kem ở trong miệng kích thích , sắc mặt rất khó chịu.
Phó Nhàn Linh nín cười nói: “Được rồi, mình đi đây, hai người tự chơi với nhau đi.”
Trước khi đóng cửa còn nghe thấy tiếng Thôi Hiểu mắng Hồ Dương, “Này, ăn cũng chẳng phải phân, nhìn cái dáng vẻ muốn chết kia của anh xem, nhanh nuốt xuống cho tôi! Anh dám phun ra xem!”
Phó Nhàn Linh lái xe trở lại tiểu khu, ôm hoa từ gara đi tới tầng một, tình cờ gặp được Hoàng Đan Đan, cô gái bán hàng ở tầng hai, trong tay cô ta cầm theo mấy chai đồ uống vừa mua ở siêu thị, lúc đi vào thang máy có nói một câu:
“Tôi vừa nhìn thấy chồng cô đi lên, hình như anh ta uống rượu thì phải, sắc mặt không tốt lắm.”
Phó Nhàn Linh sửng sốt một chút, cô nhanh chóng ấn nút mở, nói với Hoàng Đan Đan, “Cảm ơn.”
Hoàng Đan Đan do dự hỏi, “Hai người sẽ …… ly hôn sao?”
Phó Nhàn Linh gật đầu, “Đúng vậy.”
Hoàng Đan Đan có chút kinh ngạc há hốc miệng, cô ta khó hiểu nói, “Không phải chứ, tại sao? Anh ta có tiền như thế, cô…chẳng lẽ muốn ở bên cạnh Vu Hướng Tây thật sao? Cậu ta chỉ là một sinh viên nghèo mà.”
Phó Nhàn Linh cúi đầu nhìn 28 bông hoa hồng ở trong ngực, khóe môi gọi lên một nụ cười dịu dàng:
“Tôi không cần tiền, tôi chỉ muốn có người yêu tôi mà thôi.”
“Như vậy là đủ rồi.”