Bé Cá Voi Sát Thủ Chỉ Muốn Dính Lấy Con Người - Chương 69

topic

Bé Cá Voi Sát Thủ Chỉ Muốn Dính Lấy Con Người - Chương 69 :Ăn no với ăn tới chết em vẫn phân biệt được.

—————-

Đoạn Mặc Hiên gào lên, cố gắng kéo Giang Kinh Mặc ra khỏi vòng tay của Thời Tuế.

Ôm á hả?

Uống cà phê á hả?

Không cho, không cho!

Ai cho phép mấy người nhảy disco trên địa bàn của con chim sẻ bạc má đuôi dài này chứ?!

Nhưng tay anh ta còn chưa đụng tới Giang Kinh Mặc thì Thời Tuế đã giơ tay lên, ngón tay cầm một chiếc bút bi, nhẹ nhàng gõ lên mu bàn tay của Đoạn Mặc Hiên.

Không nói một lời, nhưng ánh mắt liếc qua lại giống như một đứa trẻ đang tuyên bố chủ quyền….

Của tôi, không cho đụng.

Ai thèm đụng chứ!

Đoạn Mặc Hiên nhảy dựng lên.

Còn bên kia, Thời Tuế đã bắt đầu giống như một đại thiếu gia, hắn hơi nâng cằm lên.

“Bỏ rơi anh hai ngày, bây giờ mới nhớ đến tìm anh, đã có cách giải quyết mà còn không chịu nói tiếng nào….”

Đội trưởng Thời nói với giọng lười biếng, vẫn còn ôm chặt Giang Kinh Mặc, từng câu từng chữ như gõ vào đầu cậu.

Chỉ thiếu chút nữa là gõ đến mức đầu cậu sưng thành bánh bao.

Giang Kinh Mặc vốn đang vui vẻ cọ cọ anh thú hai chân, còn cúi đầu ngửi ngửi xem trên người mình có mùi gì khiến ảnh khó chịu hay không.

Nhưng không ngờ là anh thú hai chân lại ‘công bằng’ như vậy, vừa hành hạ Đoạn Mặc Hiên suốt hai ngày xong, bây giờ lại quay sang hành hạ cậu.

Giang Kinh Mặc giơ tay đầu hàng.

“Đội trưởng, đội trưởng đừng nhắc nữa, em đi pha cà phê cho anh ngay đây! Em sẽ tự tay xay—không, em sẽ bắt đầu từ bước trồng cây cà phê cho anh luôn.”

Thời Tuế: ….

“Không cần đâu.”

Chủ yếu là sau hôm nay, đội trưởng của em cũng không yếu ớt đến mức phải uống cà phê do em tự tay trồng.

Thời Tuế cuối cùng cũng ‘hào phóng’ buông tay, nhìn Giang Kinh Mặc cam chịu chạy xuống lầu.

“Quá gian xảo, còn giấu chiêu này cơ đấy.”

Đoạn Mặc Hiên xé tờ giấy mà Giang Kinh Mặc vừa dán lên người Thời Tuế, nhìn kỹ bằng hai mắt, lắc đầu đầy bi phẫn.

“Rõ ràng là trước đây tôi với Tiểu Giang hợp tác chơi khăm người khác vui vẻ, hạnh phúc biết bao, vậy mà bây giờ em ấy lại quay lưng không nhận người quen!”

“Anh Tuế, cậu phải hành hạ em ấy thật tốt đấy!”

Thời Tuế nở một nụ cười lơ đãng.

Nhẹ nhàng lẩm bẩm một câu.

“Không nỡ.”

“Gì cơ?”

Đoạn Mặc Hiên đang bi phẫn than thở thì nghe thấy Thời Tuế lẩm bẩm, anh ta không nghe rõ, quay đầu nhìn lại, biểu cảm vẫn còn trong trạng thái bi phẫn chưa dứt, trông có chút méo mó kỳ quặc.

Thời Tuế nghiêm mặt.

“Không có gì.”

Người đàn ông cao lớn trong chiếc áo khoác hoạ tiết ẩn màu đen, lười biếng tựa vào bức tường bên cạnh, nhìn Giang Kinh Mặc một lúc, rồi ánh mắt quay lại, dừng trên người Đoạn Mặc Hiên.

Thời Tuế không thể ra khỏi khu an toàn, chỉ đứng ở ranh giới giữa khu an toàn và khu vực bên ngoài.

“Gần đây nhà cậu thế nào?”

Nụ cười trên mặt Đoạn Mặc Hiên cứng lại trong chốc lát.

