Bé Cá Voi Sát Thủ Chỉ Muốn Dính Lấy Con Người - Chương 49

topic

Bé Cá Voi Sát Thủ Chỉ Muốn Dính Lấy Con Người - Chương 49 :Cái đám xảo quyệt này.

—————–

Thái độ của Nghiêm Kiệt quá kỳ quặc, cộng thêm việc Giang Kinh Mặc cứ thế thản nhiên đi vào khu vực an toàn, rõ ràng là muốn chiếm lấy, đơn thương độc mã lao vào, lá gan quả thật rất lớn.

Đàn anh năm 2 có dị năng gấu nâu vốn đang quấn lấy Nghiêm Kiệt chợt ngây ra một chút.

Anh ta rất nhanh đã nhận ra đây là mục tiêu thứ hai mà bọn họ dự định ra tay bao vây tấn công – dị năng giả cá voi sát thủ của lớp cấp thấp Giang Kinh Mặc, người rất nổi tiếng trong năm nhất.

Nhưng trước khi ra tay, mọi người vẫn liếc nhìn nhau một chút.

Nhìn xa xa thì trông như một đứa nhỏ ngoan hiền, cái loại ngoan mà chỉ cần bị đánh một cái cũng sẽ khóc huhu thật lâu.

Dũng cảm như vậy, hổ báo như vậy sao?

Hay chỉ đơn thuần là ngốc?

Không biết khi vào sân huấn luyện này là sẽ thực sự động tay động chân sao?

Vậy cũng không đúng, chẳng phải cậu ta đã từng tham gia thực chiến rồi sao?

Vì sự đột nhập của Giang Kinh Mặc, mấy người năm hai nhất thời không thể nắm bắt được thực lực của cậu, tình thế trên sân trở nên bế tắc trong chốc lát. Nghiêm Kiệt nhân cơ hội này, cùng đồng đội hợp lực kéo đứt những sợi dây leo, lúc này hai đồng đội của hắn chỉ còn lại 3 điểm, bọn họ đứng dậy chần chừ một giây, rồi đứng bên cạnh Giang Kinh Mặc.

“Bây giờ thì thành bốn đánh bốn rồi.”

Đàn anh gấu nâu khởi động vai, đối diện với ánh mắt đầy ý cười của Giang Kinh Mặc.

“Này, em rất nổi tiếng trong năm nhất, hình như là thành danh từ trận thực chiến nhỉ? Thế thì anh thật sự rất tò mò, tại sao em lại bị phân vào lớp cấp thấp?”

Nghe câu hỏi này, Giang Kinh Mặc và ba người trong đội của Nghiêm Kiệt, những người từng chứng kiến kết quả thi văn hóa của cậu, trong nháy mắt trở nên vô cùng phức tạp.

Nụ cười của Giang Kinh Mặc cứng đờ một chút, cậu thở dài một hơi, chậm rãi quay người, vừa lễ phép vừa xinh đẹp, nói đến chuyện này, cậu còn có chút uất ức: “Đàn anh, nói ra thì dài lắm.”

Đàn anh gấu nâu vẫn còn cười vui vẻ, tuy anh ta ra tay rất nặng, nhưng đó đều là ‘tình yêu thương của một người đàn anh’, ngoài huấn luyện ra, họ vẫn rất quan tâm yêu thương các đàn em, dù sao sau này còn phải cùng nhau thi đấu với ba học viện khác.

Hơn nữa, đối với sinh viên năm hai mà nói, đối phó với năm nhất thực sự quá dễ dàng, lúc này vẫn còn rất thoải mái dành thời gian hỏi thêm một chút.

“Ai da, đàn anh cũng chỉ tò mò nên mới hỏi một chút, em có thể nói ngắn gọn được mà.”

Anh ta vừa nói vừa gãi đầu một cách thật thà.

Đoạn Tử Vũ cười dịu dàng, giơ tay, trong tình cảnh có lợi cho mình, mặt đất bắt đầu rung nhẹ, vô số chồi non từ tán cây và dưới đất trồi lên, đôi mắt đó nhìn chằm chằm vào Giang Kinh Mặc: “Chẳng phải đã nói với cậu rồi sao, đàn em này có chút vấn đề khi thức tỉnh dị năng, có lẽ là vì lý do này thôi, cậu cứ ép người ta phải thừa nhận làm gì?”

Khi Giang Kinh Mặc đối diện với Đoạn Tử Vũ, nụ cười của anh ta dường như càng rõ ràng hơn một chút, nhưng bên trong lại ẩn chứa cảm xúc.

Giang Kinh Mặc khẽ kéo chiếc găng tay da màu đen hở ngón bên tay phải, cảm thấy có chút không thoải mái.

“Đúng đúng.”

Câu này dẫn đến tiếng bất mãn từ những người đứng phía sau đàn anh gấu nâu, họ nôn nóng muốn thử sức.

“Lão Gấu, cậu mà còn nói nhảm nữa thì điểm này chúng tôi lấy đấy nhé.”

“Ồn ào cái gì, không thấy doạ đến đàn em nhỏ rồi sao?”

Đàn anh gấu nâu bất mãn quay đầu hét lên, nhưng vẫn tiến lên một bước, giữ nụ cười thật thà.

“Đàn em nhỏ xinh đẹp thế này, ông đây không nỡ ra tay đâu — nhưng tôi thật sự rất tò mò, rốt cuộc bá chủ đại dương lợi hại đến mức nào….”

“Rút lui.”

Giang Kinh Mặc cười, thấp giọng thốt ra hai chữ, nụ cười trong mắt cậu tan đi, chỉ liếc mắt một cái, lần nữa lên tiếng.

“Rút lui về phía sau bên phải.”

Giọng cậu ép đến cực thấp, vẫn là giọng điệu mềm mại, nhưng ngay khi vừa dứt lời, ba người trong đội Nghiêm Kiệt liền hành động theo bản năng.

