Thượng Vị – Thập Hữu Cửu Niệu - Chương 26
topicThượng Vị – Thập Hữu Cửu Niệu - Chương 26 :“Cậu định giám sát tôi cả đời sao?”
Ninh Thiển ngủ liền một mạch suốt một ngày một đêm, giấc ngủ này coi như đã bù lại tất cả. Khi mở mắt ra, mặt trời đã lên đến đỉnh đầu.
Ánh nắng ấm áp len lỏi qua cửa sổ, chiếu vào phòng ngủ. Cô vẫn còn chút ngơ ngẩn, chậm rãi ngồi dậy, cảm giác hai ngày nay cứ như vừa trải qua một cơn ác mộng.
Thế nhưng chỉ cần cử động nhẹ thôi, cơ thể liền truyền tới từng đợt đau nhức. Đầu óc mơ hồ lập tức tỉnh táo hẳn, không phải ác mộng, tất cả đều là thật!
Đúng lúc ấy, Trần Thiên Dã xuất hiện ở cửa, dường như tính toán chuẩn xác thời điểm cô thức giấc. Hắn nở nụ cười dịu dàng: “Chị, chị tỉnh rồi. Có đói không? Xuống ăn cơm nhé, em làm món cá kho chị thích nhất.”
Nghe giọng nói ôn hòa ấy, nhìn nụ cười rạng rỡ ấy, quả thật giống hệt như cơn ác mộng kia chỉ là ảo giác.
Ninh Thiển cúi mắt, không đáp lời, lặng lẽ xuống giường, rửa mặt rồi đi thẳng xuống nhà ăn cơm.
“Chị, ăn nhiều cá một chút.” Trần Thiên Dã dịu dàng gắp miếng cá đã gỡ sạch xương đặt vào bát cô. “Em thử cách nấu mới, chị chắc chắn sẽ thích.”
Ninh Thiển im lặng, chỉ cúi đầu ăn cơm.
Không nhận được phản ứng từ cô, hắn cũng không tỏ ra thất vọng, vẫn nói vài câu vu vơ, nhưng càng nói càng nhỏ dần, cuối cùng rơi vào trầm mặc.
“Chị, chị muốn chiến tranh lạnh với em sao?”
Ninh Thiển buông đũa, giọng thản nhiên: “Tôi lười chơi mấy trò trẻ con đó với cậu.”
Đôi mắt Trần Thiên Dã lập tức sáng lên, mang theo niềm vui khó giấu: “Chị đối xử với em thật tốt.”
Ninh Thiển chẳng hiểu thế nào lại gọi là “tốt”, cô cúi đầu, tiếp tục lặng lẽ ăn cơm.
Ăn xong, cô bỏ đũa đứng dậy, đi thẳng ra ban công, ngả người xuống ghế nằm, nhắm mắt tắm nắng.
Trần Thiên Dã dọn dẹp xong bếp, lại bưng đĩa hoa quả tới. Nhìn ánh mặt trời gay gắt ngoài kia, hắn khẽ cau mày, giữa mùa hè nắng nóng thế này, phơi nắng làm gì.
Hắn đặt đĩa hoa quả xuống, tiện tay kéo rèm che nắng: “Chị, trời nóng thế này mà chị cũng chịu được, không sợ đen da sao?”
Ninh Thiển chẳng buồn mở mắt.
Thấy thế, hắn liền chen vào cùng một chiếc ghế, tay chân quấn lấy cô.
Ninh Thiển lập tức mở mắt, mặt không chút cảm xúc: “Không phải em nói nóng à? Buông tay.”
“Em không buông. Dù nóng đến mấy, chỉ cần ở bên chị, em cũng cam lòng.”
Hơi thở vốn đã nóng, thêm cái ôm chặt của hắn khiến người cô khó chịu. Cô bực bội đứng dậy định bỏ đi.
Trần Thiên Dã nhanh chóng ấn nhẹ vai cô, đôi mắt hơi ủy khuất: “Chị đừng đi, để em đi.”
Thấy hắn thật sự ngoan ngoãn rút sang một bên, Ninh Thiển mới ngồi xuống lại.