Nhưng chỉ trong một thoáng, anh ta đã nhanh chóng lấy lại nụ cười bình thường, đưa tay gãi đầu.

Giọng nói có phần nhẹ nhàng hơn.

“Cũng bình thường thôi, còn có thể thế nào nữa? Đang trong thời gian kiểm tra, sao tự nhiên lại nhắc đến mấy chuyện này?”

“Trước khi đến đây tôi đã nhận được một cuộc gọi từ bệnh viện.”

Thời Tuế suy nghĩ một chút rồi mở lời, không trực tiếp nói về tình trạng của ông cụ.

“Nếu có gì cần giúp đỡ, cứ nói thẳng.”

“Không có gì cần giúp cả, bây giờ mọi thứ đều ổn rồi, ông ấy còn nói từ cái nơi nhỏ bé kia lên đây là đã đủ làm phiền cậu rồi.”

Đoạn Mặc Hiên nhún vai cười.

Hồng Kông không phải là nơi mà người bình thường nói định cư là có thể định cư được.

Một hai năm trước, Đoạn Mặc Hiên vẫn còn là một thằng nhóc nhà quê chưa từng thấy qua thành phố lớn, cái gì cũng không biết, điên cuồng hấp thụ kiến thức từ nơi này.

Rất nhiều chuyện đều là do Thời Tuế tìm người giúp đỡ.

Nhưng sinh lão bệnh tử, không phải cứ tìm người giúp là có thể giải quyết được.

Thời Tuế không nói gì, chỉ nhẹ nhàng vỗ vai đối phương.

Đoạn Mặc Hiên nhìn bàn tay vừa vỗ lên vai mình, trong mắt do dự một thoáng, định mở miệng nói gì đó thì từ phía cầu thang, Giang Kinh Mặc như một cơn lốc nhỏ chạy lên.

Sáng sớm, dù đã thức trắng cả đêm, nhưng bạn học Tiểu Giang vẫn tràn đầy sức sống, bước chân ngập trong ánh nắng sớm mai, trên tay cầm một cốc cà phê giấy.

“Đội trưởng, cà phê tới rồi.”

Lời Đoạn Mặc Hiên sắp nói bị cắt ngang, giống như đột nhiên bị đánh thức, anh ta lập tức nuốt lại câu định nói, quay đầu nhìn Giang Kinh Mặc đang nhét cốc cà phê vào tay Thời Tuế.

Như thể chỉ cần Thời Tuế uống chậm một giây thôi là sẽ chết vậy.

Đoạn Mặc Hiên, Thời Tuế: …

Thời Tuế cúi đầu nghi ngờ nhìn cốc cà phê, rồi lại nhìn gương mặt rạng rỡ như ánh mặt trời của Giang Kinh Mặc.

“Nhanh vậy? Không phải em lấy cà phê hòa tan để lừa anh đấy chứ?”

Dù không phải bắt đầu từ việc trồng hạt cà phê, nhưng cũng không thể nhanh như vậy được.

Nếu là cà phê hòa tan, hắn cũng thấy khó mà du di cho cậu được.

“Không có, không có,” Giang Kinh Mặc lắc đầu, “Trên đường đi em gặp anh Hải cẩu, sáng hôm qua đội trưởng cũng bảo anh Chim nhỏ tìm cà phê đúng không? Anh Hải cẩu tiện đường mang đến, em chỉ truyền tay giúp thôi.”

“Vậy nên thực ra ban đầu là tiện cho anh đúng không?” Đoạn Mặc Hiên chỉ vào mũi mình.

Nhìn Giang Kinh Mặc gật đầu ngây thơ, ngay lập tức, Đoạn Mặc Hiên càng tức giận hơn.

Aiss, anh ta muốn gây mâu thuẫn nội bộ quá!

Hôm nay anh ta quyết không thèm để ý đến Tiểu Giang!

Đoạn Mặc Hiên tự cảm thấy bản thân bi thảm đến cực hạn, tay chống nạnh quay đầu bỏ đi.

Anh ta vừa đi được vài bước thì Giang Kinh Mặc đã đuổi theo.

“Anh Chim nhỏ!”

“Gì?”

Đã nói là không thèm để ý đến Tiểu Giang nữa mà.

Nhưng dù sao cũng là đồng đội thân thiết, Đoạn Mặc Hiên vẫn cứng giọng, nói với vẻ lạnh lùng.

Trong tay anh ta liền bị nhét một thanh dài.

Nhìn xuống thì thấy đó là thanh bánh xốp socola cá mập giòn mà Giang Kinh Mặc thích nhất.

Anh ta quay đầu lại, nhìn thiếu niên xinh đẹp đang liếm đôi môi hơi khô của mình.