Ngoại trừ Nghiêm Kiệt, ba người còn lại đều đã từng bị thương anh dũng trong trận đấu với con quái vật bạch tuộc, sau đó được Tiểu Giang ‘dốc lòng cứu chữa’, khiến bây giờ chỉ nhìn thấy lúm đồng tiền mềm mại trên má Giang Kinh Mặc, bọn họ sẽ theo bản năng cảm thấy tay chân tê dại.

Vô số nhánh, rễ cây từ mặt đất và không trung lao tới.

Nhờ có lời nhắc nhở của Giang Kinh Mặc, lúc này nhóm ba người của Nghiêm Kiệt cũng không còn hoảng loạn chạy trốn như lúc đầu, bị đối phương bắt gọn.

Giang Kinh Mặc nhẹ nhàng nhảy lên, đạp một chân lên dây leo.

Âm thanh răng rắc vang lên, những dây leo rắn chắc này bị Giang Kinh Mặc đạp đến tan tành.

Khi tránh khỏi sự tấn công của đàn anh gấu nâu, Giang Kinh Mặc còn nhân cơ hội mở miệng nói với ba người phía sau.

“Tấn công của hệ thực vật có quy luật, anh ta không thể thay đổi quỹ đạo sinh trưởng của cây cối xung quanh ngay lập tức được.”

Chỉ cần nhìn thấy cây cối do đối phương điều khiển bắt đầu hành động, phán đoán đúng vị trí đối phương lao tới, là có thể tránh né.

Mặc dù kỹ năng chiến đấu của những người vào được lớp cấp cao vẫn còn rất non nớt, nhưng học hiểu lại rất nhanh.

Cộng thêm giọng nói điềm đạm của Giang Kinh Mặc, giúp họ nhanh chóng bình tĩnh lại từ cú sốc mất tổng cộng 20 điểm.

Rất nhanh, Đoạn Tử Vũ đã bắt đầu nhíu mày, vài lần tấn công đều thất bại, anh ta nhìn Giang Kinh Mặc mượn thế tấn công của mình để nhảy tới nhảy lui, khéo léo tránh đi đòn tấn công của lão Gấu, trong mắt anh ta có chút lo lắng, đối phương rất nhạy bén — dường như chỉ cần nhìn thấy dị năng của bạn, là có thể tìm ra cách khắc chế tương ứng.

Nhưng anh ta cúi đầu nhìn thoáng qua điểm số trên vòng tay của mình, cố nén chút nôn nóng đó xuống.

“Không hổ là người đã thực chiến, đúng là rất khác biệt, lão Gấu cũng quá chậm rồi, đàn em này né giỏi ghê, chúng ta cùng nhau xông lên thì có hơi bắt nạt người ta không nhỉ?”

Mấy người năm hai vẫn cười rất tươi, tạo ra bầu không khí như thể họ đang rất thoải mái, muốn gây áp lực cho Giang Kinh Mặc và Nghiêm Kiệt.

“Bá chủ đại dương đấy, ở dưới biển không ăn thịt người, không biết ở trên cạn có ăn không nhỉ?”

“Có chút chậm quá, không giống với thời gian chúng ta dự đoán.”

Đoạn Tử Vũ nhẹ nhàng lắc đầu, thở dài một tiếng, nụ cười càng đậm, dị năng được sử dụng đến cực hạn.

“Thật ngại quá, đàn em, các đàn anh thật sự đang vội, không thể ở đây dây dưa với em lâu hơn được, sau này có cơ hội thì chúng ta sẽ giao lưu sau nhé, đừng có khóc nhè đấy, khi nào rảnh đàn anh mời em ăn cơm.”

Còn đội Nghiêm Kiệt, những người đang tránh né sự tấn công của thực vật, lại chú ý đến Giang Kinh Mặc hơn.

Trong đó có một người lùi lại, trố mắt nhìn Nghiêm Kiệt.

Nghiêm Kiệt thở dốc một tiếng, quay đầu nhìn cậu ta.

“Sao thế?”

Lúc này rồi, đừng có làm bộ mắt mù chứ!

Đánh xong rồi hẳn mù!!

“Giang, điểm số của bạn học Giang… có phải tôi nhìn nhầm rồi không?”

Vô số nhánh và rễ cây lao về phía Giang Kinh Mặc, nhưng cậu vẫn rất linh hoạt tránh khỏi lão Gấu.

Rõ ràng lão Gấu đã bị kích thích, đối mặt với Giang Kinh Mặc, anh ta có cảm giác như đang đối đầu với một kẻ thù ngang tầm, không kìm được cười ha hả, nhìn Giang Kinh Mặc đang bị bao vây không thể tránh né, một cú đấm mạnh mẽ nhắm thẳng vào ngực cậu.

“Lợi hại, lợi hại, em có thể nổi tiếng, đàn anh cũng không ngạc nhiên, anh sẽ cố gắng nhẹ tay một chút nhé!”

Nhưng lần này, Giang Kinh Mặc lại không tránh né, cậu liếc nhìn đội của Nghiêm Kiệt lúc này đã thuần thục tránh né hơn rất nhiều, rồi lại nhìn cảnh tượng lộn xộn xung quanh.

Động tĩnh đủ lớn rồi.

Cậu xoay người, nở nụ cười, trực tiếp đối đầu với đối phương.

Lão Gấu sững người trong chốc lát, khóe mắt lóe qua một con số.

Trên vòng tay… con số này hình như là—

Rầm!

Thân cây bị gãy, nhánh cây đổ xuống, những chiếc lá màu xanh đậm, vàng nhạt và cam đỏ tung bay.

Một bóng đen lao xuống bên cạnh bọn họ, một bóng người khác liền theo sau.