Nhưng chỉ được vài phút, hắn lại không yên. Hắn đột nhiên đi vào thư phòng, chẳng mấy chốc quay lại với một bản hợp đồng: “Chị, ký tên ở đây, tất cả tài sản dưới tên em sẽ là của chị.”
Cảnh tượng quen thuộc đến lạ.
Nửa năm trước, vào đêm giao thừa, hắn cũng đưa hợp đồng, cũng với giọng điệu ngoan ngoãn như thế, lừa cô chuyển nhà, dọn đến sống chung. Rõ ràng chỉ mới nửa năm, vậy mà cảm giác như đã trôi qua rất lâu.
Vật đổi sao dời.
Ninh Thiển khẽ thở dài trong lòng, cầm lấy hợp đồng. Dưới ánh mắt đầy mong chờ của hắn, cô lạnh lùng xé toạc, vứt xuống đất.
Cô không cần người hắn, cũng chẳng cần tài sản của hắn.
Trong mắt Trần Thiên Dã thoáng hiện vẻ thất vọng. Hắn lặng lẽ nhìn cô một lúc lâu, cuối cùng cúi xuống, từng tờ từng tờ dọn sạch giấy vụn trên sàn.
…
Ngày tháng cứ thế trôi đi. Ngoài thời gian công việc cần thiết, hắn gần như luôn canh giữ bên cạnh cô. Nói là canh giữ, thực chất là giám sát thì đúng hơn.
Thế mà hắn chẳng hề thấy phiền, chẳng thấy chán. Mỗi ngày ngoài nấu cơm, chính là chuyện kia.
Ba bữa cơm vẫn đủ đầy, nhưng Ninh Thiển gầy đi trông thấy. Bệnh từ trong lòng sinh ra, sớm muộn cũng biểu hiện ra cơ thể.
Đêm khuya, hắn lại ôm cô vào phòng tắm, rồi bế trở lại giường. Cô mệt mỏi nhắm mắt, rất nhanh chìm vào giấc ngủ.
Trần Thiên Dã lặng lẽ nhìn gương mặt say ngủ ngay bên cạnh. Rõ ràng người ở đây, nhưng cảm giác xa cách vẫn rõ rệt. Nỗi trống rỗng ấy khiến hắn bất an, buộc hắn cúi đầu, từng chút từng chút hôn lên làn da cô, như muốn khắc sâu dấu vết của mình.
Có lẽ cô thực sự ngủ say, hoặc có lẽ chẳng buồn phản kháng nữa. Hàng mi khẽ rung động, nhưng cuối cùng vẫn nhắm nghiền.
Một tuần trôi qua như thế.
Sáng hôm ấy, Ninh Thiển đột ngột ngồi dậy, lẳng lặng thay quần áo.
Trần Thiên Dã bước xuống theo, ánh mắt khó hiểu: “Chị, sao lại thay đồ?”
Ninh Thiển không nhìn hắn, chỉ bình tĩnh đáp: “Tôi có công ty, có nhân viên, phải đi làm.”
Hắn khẽ thở phào, sắc mặt dịu đi, ngoan ngoãn tiến đến, giọng nhẹ nhàng lấy lòng: “Vậy để em chuẩn bị bữa sáng.”
Không ngoài dự đoán, ăn xong, Trần Thiên Dã đích thân lái xe đưa cô tới công ty.
Trên đường, Ninh Thiển ngẩn ngơ nhìn ra ngoài. Ánh nắng ban mai trải dài khắp phố, dòng người vội vã, cửa tiệm náo nhiệt. Bỗng dưng cô có cảm giác, dường như mình vừa ngủ một giấc thật dài, trải qua một cơn ác mộng bất tận chỉ có ăn, ngủ, cùng hắn triền miên, ngày đêm đảo lộn. Hôm nay, cô đã quá mệt mỏi, không tài nào ngủ tiếp được nữa.
Có lẽ, giấc mộng này nên đến hồi kết rồi.
Thế giới rộng lớn, cô còn nơi để đi. Cô tuyệt đối không thể vì Trần Thiên Dã mà tự giam cầm mình.
Không đáng.
…
Một tuần cô không xuất hiện, công ty chẳng ai thấy lạ. Người nọ người kia bận rộn, chỉ đơn giản chào hỏi.
