Địa Ngục Chi Vương Thiên Tài Kiều Phi - Chương 86

topic

Địa Ngục Chi Vương Thiên Tài Kiều Phi - Chương 86 :Tin ta không?

Khóe môi Hòa Hy mím lại, giọng nàng gay gắt:

> “Vậy phải làm thế nào mới có thể chịu được thuộc tính Dương của Nguyên Dương Quả?”

Nam Cung Duệ khẽ ho, rồi mỉm cười:

> “Muốn trung hòa Dương khí trong Nguyên Dương Quả, phải dùng vật mang Âm khí lạnh nhất — thứ đối lập với nó. Như vậy có thể dẫn sức nóng của Nguyên Dương Quả thẳng vào đan điền, đồng thời làm dịu lại để thân thể ngươi không bị thiêu cháy.”

Hòa Hy cau mày:

> “Vậy vật mang Âm khí lạnh nhất là gì?”

Nam Cung Duệ vẫn mỉm cười:

> “Trước hết, lấy Nguyên Dương Quả ra đi.”

Hòa Hy nhìn hắn đầy nghi ngờ, nhưng không do dự, nàng lấy hộp ngọc chứa hai quả Nguyên Dương Quả từ không gian ra.

Người đang ngồi trước mặt nàng là Điện hạ Diêm Vương, trong mắt hắn, một Nguyên Dương Quả cấp năm chẳng đáng gì.

Nam Cung Duệ thấy nàng không hề do dự, ánh mắt hắn lóe lên tia sáng rực rỡ.
Hắn nhận lấy hộp ngọc, nhẹ mở nắp — lập tức một luồng nhiệt nóng hừng hực phả ra.
Hắn vẫn thản nhiên, những ngón tay thon dài vươn ra, tùy ý nhặt lấy một quả.

Ngay khoảnh khắc sau, Nguyên Dương Quả trong tay hắn biến mất trước mắt Hòa Hy, rõ ràng đã được hắn cất vào không gian trữ vật.

Hòa Hy chớp mắt, vẫn chưa hiểu hắn định làm gì.

Nam Cung Duệ nhìn nàng thật sâu, rồi chẳng buồn giải thích. Hắn chỉ khẽ đưa tay vén gọn sợi tóc rối sau tai nàng, giọng nói trầm ấm, chậm rãi vang lên:

> “Quả Nguyên Dương này ta coi như thù lao. Trong vòng một tháng, ta sẽ mang đến cho nàng vật mang Âm khí lạnh nhất. Khi đó, nàng có thể giải phong ấn đan điền và trở thành người tu hành.”

Hòa Hy sững người, suýt bật ra câu hỏi: “Tại sao lại giúp ta nhiều như vậy?”
Còn chuyện hắn giữ lại một quả Nguyên Dương Quả, nàng không hề bận tâm — vốn dĩ nó cũng nên thuộc về hắn.

Thế nhưng, ánh nhìn nóng rực của Nam Cung Duệ khiến giọng nói nghẹn lại nơi cổ họng, nàng dù cố thế nào cũng không thốt nên lời.

Giây phút ấy, hắn cúi đầu, hơi thở ấm nóng phả lên đôi môi khẽ hé của nàng, giọng nói trầm thấp mà thân mật:

Hoà hy, tin ta không?”

Cả người Hòa Hy cứng đờ như bị thôi miên, đầu óc trống rỗng.
Dù chưa kịp phản ứng, nàng vẫn vô thức gật đầu.

Phải, nàng tin hắn — tin người đàn ông xa lạ, thần bí này, người đã giúp nàng không biết bao nhiêu lần.

Dù không có lý do gì rõ ràng, nàng vẫn tin rằng chỉ cần Nam Cung Duệ đã nói, hắn nhất định sẽ làm được.

Chiếc xe ngựa dần dừng lại ở khu vực hoang vắng, cách tiểu viện của nàng không xa.

Hòa Hy nhẹ nhàng nhảy xuống, khẽ vẫy tay với Nam Cung Duệ, rồi quay người rảo bước rời đi.

Dù gió đêm lạnh lẽo, nhiệt trên khuôn mặt nàng vẫn không tan, tim đập loạn nhịp không ngừng.

Nam Cung Duệ vén rèm, lặng lẽ nhìn theo bóng lưng nàng xa dần, trong mắt lóe lên ánh sáng phức tạp khó hiểu.

Bên ngoài xe, Thanh Long khẽ nhíu mày. Hắn nhìn về hướng Hòa Hy vừa đi khuất, trong mắt thoáng hiện vẻ lo lắng mơ hồ.

Một tháng sau chẳng phải là thời gian bế quan thường niên của chủ nhân sao?
Chủ nhân rốt cuộc... đang toan tính điều gì vậy?

Ý nghĩ đó vụt qua, sắc mặt Thanh Long lập tức trở nên nặng nề, trong mắt thấp thoáng sát ý lạnh lẽo.

Bất kỳ ai dám gây nguy hiểm cho chủ nhân — hắn tuyệt đối sẽ không tha thứ.