Nụ cười của đám năm hai đông cứng trên mặt.

Ngơ ngác quay đầu, vừa vặn nhìn thấy dị năng của Giang Kinh Mặc bộc phát, nửa khuôn mặt dưới mái tóc rơi vào bóng tối, nhìn cậu thanh niên chỉ bằng một phần ba thân hình của lão Gấu vung dao chém vào cổ anh ta.

Rõ ràng chỉ là dao dùng cho huấn luyện, nhưng dưới động tác của cậu, dường như ngưng tụ hàn quang, giống như theo động tác của cậu mà vạch ra một vệt máu, nhưng rất nhanh bọn họ đã nhận ra vệt máu đó chỉ là ảo giác, khiến người ta run rẩy không phải là con dao này, mà là con người này.

“Cổ nhận tổn thương chí mạng, trừ 5 điểm—”

“Nhận phải tổn thương va chạm, căn cứ vào phân bố tổn thương, trừ 4 điểm—”

Giang Kinh Mặc không hề do dự, dứt khoát ‘đâm’ vào ngực lão Gấu.

“Tim nhận tổn thương chí mạng, trừ 5 điểm, điểm số bằng không, bạn đã bị loại.”

Lão Gấu cả người ngẩn ngơ.

Toàn bộ đám năm hai nhìn số điểm trên vòng tay của Giang Kinh Mặc từ 30 nhảy lên 46, từ bảng xếp hạng không ghi tên trên thiết bị liên lạc, đây đã là thành tích trong top 20.

“Em, em, em!!!”

Giọng nói thô lỗ của lão Gấu trở nên sắc nhọn vì kinh hãi.

“Tại sao điểm cơ bản của em lại là 30?!”

“Trên đường tích góp.”

Giang Kinh Mặc dứt khoát đâm người xong, hàn khí tan biến, lại trở nên vui cười rạng rỡ, rất sẵn lòng giải đáp mọi nghi hoặc, còn vô cùng lịch sự lật người dậy, ngồi xổm trước mặt anh ta, đưa tay muốn kéo lão Gấu đứng lên.

Cho đến khi lão Gấu được kéo đứng dậy, Giang Kinh Mặc mới không chút do dự xoay người, lao về phía ba người còn lại, lão Gấu vẫn còn ngơ ngác vì sự lịch thiệp và cú đâm dứt khoát của cậu.

Trên đường tích góp? Điều này có nghĩa là gì?

Có nghĩa là ngay từ lúc bắt đầu, trên đường đến khu an toàn, Giang Kinh Mặc đã hạ gục hai người.

Đội của anh ta trong lớp cấp cao cũng được xem là tinh anh, dù sao thì khóa này của bọn họ cũng không có ai đạt đến tiềm lực cấp 2S, lớp cấp cao đều là những người có tiềm lực S hoặc A có dị năng tấn công mạnh, nên lúc này là thời điểm cực kì thích hợp để dạy bảo các đàn em.

Nhưng mà con mẹ nó ai nói cho tôi biết đi, con quái vật nhỏ này từ đâu chui ra vậy?!

Đoạn Tử Vũ chỉ đơ ra trong một khoảnh khắc, phản ứng lại liền muốn chạy cùng hai người kia.

Giang Kinh Mặc nhanh chóng lên tiếng, quả thật là ông trùm châm dầu vào lửa.

“Kiếm điểm, kiếm điểm, kiếm điểm, cá mập mập, cậu cũng không muốn làm một con cá mập trắng chỉ biết trốn tránh đúng không?!”

Nghiêm Kiệt: ….Cá mập mập là cái gì???

Nghiêm Kiệt vẫn chưa hoàn hồn từ sự khiếp sợ, nhưng nói thật, mặc dù vẫn rất khiếp sợ, nhưng ít nhiều gì hắn cũng đã có chút thích ứng, tuy đầu vẫn còn mơ màng nhưng cơ thể đã tiến lên chặn đường, bốn người vây chặt ba sinh viên năm hai còn lại vào một khu vực.

Hiện tại, đội đối phương ngoại trừ Đoạn Tử Vũ, còn có một người có dị năng quan sát và một người có dị năng hệ nước, với tổ hợp như vậy thì đội bọn họ phải cố hết sức mới đấu nổi, nhưng dưới sự phối hợp của Giang Kinh Mặc và Nghiêm Kiệt, ba người họ cũng dần kiếm được điểm từ đội đối phương.

“Em định đem bọn anh cho đội cá mập nhỏ này làm bao kinh nghiệm à?!”

Người có dị năng quan sát cuối cùng cũng nhận ra điều này, nhìn điểm số của mình bị trừ, anh ta phẫn nộ hét lên.

“Em là kiểu người xảo quyệt gì vậy chứ?!”

Đây là ai làm ai phát điên vậy hả.

Không chỉ tự mình tấn công người ta, mà còn dẫn dắt người khác cùng nhau tấn công, như vậy mới cảm thấy sảng khoái đúng không??

Cứu mạngggg!

Ba người của đội Nghiêm Kiệt nghe xong liền ngẩn ra một lúc, sau đó không nhịn được mà nhìn về phía Giang Kinh Mặc.

Cá voi sát thủ nhỏ đầy một bụng mưu mô nghe vậy thì nở nụ cười ngại ngùng, giơ tay lên chém xuống, lập tức đưa tiễn người kia.

“Em học được từ các đàn anh trên đường đi ấy mà, em thu được không ít lợi rồi, phải để các bạn học cùng thơm lây chứ.”

Cậu thật sự là một chú cá voi sát thủ cực kì tốt bụng, cực kì thân thiện, cực kì yêu thương bạn học luôn.

Anh ta khóc chết mất.

“ĐM!! Em không thể học được điều gì tốt đẹp hơn à?!”