Ninh Thiển khẽ gật đầu, đi thẳng vào phòng làm việc.
Trần Thiên Dã ân cần mang cà phê tới: “Chị, ba phần đường.”
Ninh Thiển ngẩn người trong giây lát. Nhìn hắn bình thản, thái độ săn sóc, cứ như tất cả chưa từng xảy ra, như thể một tuần bị giam giữ chỉ là ảo mộng.
Hắn mím môi, chủ động nói: “Chị, có phải nghỉ việc lâu quá nên không quen? Hay để em giúp chị một số việc trong khả năng nhé?”
Ninh Thiển nhìn hắn bận rộn sắp xếp tài liệu, giọng băng lạnh: “Không phải cậu đã lắp camera trong văn phòng tôi rồi sao? Không phải đã cài định vị nghe lén trong điện thoại tôi rồi sao? Vậy còn ở đây làm gì? Cút đi.”
Động tác của hắn khựng lại, sắc mặt thoáng bối rối: “Chị, đừng nói như vậy…”
“Chẳng lẽ tôi nói sai à? Mau cút, càng xa càng tốt.”
Trần Thiên Dã giống hệt một đứa trẻ làm sai chuyện, cúi giọng nói nhỏ: “Chị… em chỉ là sợ sẽ lại xảy ra chuyện như lần trước thôi.”
Ninh Thiển chẳng buồn nghe thêm, lạnh lùng xua đuổi: “Cút ngay cho tôi.”
Rõ ràng hắn không hề muốn đi, nhưng nhìn thấy ánh mắt đầy chán ghét của cô, cuối cùng vẫn buông xấp tài liệu xuống, luyến tiếc thấp giọng: “Chị… trưa em lại đến.”
Ninh Thiển không đáp, chỉ cúi đầu chăm chú vào văn kiện, ngay cả liếc hắn một cái cũng không có.
Chẳng mấy chốc, Tiểu Dương gõ cửa bước vào, đặt bản tổng kết công việc tuần trước lên bàn, nhưng lại đứng lặng mãi không chịu ra.
Ninh Thiển liếc cậu ta một cái: “Còn việc gì nữa sao?”
“Không… không có…”
Tiểu Dương vẻ mặt ngượng ngập, cuối cùng lặng lẽ rời đi.
Cửa vừa khép lại, Ninh Thiển bỗng thấy như toàn thân bị rút cạn sức lực. Cô nhìn quanh căn phòng làm việc quen thuộc mà giờ lại xa lạ, trong lòng dâng lên một nỗi mơ hồ khó tả.
Thực ra, cô biết Tiểu Dương muốn hỏi gì. Chẳng ngoài chuyện làm thế nào đuổi được Trần Thiên Dã đi, vì sao đột nhiên cô lại biến mất suốt một tuần. Nhưng cô phải nói thế nào đây? Có những điều vốn chẳng cần giải thích, mỗi người đều có vòng tròn an toàn riêng của mình, mà Tiểu Dương chưa bao giờ nằm trong vòng tròn ấy của cô.
Điện thoại bất ngờ vang lên. Là Lê Uyển.
“Alô, Thiển Thiển.”
Ninh Thiển khẽ hít một hơi, lấy lại tinh thần: “Tớ đây. Hôm nay không bận à? Sao tự dưng lại gọi?”
“Không bận gì cả, cũng chẳng có chuyện gì, chỉ là đột nhiên nhớ cậu, muốn gọi cho cậu thôi. Hôm qua gọi mà không thông, nghĩ hôm nay thứ hai chắc cậu sẽ nghe.”
Những lời quan tâm dịu dàng ấy rơi vào tai khiến Ninh Thiển bỗng thấy sống mũi cay xè, nước mắt trực trào.
“Thiển Thiển, cậu sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao?” Ở đầu dây bên kia, Lê Uyển nghe ra sự im lặng bất thường, vội vàng lo lắng: “Có chuyện gì thì nói với tớ! Đừng giấu trong lòng được không? Cậu đừng dọa tớ, từ khi quen nhau đến giờ cậu chưa bao giờ khóc, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Nỗi ấm ức đè nén suốt một tuần rốt cuộc cũng vỡ òa, nước mắt Ninh Thiển ào ra, nghẹn ngào: “Hắn lừa tớ… Tất cả những gì hắn đối tốt với tớ đều là giả.”