Không phải để lấy lòng, cũng không phải để ‘sám hối’ cho hành động của mình.

Cậu chỉ nhìn anh ta.

“Anh Chim nhỏ, có chuyện gì không vui thì cứ nói ra nhé, ăn cá mập giòn thì sẽ vui hơn một chút đấy.”

Cậu lưu luyến nhìn thanh cá mập giòn, rồi khó khăn quay đầu chuẩn bị rời đi.

Đoạn Mặc Hiên thật sự không biết nên khóc hay cười.

Nếu em thấy khó chia lìa với cá mập giòn của mình như thế, sao còn tùy tiện mang ra tặng người khác!

Hơn nữa….

“Rõ ràng như vậy sao?”

Anh ta khẽ rũ mắt, đồng tử sáng rực bị hàng mi che khuất một nửa, vẻ mặt vui tươi phóng khoáng chìm xuống, nở nụ cười đầy bất lực.

Trong túi còn có kẹo dẻo mà lão Cốc đưa, tay thì cầm cá mập giòn của Giang Kinh Mặc, cùng với sự quan tâm của Thời Tuế….

Làm như anh ta yếu đuối lắm vậy.

“Cũng không đến mức đó, tôi đâu có yếu đuối như thế….”

Anh ta lẩm bẩm, ánh mắt dao động không ngừng.

Ầm!!!

Đột nhiên, du thuyền rung chuyển dữ dội.

Sóng biển cuộn trào kèm theo tiếng thét kinh hoàng của sinh viên.

Đoạn Mặc Hiên bất ngờ không kịp phản ứng, vội bám lấy bức tường bên cạnh.

“Có chuyện gì vậy?!”

Giang Kinh Mặc vẫn chưa chạy xa, chưa kịp hội tụ với đồng đội, cũng theo bản năng bám lấy thứ bên cạnh, ngước nhìn ra ngoài cửa sổ.

Một sinh vật khổng lồ xuyên qua mặt biển làm bọt nước bắn tung tóe, tựa như những sợi dây bán trong suốt nhuốm màu ánh nắng ban mai, nối từ sinh vật khổng lồ đó xuống biển.

Đôi mắt màu vàng sáng mở ra, xương hàm há rộng đến cực điểm, lộ ra những chiếc răng sắc nhọn ẩn sâu, bên trong là cái họng sâu thẳm không thấy đáy.

Là một con quái vật—rắn biển khổng lồ!

Dù trước đó đã được cảnh báo rằng trong biển sẽ xuất hiện quái vật, và khi đến bài kiểm tra cá nhân, họ sẽ đến khu vực có nhiều quái vật nhất để thực tập tiêu diệt.

Nhưng bây giờ vẫn chưa đến vòng thi cá nhân, hơn nữa, các thầy cô có chắc đám sinh viên năm nhất, năm hai có thể giải quyết được loại quái vật này không???

Trong đầu các sinh viên năm ba tham gia bài kiểm tra này đều thoáng qua suy nghĩ như vậy.

Ngay giây tiếp theo.

Đèn cảnh báo khẩn cấp trên vòng tay bắt đầu nhấp nháy.

“Cảnh báo, du thuyền đang bị một con quái vật không rõ nguồn gốc tấn công từ phía dưới, nhưng chưa bị tổn hại. Quái vật rắn biển đã xuất hiện, xung quanh còn có vô số quái vật đang tiến về phía du thuyền của chúng ta. Các giảng viên đang cố gắng tìm cách xử lý. Yêu cầu các sinh viên thuộc nhóm hậu cần năm ba hãy nhanh chóng tổ chức và sắp xếp sinh viên năm một và năm hai lánh nạn. Cảnh báo một lần nữa, đây không phải là nội dung kiểm tra.”

Không cho người ta có thời gian thở, một tin nhắn khác lại nhanh chóng được gửi đến.

“Xung quanh đang tập hợp một lượng lớn quái vật, trước khi các đội dị năng khác đến hỗ trợ, yêu cầu các đội có khả năng chiến đấu nhanh chóng tập hợp lên boong tàu để tiêu diệt quái vật.”

Bên ngoài, con rắn biển đã bị một quả cầu lửa đánh thẳng vào mặt.

Tiếng gầm giận dữ cộng với sự thay đổi của những cơn sóng xung quanh khiến con thuyền càng lắc lư mạnh hơn.

Giang Kinh Mặc nhíu mày, lập tức nhìn về phía Thời Tuế, cậu vẫn còn nhớ Thời Tuế đã bị say sóng khi lên du thuyền.

