Mệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 1403

topic

Mệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 1403 :Ngươi dám ra sân không (2)
"Tranh tài còn chưa bắt đầu, các ngươi chơi trò gì?" Vũ Hầu đột nhiên che trước mặt Giang Khải, lạnh lùng nói.
Nam tử kia cười lạnh một tiếng,"Vũ Hầu, đừng vội, chút nữa Nohara Kenichi ta sẽ đích thân dạy dỗ ngươi."
"Giang Khải, đừng tưởng ngươi trốn ở phía sau thì không sao." Nohara Kenichi lớn tiếng nói,"Nghe nói ngươi chưa từng thua Đảo quốc, mặc kệ Đảo quốc có bao nhiêu thiên tài cũng chưa có ai chiến thắng ngươi."
"Ngươi còn khiến Đảo quốc tổn thất không chỉ một lần."
"Chậc chậc chậc, đúng là một thiên tài." Nohara Kenichi chép miệng,"Ta chỉ hỏi ngươi một câu, lần này ngươi sẽ không làm rùa đen rụt cổ chứ."
Sương Tuyết hơi híp mắt lại, cũng đứng trước mặt Giang Khải,"Hắn có làm rùa đen rụt cổ hay không, do ngươi quyết định sao?"
Giang Khải đen cả mặt, Sương Tuyết nói gì vậy? Đang giúp mình sao? Sao lại khó nghe như vậy.
Lại nói, tuy Vũ Hầu và Sương Tuyết đều coi thường mình, nhưng lúc thật sự có xung đột thì hai người bọn họ còn biết đứng ở phía trước mình... Coi như còn có chút tính người.
Một nữ hài tóc ngắn đi sau lưng Nohara Kenichi lạnh lùng nói,"Sương Tuyết, đối thủ của ngươi ở đây, e rằng ngươi không quản được việc của Giang Khải!"
"Trừ khi Hoa Hạ các ngươi cũng yếu như những nước khác, thấy không có cơ hội chiến thắng liền tự động từ bỏ, nếu không hôm nay Giang Khải chắc chắn phải chết ở chỗ này!"
Vũ Hầu lạnh lùng nói,"Buồn cười, vậy đánh thắng chúng ta trước lại nói!"
Một nữ hài tóc hài khác nhìn xuyên qua Vũ Hầu và Sương Tuyết, tìm được Giang Khải, cười khẩy,"Giang Khải, người toàn cầu đều đang nhìn đấy, Chiến Thần Hoa Hạ bất bại cái gì, Hoa Hạ chi ưng cái gì, ngươi đừng nói cho ta biết ngươi không dám lên sân!"
"Không phải ngươi sợ nữ nhân chứ! Vậy thật sự khiến Tsukikage Chizuru ta khinh thường!"
Giang Khải nhún vai, nói,"Cô nương, không cần khích tướng ta như thế, muốn giết ta thì đánh thắng hai vị hộ vệ của ta trước đã!"
Vũ Hầu và Sương Tuyết suýt nôn ra máu.
Da mặt của tên này cũng không phải dày bình thường, sở dĩ bọn họ nói chuyện giúp Giang Khải cũng đâu phải bảo vệ hắn, chỉ là ba người Đảo quốc hành động như vậy ở trong trường hợp này, không chỉ đang sỉ nhục Giang Khải mà còn sỉ nhục Hoa Hạ, sao bọn họ có thể ngồi yên không để ý đến.
Kết quả Giang Khải lại cảm thấy tốt đẹp...
"Nếu thắng thì sao?" Tsukikage Chizuru vừa cười vừa nói.
Giang Khải suy nghĩ, nói,"Nếu thắng vậy ta chắc chắn không đánh, thực lực các ngươi mạnh như vậy, ta chỉ đến góp cho đủ số, sao có thể đánh với những Bán thần các ngươi chứ, không phải tự tìm khổ sao."
Đôi mắt đen trắng rõ ràng của Tsukikage Chizuru hơi híp lại,"Ngươi đúng là một rác rưởi! Ngươi không sợ bị người ta chê cười sao! Huy chương mà ngươi đang đeo có microphone, người ngoài đều nghe được lời ngươi vừa nói!"
Giang Khải cười hắc hắc,"Bị người ta chê cười cũng tốt hơn bị người ta đánh chết."
"Lại nói, sắp bắt đầu so tài rồi, các ngươi không quay về sao?"
Đúng vào lúc này, trọng tài cũng bước lên sân yêu cầu hai đội quay về vị trí của mình.
Ba người Đảo quốc khí thế hung hăng đến đây, chỉ có thể ôm một bụng tức giận quay về.
Vũ Hầu quay đầu liếc nhìn Giang Khải một cái, trong mắt đầy vẻ khinh thường.
Tuy Giang Khải nói không sai, thực lực của hắn đối mặt với Bán thần không đáng nhắc tới, nhưng hắn sợ hãi như thế thật sự khiến người ta mở rộng tầm mắt.
"Hừ, ta còn tưởng ngươi có chút cốt khí... Được rồi, dù sao cũng không trông cậy vào ngươi." Nói xong, Vũ Hầu đi về phía trọng tài, chuẩn bị tung tiền xu.
Sương Tuyết nghiêng đầu, dùng ánh mắt lạnh như băng quét qua Giang Khải, lạnh lùng nói,"Có vài người đúng là bùn nhão không thể trát tường, có chúng ta ở đây, ngươi có gì phải sợ!"
"Thật không hiểu được, vì sao loại người như ngươi lại đi tới ngày hôm nay!"
Giang Khải cười hắc hắc,"Hoàn toàn dựa vào vận khí."
"Dừng!" Sương Tuyết vô cùng chán ghét hừ lạnh một tiếng, liền quay đầu đi không nhìn Giang Khải nữa.
Cùng lúc đó, trên trang web chính thức, người chơi Đảo quốc và người chơi Hoa Hạ suýt nữa bùng nổ.
"Các ngươi xem, đây chính là Chiến Thần Hoa Hạ các ngươi, Giang Khải thật sự sợ!"
"Bớt nói nhảm, Giang Khải cũng không phải người thức tỉnh, chỉ cần có chút lý trí sẽ không lên sân."
"Nhìn các ngươi cuồng, thắng Vũ Hầu và Sương Tuyết trước đã!"
Chủ Thần công hội.
"Khải đội sắp ra tay rồi!" Hồ Ngôn nói chắc chắn,"Ta cảm thấy nếu Vũ Hầu và Sương Tuyết thua thật, Khải đội chắc chắn sẽ thắng."
Vong Trần cũng gật đầu,"Chắc chắn hắn đang cố ý chọc giận ba người Đảo quốc, khiến bọn họ tinh thần bất ổn, đáng tiếc Vũ Hầu và Sương Tuyết không hiểu hắn."
"Cũng không thể hoàn toàn trách Vũ Hầu và Sương Tuyết, lão đại nói dối thì mắt cũng không chớp lấy một cái." Nguyễn Ngữ lắc đầu nói,"Kết quả hắn nói dối thường lừa gạt cả đối phương và phe bạn."
Mọi người nhao nhao gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
"Nhưng Giang Khải thật sự lên sân thì có thể thắng sao?" Hà Thi Thi hơi lo lắng hỏi.
Đổi lại là lúc trước, đám người Hồ Ngôn sẽ không chút do dự tin tưởng Giang Khải, nhưng bây giờ Giang Khải đã tham gia Bán thần chi chiến!