Người có dị năng quan sát bị lôi vào buồng loại bỏ, vẫn chưa thể chấp nhận số phận bi thảm khi vừa mới nhập học thì bị sinh viên năm hai đánh, lên năm hai thì lại bị sinh viên năm nhất đánh.

Mà các giảng viên đang quan sát bên ngoài do không rõ nguyên do nên ban đầu còn hơi bối rối, sau đó cũng không nhịn được cảm thấy buồn cười.

“Điền Nhạc Sơn này, bình thường thầy truyền đạt tư tưởng gì cho sinh viên vậy.”

Điền Nhạc Sơn bình tĩnh nói: “Là do khả năng lĩnh hội của em ấy tốt, sao có thể nói đứa nhỏ xảo quyệt được, đây là chiến thuật, rất hợp lý.”

“Nhưng mà sinh viên của thầy cũng giỏi thật đấy, có thể làm chỉ huy chính,” Giảng viên bên cạnh khịt mũi coi thường lời này của Điền Nhạc Sơn, tiếp tục xem diễn biến trên sân huấn luyện, “Năng lực bản thân mạnh là một chuyện, tôi còn tưởng em ấy là sói đơn độc, hóa ra lại biết phối hợp đồng đội, năng lực chiến đấu cũng rất tốt, phát hiện điểm yếu của đối phương nhanh như vậy, còn dẫn dắt đồng đội hành động như một đội hình hoàn chỉnh, có đáng để bồi dưỡng không chứ?”

Lúc này, màn hình đang phát đến hình ảnh đội của Nghiêm Kiệt, từ không thể thoát thân đến lúc từ từ lấy điểm của Đoạn Tử Vũ, còn Giang Kinh Mặc thì đang xử lý dị năng giả hệ nước kia.

Dị năng giả hệ nước này chính là người vừa nãy đùa rằng cá voi sát thủ có ăn thịt người hay không.

Anh ta lúc này đang hoảng loạn kết nước thành bong bóng, lập tức cố định Giang Kinh Mặc ở phía trên mình, nhìn Giang Kinh Mặc giãy giụa trong nước, anh ta còn chưa kịp thở phào thì đã thấy Giang Kinh Mặc ngừng giãy giụa, cười.

Cậu còn thổi ra một cái bong bóng.

Dù ở trong nước khó nói thành lời, nhưng ý nghĩa chế giễu của cái bong bóng này thì tất cả giảng viên đều cảm nhận được—dùng nước để khống chế cá voi sát thủ? Vậy mà tên nhóc này cũng nghĩ ra được.

Một luồng lực đâm xuyên qua bong bóng nước, đánh mạnh vào vai đối phương, âm thanh trừ điểm đi kèm với sự hoảng loạn, Giang Kinh Mặc nhân cơ hội phá vỡ bong bóng, ép người kia xuống đất.

Còn mỉm cười mở miệng, hù dọa anh ta.

“Cá voi sát thủ sắp ăn thịt người nè! Ngoạm một cái là nuốt ngay!”

Giang Kinh Mặc quá nhạy bén, các sinh viên năm hai cũng chỉ mới lên từ năm nhất được vài tháng, vẫn đang trong giai đoạn trưởng thành, Giang Kinh Mặc như thế này mang lại cảm giác áp bức quá mạnh đối với họ.

Đặc biệt là dị năng giả hệ nước bị khắc chế đến mức sắp khóc lóc gọi mẹ, đợi một lát nữa ra ngoài, có lẽ sẽ để lại bóng ma tâm lý không nhẹ.

Ờm, cái này…

Các giảng viên im lặng nhìn một màn này.

Điền Nhạc Sơn giơ tay lau mặt, lại nhìn khuôn mặt cực kì ngoan ngoãn, cực kì dễ bắt nạt của Giang Kinh Mặc.

Cung Lũng nhấp môi cười, nói ra tiếng lòng của tất cả giảng viên: “Sao em ấy lại xấu tính như thế nhỉ?”

Nhưng sau khi làm chuyện xấu, cậu vẫn kéo dị năng giả hệ nước kia lên an ủi, đưa người ta vào buồng loại bỏ, còn ngẩng khuôn mặt xinh đẹp gây mê của mình lên, vẫy tay chào tạm biệt.

Nhưng lại xấu tính đến đáng yêu như vậy.

Còn lại một mình Đoạn Tử Vũ cũng không thể chống đỡ lâu.

Sắc mặt anh ta rất tệ, nhìn bốn sinh viên năm nhất đang vây lại tính điểm sau khi tiễn anh ta đi, cuối cùng, ánh mắt dừng lại trên người Giang Kinh Mặc, rồi mím chặt môi bước vào buồng loại bỏ.

Lúc này thời gian đã trôi qua hơn 20 phút.

Số người bị loại đã tăng nhanh từ sau 6-7 phút đầu trận.

Trong 40 phút đầu tiên, số người bị loại sẽ đạt đến đỉnh điểm, và hiện tại điểm số trong tay các sinh viên đều rất phong phú.

Sau trận vừa rồi, điểm số của Giang Kinh Mặc đã lên đến 61 điểm, đội của Nghiêm Kiệt lúc trước chỉ còn thảm hại 3, 4 điểm, giờ đây lần lượt là 11, 14 điểm, bao gồm cả 20 điểm của Nghiêm Kiệt.

Giang Kinh Mặc lúc này đang ngồi trong khu an toàn, sốt ruột đếm thời gian, nhìn xem khi nào đồng đội của mình mới đến, còn tự hỏi tại sao khu an toàn này gây ra động tĩnh lớn như vậy mà vẫn không có ai đến xem.

Đội của Nghiêm Kiệt thì ngồi ngoài khu an toàn, ba người muốn nói lại thôi nhìn Giang Kinh Mặc.

“Sao vậy?”

