Đầu Gấu Thích Khóc Nhè - Chương 5

topic

Đầu Gấu Thích Khóc Nhè - Chương 5 :

Tôi cảm thấy con người cậu ta không xấu, từ sau đó, lúc vô tình gặp tôi đều chào hỏi cậu ta.

Nhưng hễ thấy tôi là cậu ta giả mù, chạy trốn nhanh hết mức có thể.

Cuối tuần, mẹ tôi đột nhiên hỏi tôi:

"Bé Lâm, tại sao mấy hôm nay không dẫn bạn cùng lớp đó về ăn tối cùng? Hôm qua mẹ tình cờ thấy thằng bé ở cửa hàng tiện lợi, nó còn chào hỏi mẹ, ôi chao, thằng nhóc đó gầy đi trông thấy."

Tôi giật mình, đành nói thật với mẹ:

"Mẹ ơi, thật ra bạn ấy... Là đầu gấu trường con."

Mẹ tôi sửng sốt.

"Nhưng mẹ thấy thằng bé trông không giống đứa trẻ hư, thôi, nhìn người cũng không thể nhìn mỗi vẻ bề ngoài, nếu con tin thằng bé thì có thể dẫn nó về đây ăn cơm."

Sau đó, tôi đi hỏi thăm xung quanh thì mới phát hiện, sở dĩ cậu ta bị gọi là trùm trường là do…

Lúc học trung học cơ sở, cậu ta một chọi ba mà vẫn thắng, hôm trước còn suýt chút nữa bẻ gãy tay của một tên kiếm chuyện.

Tôi nghe mà giật mình.

Trưa hôm đó, tôi đang ăn cơm ở căng tin thì Diệp Tận trông thấy tôi, ngạc nhiên thay, lần này cậu ta chủ động bước đến chỗ tôi.



Tôi không thể không lùi về sau, hỏi lí nhí:

"Nghe, nghe mọi người nói, bạn suýt nữa bẻ gãy cánh tay của người ta?"

Cậu ta thẳng thắn gật đầu: "Đúng vậy, thì sao?"

Tôi ngây người, cắn răng muốn chạy…

Cậu ta tiếp lời:

"Tôi chỉ tự vệ thôi mà, mấy người đó muốn đánh tôi nên tôi phải đánh trả, sau đó… sơ ý ra tay hơi nặng…"

Tôi đơ người.

Chà, mặc dù là tự vệ, nhưng trông vẫn... hơi đáng sợ.

Thấy dáng vẻ như hóa đá của tôi, cậu ta cười chua xót.

"Tôi còn tưởng hai đứa mình cũng coi như là bạn bè rồi. Ai dè, hóa ra bạn cũng sợ tôi, thôi bỏ đi, đằng nào mọi người cũng sợ tôi cả rồi, tôi… tôi cũng quen rồi."

Cậu ta mím môi, gắng gượng để trông kiên cường.

Cậu ta nói xong thì quay lưng bỏ đi.

Mấy ngày sau đó tôi trốn tránh Diệp Tận.

Cậu ta không nói gì, chỉ lặng lẽ giữ khoảng cách với tôi.

Chỉ là từ khi tôi tránh mặt cậu ta, lần nào chạm mặt, cậu ta cũng nhìn tôi bằng ánh mắt đầy mong đợi.

Một ngày nọ, khi bắt gặp Diệp Tận ngồi một mình ăn cơm ở căng tin, cuối cùng tôi cũng lấy hết can đảm ngồi xuống đối diện cậu ta.

Cậu ta ngước lên thấy tôi, nhướng mày:

“Bạn… không sợ tôi nữa?"

Tôi hít một hơi thật sâu, gom góp hết dũng khí và nói với cậu ta:

"Không phải bạn là anh tôi sao, tôi sợ cái gì?"

Cậu ta ngớ ra, gãi đầu cười cười, trên mặt xuất hiện hai vết đỏ hây hây.