Không cần chỉ rõ, Lê Uyển cũng biết “hắn” là ai. Cô ấy lập tức nóng nảy: “Hắn lừa cậu tiền, hay là tình cảm? Tớ đã nói ngay lần đầu gặp, người này không phải thứ gì tốt đẹp! Đồ khốn kiếp!”
“Uyển Uyển… từ tám năm trước, không, từ mười sáu năm trước, lần đầu tiên gặp nhau hắn đã có ý lừa tớ rồi.” Ninh Thiển lau nước mắt loạn xạ, giọng nghẹn lại: “Tám năm trước, hắn khúm núm thấp kém. Tám năm sau, hắn vẫn tìm đủ mọi cách gạt tớ. Tất cả đều là giả! Tốt với tớ cũng giả! Mọi thứ đều là giả! Cha mẹ tớ là bị Ninh Chấn Viễn và cha mẹ hắn máu lạnh mặc kệ mà hại chết… bọn họ đều không phải thứ gì tốt lành! Cùng một ổ chó má hết! Hắn không chỉ lừa gạt tớ, còn nhốt tớ lại… Đ* c*m th*!”
Giọng Lê Uyển run rẩy vì kinh hãi: “C…cái gì cơ…”
Ninh Thiển khàn giọng tiếp: “Hắn tiếp cận tớ ngay từ đầu là vì báo thù. Đến khi Ninh Chấn Viễn hoàn toàn suy sụp, hắn lại nói hắn yêu tớ, hắn không muốn tớ dính vào quá khứ. Nhưng tớ chưa bao giờ cần hắn phải như thế, chưa bao giờ cần cái gọi là tốt cho tớ, bảo vệ tớ. Giờ đây, tớ thậm chí còn chẳng biết lời hắn nói thật giả thế nào, mục đích ra sao…”
Lê Uyển nghe mà dựng tóc gáy, lại chẳng biết nói gì để an ủi.
Ai nhìn Ninh Thiển cũng thấy cô vô tư, cười cợt chẳng để tâm điều gì, nhưng khi nói đến tình cảm, cô lại ngây ngô đến đau lòng. Đối diện với sự dối trá lạnh lùng như vậy, đòn đánh này quá tàn nhẫn.
Người thân cận nhất hiểu rõ bạn hơn ai hết, vậy mà bạn chẳng hề biết họ mang tâm cơ thế nào, ai mà không hoảng sợ?
Một năm qua, Ninh Thiển vẫn thường gọi cho Lê Uyển, chia sẻ những lời thủ thỉ giữa bạn bè thân thiết. Lê Uyển hoàn toàn không dám tin rằng bao nhiêu ngọt ngào hạnh phúc ấy, hóa ra đều là giả. Nếu tất cả đều là giả… thì còn có gì thật nữa?
Ninh Thiển lại bật khóc, nức nở: “Đều là giả, tất cả đều là giả…”
Lê Uyển nghe cô khóc, trái tim cũng đau như dao cắt, suýt nữa cũng bật khóc theo: “Thiển Thiển, đừng khóc… Tớ sẽ bay ngay đến Quảng Châu tìm cậu. Đừng khóc nữa, được không?”
“Đừng tới.” Ninh Thiển hít mạnh mấy hơi, nghẹn ngào: “Trần Thiên Dã đã cài định vị và nghe lén trong điện thoại của tớ. Hắn nghe được cả cuộc nói chuyện của chúng ta. Hơn nữa, Chu Cẩn Ngôn còn một phe với hắn… Hắn sẽ không để cậu đến đâu.”
“Cái gì? Hai người bọn họ sao lại dính dáng đến nhau?” Lê Uyển hoàn toàn không hiểu.
Ninh Thiển chẳng biết giải thích thế nào, cuối cùng chỉ thở dài: “Tóm lại… rất phức tạp. Uyển Uyển, đừng hỏi nữa.”
Đầu dây bên kia im lặng thật lâu, sau đó là một tiếng thở dài nặng nề: “Thiển Thiển… thật ra cú điện thoại này là Chu Cẩn Ngôn nhờ tớ gọi. Tuy không hiểu tại sao, nhưng bây giờ… tớ đã rõ rồi.”