Giang Kinh Mặc đặt thiết bị liên lạc xuống, mỉm cười ngẩng đầu nhìn qua.

Nghiêm Kiệt hơi ngượng ngùng quay sang chỗ khác: “Cảm ơn, nếu không gặp được cậu, chúng tôi đã bị trừ hết điểm rồi, cũng không tìm ra được điểm yếu của đối phương, chứ đừng nói đến việc lấy điểm.”

Nghe vậy, Giang Kinh Mặc nghiêng đầu, xoa xoa tay.

“Chúng ta đều là bạn học mà, hơn nữa quan sát nhiều, thực hành nhiều, nếu có thêm thời gian, các cậu cũng có thể phát hiện ra thôi.”

Giang Kinh Mặc nghiêm túc gật đầu: “Các cậu đã rất giỏi rồi.”

Nghiêm Kiệt hơi ngập ngừng.

Trên người Giang Kinh Mặc dường như có một loại ma lực đặc biệt, khiến bạn không tự chủ được mà làm theo lời cậu, tin tưởng lời cậu nói.

Nhưng quả thật, cậu đúng là một chú cá voi sát thủ tốt!

Vừa đuổi thêm được vài sinh viên năm hai nữa, cùng với tiếng thông báo khu an toàn đã bị chiếm lĩnh, toàn bản đồ cũng dần thông báo các khu an toàn và địa điểm bị chiếm, Giang Kinh Mặc vỗ tay đứng dậy, nhìn 20 điểm mới nhận được, lại nhìn đội của Nghiêm Kiệt lúc trước bị mấy sinh viên năm hai hành hạ cho thê thảm.

Cá voi sát thủ hòa bình và thân thiện nở nụ cười dịu dàng.

“Cá mập nhỏ, cậu bị thương rồi phải không?”

Nghiêm Kiệt: …?

Nghiêm Kiệt vừa nhận ra có gì đó không ổn, Giang Kinh Mặc đã nhanh chân đi tới.

Cậu xoa tay, mang theo sự háo hức, nóng lòng muốn thử sức.

Nhìn dáng vẻ đầy ‘nhân nghĩa đạo đức’ trên mặt Giang Kinh Mặc, Nghiêm Kiệt có thể đọc ra được mấy chữ—Cá voi sát thủ sắp hại người!!

“Để tôi chữa trị cho cậu nhé, mặc dù lần huấn luyện này không yêu cầu, nhưng chúng ta vẫn phải tự yêu cầu mình một cách nghiêm khắc!”

Chết tiệt, cậu vẫn luôn nhớ rõ chuyện lúc trước đúng không, khi tôi nằm trong khu vực quan sát dành cho bệnh nhân bị thương nặng làm cậu không thể gây hoạ chứ gì??

Một lúc sau, tiếng ‘oao oao oao’ của Nghiêm Kiệt vang vọng cả bầu trời, hai đồng đội của hắn nhìn Giang Kinh Mặc với ánh mắt kính sợ, lùi lại từng bước nhỏ, còn không quên an ủi Nghiêm Kiệt.

“Đại ca, anh Giang nói đúng đấy, chúng ta phải tự yêu cầu mình thật nghiêm khắc.”

“Đại ca, anh Giang đang giúp cậu mà, cậu ấy thật là tốt bụng mà, tôi khóc chết mất.”

Bọn họ đã nịnh bợ đến vậy rồi, cho nên, chỉ cần gây hoạ cho một mình Nghiêm Kiệt là đủ rồi phải không? Vết thương của họ không nặng, không hề nặng một xíu nào.

Nghiêm Kiệt mềm oặt dựa vào thân cây, cả người vẫn còn tê dại run lên. Hắn nhìn về phía hai người đó, đáy mắt như bốc lửa: “Thật là quá tốt bụng luôn, bạn học Giang, cậu thích giúp đỡ bạn học như vậy, không thể bên nặng bên nhẹ được.”

Mọi người mau đến đây, chia sẻ sự tốt bụng này một chút nào.

“Đại ca?”

Cho đến khi từ bụi cây bên cạnh có một cái đầu thò ra.

Gương mặt ngơ ngác của Trương Dụ Ca xuất hiện ở trước mắt.

Ngay khi nhìn thấy Giang Kinh Mặc, mào trên đầu vẹt cockatiel của cậu ta lập tức dựng đứng lên.

“Đại ca, cuối cùng bọn tôi cũng tìm được cậu rồi!! Sao cậu lại ở một nơi xa như vậy chứ?!”

Trương Dụ Ca lao ra từ bóng cây bị nghiêng đổ.

Giơ cao thiết bị liên lạc của mình lên, trên đó còn có tình hình điểm số trong đội.

“Đại ca đỉnh quá đại ca ơiiiiii!”

Cậu ta hét lên, kéo theo cả một chuỗi dài phía sau.

Địch Hán Thu và Kha Phong đang đội lá đầy đầu cũng nhảy ra.

Cả đám trốn tránh suốt dọc đường, cuối cùng cũng tìm được người thân, như những đứa trẻ tìm thấy gia đình.

Giang Kinh Mặc hào phóng giơ tay, nói giỡn: “Tôi cho phép các cậu gọi tôi là phụ hoàng.”

Cuối cùng mọi người cũng tìm tới rồi, cậu rất vui mừng.

Ba người đang lao tới chợt loạng choạng, suýt chút nữa đã ngã sấp mặt.

Trương Dụ Ca vuốt chóp mũi.

“Làm đại ca vẫn chưa đủ à, còn phải gấp bội? Gọi là tổ tông luôn cho rồi.”

Giang Kinh Mặc tự hỏi một chút, vui vẻ nói: “Cũng không phải không được.”

Trương Dụ Ca: “…A a a, đại ca của tôi học hư rồi, ai dạy hư đại ca vậy!!”

