Địa Ngục Chi Vương Thiên Tài Kiều Phi - Chương 61

topic

Địa Ngục Chi Vương Thiên Tài Kiều Phi - Chương 61 :Có Một Cách Khiến Các Ngươi Trở Nên Mạnh Mẽ

“Ngươi, bước lên đây.”
Dưới ánh mắt run rẩy của đám nô lệ, Hòa Hy chỉ tay gọi Giáp nô tiến đến, rồi đặt tay lên cổ tay hắn bắt mạch.

Đám nô lệ này được mua với giá cực rẻ, bởi tất cả đều bị xem là phế linh căn, gần như không có khả năng tu luyện.

Thế nhưng, chỉ qua vài nhịp mạch, Hòa Hy đã phát hiện ra một điều hoàn toàn khác.
Thể chất của bọn họ vô cùng cường tráng, xương cốt rắn chắc, mạch máu vững vàng.
Nếu là ở thế giới cũ của nàng, những người như vậy chắc chắn sẽ được huấn luyện thành lính đặc chủng tinh nhuệ, sẵn sàng hy sinh vì nhiệm vụ.
Chỉ cần được rèn đúng cách, dù chưa đạt đến Trúc Cơ, bọn họ cũng đủ sức đối phó võ giả kỳ Luyện Khí dễ như trở bàn tay.

Động tác của Hòa Hy kỳ lạ, lại thêm gương mặt lạnh lùng vô cảm, khiến đám nô lệ càng thêm sợ hãi.

Cuối cùng,  Giáp nô không chịu nổi nữa, giọng run run cầu xin:
“Chủ nhân, chúng tôi có sức, chỉ cầu được tận lực phục vụ người, nguyện lấy mạng để báo đáp. Xin người đừng… đừng biến chúng tôi thành dược nhân!”

“Dược nhân” — cùng loại với “thịt heo sống” bị người ta dùng để luyện dược.
Nhưng “thịt heo sống” ít ra còn có căn cơ tu luyện, còn dược nhân thì hoàn toàn không, kết cục càng bi thảm gấp bội.

Hòa Hy hiểu rõ nỗi sợ trong lòng họ, nên không vòng vo:
“Ta biết linh căn của các ngươi không tốt, nhưng ta có một phương pháp có thể khiến các ngươi trở nên mạnh mẽ.
Chỉ là quá trình ấy sẽ hơi đau đớn một chút.
Nếu ai không chịu nổi, thì bây giờ nói ra.
Còn chuyện biến thành dược nhân… hừ, ta không có hứng thú làm mấy trò ghê tởm đó.”

Lời nàng vừa dứt, cả đám nô lệ ngây người, rồi vỡ òa trong mừng rỡ.
Họ hiểu rằng sinh mạng của mình đang nằm trong tay vị chủ nhân này — nàng không cần phải nói dối họ.
Niềm vui lẫn kinh ngạc dâng trào, nước mắt tự nhiên trào ra nơi khóe mắt.

Không ai hiểu được nỗi tuyệt vọng của họ sâu đến mức nào.
Bị gia tộc ruồng bỏ, bị xã hội vứt đi, sống kiếp nô lệ trong lồng sắt, chờ kẻ khác tới chọn mua.
Trong thế giới võ giả nơi kẻ yếu bị giẫm nát, họ chẳng có chút hi vọng nào.

Từ khi bị bán làm nô, chưa bao giờ họ dám mơ sẽ có ngày được làm lại từ đầu.
Chỉ cần có thể trở nên mạnh mẽ, dù phải chịu đau đớn tận xương tủy,
dù phải băng qua biển lửa, leo qua núi đao, họ cũng cam lòng.

Giáp nô quỳ sụp xuống, dập đầu ba cái, giọng nghẹn ngào:
“Chủ nhân! Thuộc hạ nguyện ý!
Chỉ cần có cơ hội trở nên mạnh mẽ, cho dù phải chết, thuộc hạ cũng cam tâm!”

Lời hắn vừa dứt, chín người còn lại cũng đồng loạt quỳ xuống, nước mắt hòa cùng tiếng hô “Chủ nhân vạn tuế!”, âm vang khắp sân nhỏ.

Hòa Hy chỉ khẽ nhếch môi, ánh mắt vẫn lạnh lẽo:
“Vài ngày nữa, ta sẽ giao cho các ngươi một kế hoạch huấn luyện.
Dãy Thương Sơn phía sau viện này sẽ là nơi các ngươi rèn luyện.
 Giáp nô, ngươi làm người phụ trách.
Nửa tháng ta sẽ đến kiểm tra một lần.
Nếu ai dám lười biếng… hừ, ta bảo đảm các ngươi sẽ không muốn biết kết quả đâu.”

Nàng dừng lại, giọng càng lạnh:
“Bây giờ, ta cho các ngươi một cơ hội.
Nếu ai muốn bỏ cuộc, có thể giơ tay.
Nhưng một khi bắt đầu, không ai được phép quay đầu.
Rõ chưa?”

“Rõ, thưa Chủ nhân!”
Mười người đồng thanh đáp, ánh mắt kiên định, không một ai dao động.

Sau khi sắp xếp xong đám nô lệ, Hòa Hy từ chối bữa tối mà vú Trần mang đến, chỉ nói đã ăn ngoài, rồi vào không gian.

Vừa bước qua cánh cửa không gian, nàng lập tức cảm nhận được linh khí nồng đậm, bao trùm khắp người, xua tan hoàn toàn mệt mỏi.

“Mẫu thân! Cuối cùng người cũng đến rồi!
Đan Đan nhớ mẫu thân lắm! người đến xem Đan Đan có ngoan không hả?”

Giọng trẻ con mềm mại vang lên đầy vui mừng.
Hòa Hy bật cười, bước vào Cung Tu Di, khẽ xoa đầu quả trứng tròn trịa đang rung lên nhè nhẹ:
“Đan Đan, mấy món ta mang về hồi chiều có ngon không?”

Thứ nàng nói đến chính là phần đồ ăn thừa mà nàng gói lại cho Đan Đan khi rời khỏi Túy Tiên lâu.