“Đội trưởng, không phải anh bị say sóng sao? Anh mau tìm một chỗ nghỉ ngơi đi?”

Nói xong, Giang Kinh Mặc liền định chạy ra ngoài: “Em đi xem mấy đồng đội của em đang ở đâu đã.”

Sau đó, cổ áo cậu bị Thời Tuế túm lại.

“Không yếu đuối đến mức đó, đi bên này.”

Thời Tuế vừa quay đầu, tay đã nhắm thẳng vào con rắn biển.

Những quả cầu lửa và các mũi giáo kim loại từ trên không trung rơi xuống đâm vào con quái vật khiến nó kêu rống lên một tiếng, cơ thể dựng đứng bị đánh mạnh trở lại mặt nước.

Nhưng mặt biển vẫn còn dậy sóng.

Khi chiến đấu dưới nước, những con quái vật này thường có lợi thế tự nhiên.

Chúng di chuyển linh hoạt trong nước, chỉ cần nghiêng người là tránh được đòn chí mạng, sau đó ngay lập tức lẻn vào lòng biển.

Những cơn sóng trắng dập dềnh đã nhiễm đỏ.

Lúc này, phần lớn sinh viên năm nhất đã được các sinh viên năm hai và năm ba đưa vào những căn phòng gần đó, dù trước đó bọn họ còn đang đối đầu nhau kịch liệt.

Phần lớn các đội có khả năng chiến đấu đã lên boong tàu hoặc ra các ban công ở từng tầng.

Ngoài con rắn biển khổng lồ đã lặn xuống đáy biển, còn có vô số xúc tu đang bò lên từ boong tàu.

Thứ đó trông vô cùng quái dị.

Chúng có những xúc tu như bạch tuộc, nhưng lại mang cái đầu trong suốt như sứa. Đôi mắt khổng lồ khảm giữa cái đầu bán trong suốt ấy, trông như một sinh vật kỳ lạ dưới biển sâu, chưa từng bị con người phát hiện nên cứ thế tự do phát triển hình dạng.

Lúc này, con quái vật đó chưa kịp tấn công sinh viên gần nhất thì xúc tu của nó đã bị một mũi giáo kim loại ghim chặt xuống sàn.

Nó gào lên đầy đau đớn, còn chưa kịp rút lui thì Thời Tuế đã lập tức xuất hiện ở phía trước boong tàu, vô số ngọn giáo kim loại xuyên qua cái đầu bán trong suốt của nó, biến nó thành một con nhím.

Giang Kinh Mặc lúc này đang ở bên cạnh Thời Tuế, thuận tay đấm bay một con quái vật khác đang cố bò lên ở phía bên kia, đánh xong cậu còn tựa vào lan can tò mò nhìn xuống dưới.

Muốn xem thử rốt cuộc mấy thứ này trông như thế nào.

Cá voi sát thủ đúng là chưa từng thấy mấy thứ này.

Cá voi sát thủ tò mò.jpg

Tình hình nhanh chóng được kiểm soát, bao gồm cả hai chiếc du thuyền xung quanh, các giảng viên bảo vệ du thuyền đến không chút hư hại. Giang Kinh Mặc còn tấm tắc kéo Đoạn Mặc Hiên và Cốc Khải đến để cùng ngắm mấy sinh vật kỳ lạ này, lúc này bầu không khí đã bớt căng thẳng hơn trước.

“Đây là thứ gì vậy?”

Có người thấp giọng mắng một tiếng.

“Tôi bị xấu đến đau cả mắt rồi!!”

“Thiết bị định vị quái vật cho thấy hai con quái vật này đều đạt cấp 2S, nhưng vì có các giảng viên ở đây, cộng với đàn anh Thời Tuế, nên không có gì đáng lo ngại. Chỉ có điều, tại sao đột nhiên lại có nhiều quái vật tụ tập ở đây như vậy? Chúng ta vẫn chưa đến điểm đích mà? Hơn nữa, không phải nói vùng biển này chủ yếu chỉ có quái vật cấp B thôi sao?”

Cốc Khải đứng bên cạnh nghe thấy, tò mò nhìn thoáng qua Giang Kinh Mặc: “Anh nghe nói, trên lý thuyết thì thứ gì cá voi sát thủ cũng có thể ăn được một ít đúng không? Mấy thứ này có ăn được không?”

Chắc mấy sinh vật biển sâu này em ấy chưa từng thấy qua nhỉ?

Giang Kinh Mặc: “???”

“Anh Hải cẩu.” Giang Kinh Mặc thành thật đáp, “Ăn no với ăn tới chết em vẫn phân biệt được nhá.”