Địch Hán Thu: “Nhất định là mấy sinh viên năm hai kia!!”

Kha Phong: “Phụ hoàng, chúng ta kết thúc sớm được không, con muốn trở về đọc tiểu thuyết, con thừa nhận, con là não yêu đương, phụ hoàng đừng cho con ăn óc heo hầm đường phèn.”

Giang Kinh Mặc nghe đến óc heo hầm đường phèn thì hơi nghẹn một chút, không nói đùa nổi nữa.

Bốn người nhìn nhau, lập tức cười thành một đoàn.

“Vận khí của các cậu cũng tốt thật,” Người của đội Nghiêm Kiệt ngạc nhiên mở miệng, “Cả một đường mà không gặp sinh viên năm hai à?”

“Gặp nhiều lắm chứ.”

Ba người Trương Dụ Ca đã đi tới trước mặt Giang Kinh Mặc, kể lại sự thảm thương của mình suốt dọc đường.

“Sinh viên năm hai không coi bọn tôi ra gì, sau khi tập trung lại thì thấy ai là đối phó người đó, nhưng cũng không cố ý tìm kiếm nên mới khá dễ tránh.”

Sau ba người này, bốn người đội Liêu Lân, Lục Đông Tâm cũng từ góc khuất bước ra.

Cánh tay của Liêu Lân đã biến thành màn hình hiển thị, thiết bị giám sát bay trên đầu ẩn nấp khéo léo trong những tầng lá lớn của rừng cây, cậu ta chỉ vào màn hình của mình.

“Xung quanh có vài đội nhỏ của năm hai đang đến khu an toàn này, tiếp theo chúng ta nên làm gì?”

“Cái màn hình của cậu tiện lợi thật đấy,” Nghiêm Kiệt dần hồi phục khỏi tác dụng phụ của việc được Giang Kinh Mặc chữa trị, nghe thấy vậy liền vô thức nhìn về phía Giang Kinh Mặc, “Giảng viên cũng không nói khu an toàn phải giữ liên tục, điểm của chúng ta cũng khá đầy đủ rồi, nằm trong top đầu cũng không có vấn đề gì, sinh viên năm hai vẫn còn lại khá nhiều, năm nhất chúng ta thì có lẽ không còn được mấy người.”

Hắn nhìn thiết bị liên lạc của mình.

“Thành viên của đội chúng ta bị loại rồi.”

Dù sao cũng không phải ai cũng có vận khí tốt, vừa đáp xuống đã gặp được đồng đội của mình, còn có thể gặp được đội kết liên minh, thậm chí có cả ‘radar’ để tránh xa sinh viên năm hai suốt dọc đường.

Thật ra đến mức này đã được xem là đại thắng lợi rồi.

Giang Kinh Mặc vuốt cằm.

“Chắc bây giờ bọn họ đang tranh giành xung quanh khu an toàn? Dù gì 20 phút cũng không ít, trận huấn luyện đã đến lúc này rồi, những người còn lại đều là những người tương đối mạnh, nhân số đã giảm hơn một nửa rồi.”

Thật ra nếu bọn họ ổn định, ôm chặt lấy nhau bám trụ, thậm chí chỉ cần giữ được 10 điểm cơ bản, là có thể đánh vỡ sự uy hiếp mà các giảng viên và sinh viên năm hai muốn dành cho họ.

“Nhưng mà, trận huấn luyện sao có thể không có khát vọng thắng thua chứ.”

Giang Kinh Mặc đưa tay vỗ một cái, nở nụ cười, nhìn lướt qua mười người xung quanh mình.

“Chúng ta cùng làm cái gì đó kích thích nhé?”

Đám người giữ điểm khá tốt, nhưng thực tế thì lại không lấy thêm được bao nhiêu điểm, nghe vậy thì ánh mắt đều hướng về phía Giang Kinh Mặc.

Nghiêm Kiệt là người đầu tiên lên tiếng: “Tôi không có vấn đề, cậu nói sao thì tôi làm vậy.”

“Tôi cũng không có vấn đề, dù sao cũng không đánh lại cậu, đối phó với mấy sinh viên năm hai kiêu ngạo kia cũng được.” Liêu Lân cũng nói, rồi quay đầu chọt chọt Lục Đông Tâm.

Lục Đông Tâm cười khẽ: “Chơi luôn, Tiểu Giang nói rất đúng, trận huấn luyện mà không tranh thắng thua thì cũng quá vô vị rồi.”

Ai mà không ở độ tuổi ý chí bừng bừng muốn làm chuyện điên rồ chứ?

Giang Kinh Mặc gật đầu, cầm lấy cành cây bên cạnh, mười người liền tụ lại, nghe Giang Kinh Mặc thì thầm bàn bạc.

Tiếng của họ quá nhỏ, giảng viên bên này cũng không nghe rõ qua hệ thống giám sát.

Hiện tại còn hơn 40 phút nữa mới kết thúc.

Nhưng kỳ thật đã đến giờ tan học ăn cơm, lúc này thể lực càng quan trọng hơn.

Theo các giảng viên thấy, sinh viên năm nhất mà làm chuyện ‘kích thích’ gì đó vào lúc này thì không phải là một giải pháp tốt. Nhất là khi sự phối hợp của chúng vẫn chưa quá ăn ý, thời gian huấn luyện trong phương diện này cũng không bằng sinh viên năm hai.

Thậm chí còn có khả năng mất nhiều hơn được.

“Giang Kinh Mặc định làm gì vậy?”

“Có vẻ như từ khi đến khu an toàn này, các em ấy vẫn luôn ‘câu cá’, chưa hề rời khỏi vị trí đúng không?”

Sau khi đến gần khu vực an toàn, vòng tay sẽ có thông báo, hơn nữa nếu làm ồn ào, các bạn học khác nghe thấy cũng sẽ kéo đến tham chiến.