Đầu óc Ninh Thiển rối bời, chẳng biết cuộc gọi kết thúc từ lúc nào.
Giữa trưa, Trần Thiên Dã mang cơm đến như thường lệ, vẫn tỉ mỉ bóc tôm, múc canh cho cô.
Ninh Thiển không thể để bụng đói, đành lặng lẽ ăn, nhưng chẳng thốt một lời.
Đột nhiên, hắn mở miệng: “Chị, giữa em với Chu Cẩn Ngôn… không phải như chị nghĩ. Chỉ là trước kia em từng giúp anh ta một chuyện thôi…”
Ninh Thiển lạnh mặt ném đôi đũa xuống: “Nghe lén điện thoại của tôi còn chưa đủ chắc?”
Trần Thiên Dã cúi người nhặt lại, ánh mắt phức tạp: “Chị, em không cố ý…”
“Không cố ý? Vậy gỡ hết cái đống định vị nghe lén chết tiệt đó đi!” Ninh Thiển giọng sắc lạnh: “Hay cậu định để tôi sống trong sợ hãi cả đời?”
“Không… em không có ý đó.” Trần Thiên Dã cúi đầu bóc tôm, giọng trầm thấp: “Chị, đừng giận… ăn chút đi.”
“Không ăn! Có chết đói cũng kệ!”
“Chị, ăn một chút thôi. Nhìn chị gầy đi rồi…” Hắn vẫn nhẹ giọng, ánh mắt chuyên chú, nụ cười dịu dàng như gió xuân. Nếu chỉ nhìn bề ngoài, ai mà ngờ được hắn là một con quỷ đội lốt thiên sứ?
Ninh Thiển chẳng còn tí khẩu vị nào, đứng dậy bỏ vào phòng nghỉ.
Cảm giác như quay lại quãng ngày bị giam giữ trước kia, chỉ cần cùng hắn trong một không gian, cô liền ngạt thở.
Cửa nhanh chóng bị đẩy ra.
Không cần nhìn cũng biết, là hắn.
Ninh Thiển nhắm chặt mắt, hoàn toàn không muốn để ý.
Trần Thiên Dã lặng lẽ tháo giày, leo lên giường, mang theo vài phần tức tối mà ôm chặt lấy cô.
Ninh Thiển phiền chán đến cực điểm, mở mắt đẩy mạnh hắn ra: “Bao giờ thì cho tôi tự do?”
“Chỉ cần chị quên hết những chuyện trước kia, ngoan ngoãn ở bên em, em sẽ gỡ bỏ tất cả định vị, giám sát, nghe lén.”
“Nếu tôi không quên thì sao?” Ninh Thiển nghiến răng: “Chẳng lẽ cậu định giám sát tôi cả đời?”
“Không đâu. Chị nhất định sẽ quên, chắc chắn sẽ quên.”
“Đồ điên!” Ninh Thiển không nhịn nổi nữa, xoay người bóp chặt cổ hắn, gào lên: “Có bệnh thì đi mà uống thuốc! Đừng coi tôi là mục tiêu sống của cậu nữa được không! Trần Thiên Dã, cậu là đồ điên! Không phải người! Cút! Cút ngay cho tôi!”
Gương mặt Trần Thiên Dã vì bị siết mà đỏ bừng, nhưng ánh mắt lại sâu thẳm chân thành: “Chị… em thật sự đã tốt hơn rồi. Em không biết chị có phải là mục tiêu sống của em không, nhưng em cần chị. Em muốn lúc nào cũng được nhìn thấy chị, lúc nào cũng ở bên chị. Em muốn cuộc đời mình chỉ có chị, muốn chị chỉ dịu dàng, chỉ mỉm cười với mình em. Nếu chị rời bỏ… em không biết bản thân sẽ làm ra chuyện gì nữa.”
“Những lời này cũng là dối trá sao?!”
“Lời em nói, câu nào cũng thật.” Trần Thiên Dã nở nụ cười ôn hòa, còn đưa tay điều chỉnh bàn tay đang siết trên cổ mình: “Chị, tay phải đặt ở đây… mới có thể b*p ch*t một người.”