Trước đó, Giang Kinh Mặc và mấy người Nghiêm Kiệt ở bên cạnh khu an toàn này đã chờ được khá nhiều người, chỉ riêng đội của Nghiêm Kiệt đã đánh được không ít điểm.

Hơn nữa trong cuộc đối đầu với sinh viên năm hai, hoàn toàn không phải là cuộc chiến giữa những tay mơ năm nhất, trong cuộc chiến như vậy, sinh viên năm nhất tiến bộ nhanh chóng, hành động cũng dần trở nên thành thạo hơn.

Tất cả đều nhờ sự giúp đỡ có chủ ý của Giang Kinh Mặc.

Có vẻ đứa nhỏ này còn khá biết cách dạy người khác bằng phương pháp này?

Một ý nghĩ lướt qua trong đầu các giảng viên.

Cửa phòng điều khiển tổng hợp của sân huấn luyện bị đẩy ra.

Giảng viên chủ nhiệm lớp cấp cao của năm ba bước vào, nhường nửa người sang một bên.

“Đội trưởng Ôn? Thầy Tưởng? Còn có…. đội của Thời Tuế.”

Vài giảng viên nhìn sang, vô thức đứng dậy.

“Đội Thời Tuế đang đợi đội viên huấn luyện xong để đi ăn cơm, nhưng mãi vẫn chưa kết thúc nên bọn em đến xem thử.”

Ôn Tắc với mái tóc nâu xoăn nhỏ của mình, tràn đầy nhiệt tình.

“Nhân tiện xem trận đối đầu đầu tiên của sinh viên năm nhất và năm hai, chắc là các thầy cô không phiền chứ?”

“Đương nhiên không phiền.”

Thời Tuế lễ phép chào các giảng viên, ánh mắt lập tức dừng lại trên người Giang Kinh Mặc đang ngồi xổm ở giữa đám người, cầm cành cây không biết đang sắp xếp gì.

Từ góc độ này chỉ có thể nhìn thấy một bên mặt, nhưng đôi mắt ấy đẹp đẽ trong trẻo, tràn đầy ý cười, mặc sơ mi trắng cùng áo gi-lê đen, vòng tay làm lộ cánh tay mảnh mai của Giang Kinh Mặc, nhưng kết hợp với lưng eo thẳng tắp, trông đặc biệt gọn gàng dứt khoát.

Nhìn biểu cảm của đám sinh viên xung quanh, giống như Giang Kinh Mặc đang dựng lên một sở chỉ huy nhỏ tạm thời ngoài trời vậy.

“Nhiều sinh viên năm hai bị loại vậy sao?”

Ôn Tắc nhìn danh sách bị loại, trầm trồ cảm thán.

“Có vẻ sinh viên năm hai lại bị dạy cách làm người rồi.”

“Thật thảm mà.”

Các giảng viên cũng gật đầu.

“Sau khi sinh viên năm nhất trải qua một lần thực chiến thì sẽ không còn giống những búp măng non ngây thơ như trước đây nữa.”

Nhưng ngoài sự cảm thán của lão Cốc khi nhớ lại quá khứ, ba người còn lại không có phản ứng gì.

Thấy giảng viên nhìn sang, Ôn Tắc chớp mắt, cười nói: “Các thầy cô biết đấy, khóa của bọn em luôn là đội của em đứng đầu.”

“Tôi với anh Tuế luôn cùng một đội và cùng một lớp mà.” Đoạn Mặc Hiên thì rất bình tĩnh.

Nhờ ánh sáng của Thời Tuế, anh ta chưa từng bị ai dạy dỗ cách làm người.

Giảng viên: …

Cốc Khải: …

Đây là kiểu đả kích gì vậy chứ?

Cốc Khải ôm chặt con búp bê đồ chơi mua cho con gái, khóc thút thít.

“Là do ba quá vô dụng, hu hu hu, giá mà ba sinh muộn hơn hai năm thì tốt rồi, lúc đó có thể ôm đùi bự rồi.”

Thời Tuế: …

Trọng điểm là cái này sao??

Thời Tuế dựa vào lưng ghế, lười để ý đến mấy người hay diễn này, chỉ chăm chú nhìn vào đám người Giang Kinh Mặc.

Thực ra sau khi Giang Kinh Mặc ra tay, các giảng viên khác cũng vô thức chú ý đến cậu nhiều hơn.

Ôn Tắc bước đến từng bước nhỏ.

Chưa từng thấy bản lĩnh thật sự của cá voi sát thủ, anh chỉ nghe về thành tích xuất sắc trong nhiệm vụ lần này của đội Giang Kinh Mặc, làm anh được giảm bớt một lần tăng ca, lúc này nhìn thấy khuôn mặt ngoan ngoãn của Giang Kinh Mặc, anh còn cảm thấy đứa nhỏ này quả là một bé cá voi sát thủ thiên thần.

Trong lòng không nhịn được mà ngứa ngáy.

Anh chọt chọt Thời Tuế.

“Cậu đặc biệt tuyển chọn đội viên ngoan ngoãn à? Cho tôi mượn Giang Kinh Mặc vài ngày đi? Tôi cảm thấy dị năng của em ấy rất hợp với tôi đó.”

Ôn Tắc vừa nói xong, Cốc Khải và Đoạn Mặc Hiên đều trợn mắt nhìn sang.

Quáo quào, cậu thật dám nói đấy, ai hợp ai chứ?

Đây là cái gì? Hai vị 3S mở ra trận chiến tình yêu thế kỷ??

Hai người sợ hãi nhìn Thời Tuế lạnh lùng liếc Ôn Tắc, trong lòng bắt đầu nghĩ nếu lát nữa Thời Tuế ném văng Ôn Tắc, thì bọn họ sẽ phải dọn dẹp hậu quả thế nào.

Chỉ nghe Thời Tuế cười lạnh một tiếng.

“Tôi thích người vừa ngoan vừa hoang dại, cậu tránh xa tôi một chút đi.”

Ôn Tắc: …?

Ai hỏi cậu thích gì chứ?

Ngay sau đó, trong phòng điều khiển tổng hợp của sân huấn luyện vang lên yêu cầu liên lạc của sinh viên.

Kết nối xong, giọng của Giang Kinh Mặc truyền đến.

“Thầy ơi, trước khi vào sân em đã đọc quy tắc, phát hiện có thể chuyển nhượng khu an toàn cho các bạn để tăng điểm, giữa các đội có thể chuyển nhượng cho nhau không ạ?”

Giảng viên: …?

Hả?

“À, theo lý thuyết thì có thể, bạn học Giang, em muốn chuyển nhượng khu vực an toàn sao?”

Giọng Giang Kinh Mặc bên kia mang theo tiếng cười.

“Dạ, em chuyển khu an toàn này cho Nghiêm Kiệt của đội Nghiêm Kiệt, thầy ơi, xin thầy thông báo đi ạ.”

Việc chuyển nhượng khu an toàn yêu cầu phải thông báo trên toàn bản đồ về địa chỉ khu an toàn đó và mã số của đội chiếm giữ.

Giảng viên ở bên này chuyển khu an toàn cho Nghiêm Kiệt, sau khi thông báo xong, liền trơ mắt nhìn thấy các đội năm hai xung quanh bắt đầu tiến về khu vực an toàn này.

Sau khi chiếm giữ khu an toàn 10 phút là có thể rời đi, điểm của khu an toàn có thể được coi là thành tích cuối cùng, nhưng không thể trừ vào điểm cơ bản, vì vậy hầu hết mọi người thường chiếm được khu an toàn xong liền chạy mất hút, cho đến khi điểm của họ bị trừ hết, 20 điểm của khu an toàn sẽ quay trở lại thành khu an toàn vô chủ. 

Và khi âm báo chiếm giữ khu an toàn vang lên vào lúc này, cơ bản có thể xác định khu vực gần khu an toàn này đã xảy ra chiến đấu, hơn nữa vẫn còn có người ở đó.

Khi trận huấn luyện sắp kết thúc, điều này đối với những sinh viên đang vội muốn kiếm thêm điểm là một sự kích thích.

Như giọt nước rơi vào chảo dầu.

Ngay lập tức có hàng loạt phản hồi.

Các đội ở xa khu an toàn này cũng bắt đầu lưỡng lự di chuyển về phía này.

Đúng là tự dựng bia cho mình.

Giang Kinh Mặc sắp xếp mọi người xung quanh xong, tự mình dẫn theo Trương Dụ Ca và Nghiêm Kiệt cùng với một đồng đội của Nghiêm Kiệt, Giang Kinh Mặc nở nụ cười rạng rỡ, “Đên đây, đánh một trận nào! Đánh đến mức âm báo vang lên ‘tít tít’ liên hồi luôn!”

Nghiêm Kiệt: …

Hắn thực sự nghi ngờ một cách hợp lý rằng, Giang Kinh Mặc vẫn luôn giữ đội của hắn lại, chính là để nhắm vào hắn!!

Nghiêm Kiệt hít sâu một hơi, siết chặt nắm đấm.

Đợt sinh viên năm nhất lần này quả thực có tố chất khá tốt, ở giai đoạn sau, sinh viên năm hai cũng bị tiêu hao một đợt lớn, một số ít sinh viên năm nhất còn dư lại đang cố tiếp tục bám trụ lấy nhau trên sân huấn luyện.

Không phải là lợi thế áp đảo như kỳ vọng khiến những sinh viên năm hai vốn rất tự tin cũng bắt đầu có chút sốt ruột, bắt đầu tìm kiếm những sinh viên năm nhất còn lại ở khắp nơi, cho đến khi một đội ba người lâm thời theo dấu hiệu vị trí của khu an toàn đã mò đến bên cạnh khu an toàn này.

Bọn họ ẩn nấp ở cách đó không xa.

Nhìn Nghiêm Kiệt và Giang Kinh Mặc ra tay, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng nhắc nhở từ vòng tay của vài người.

Bao gồm cả tiếng từ hai phía.

Giang Kinh Mặc: “Tốn công tôi tin tưởng cậu như vậy, thế mà cậu lại ra tay với đồng đội của tôi, còn đứng ở khu an toàn của chúng tôi?!”

Nghiêm Kiệt: “Hừ, trận đấu sắp kết thúc rồi, tất nhiên là chiến thắng quan trọng hơn.”

Nhóm sinh viên năm hai liếc nhau một cái, ra hiệu bằng tay để trao đổi.

—Nội chiến à?

—Bốn người, có xử không?

—Xử xử xử, ba chúng ta mà không xử được bọn nhóc này sao? Tích góp được nhiều điểm như vậy mà.

Ba người đang nghĩ ngợi, tiếp tục đi về phía trước, chuẩn bị tập kích bất ngờ.

Vô số cành lá bị gãy từ những cái cây trên đầu rơi xuống, có người lao từ trên cao xuống, đập trúng nhóm năm hai đang không kịp phòng bị.

“Nhận phải tổn thương, trừ 1 điểm.”

Cùng với tiếng nhắc nhở từ vòng tay, ba người còn đang ngơ ngác, nhưng theo bản năng đã ngoan cường chống cự, sau đó bị Nghiêm Kiệt và Giang Kinh Mặc đuổi theo ấn trở lại thân cây to.

“Mau mau mau! Đè lại!!”

“Anh em, lên!!”

Liêu Lân vẫn luôn quan sát các đội xung quanh, lúc này, những người mai phục khác như một bầy khỉ, lập tức lao tới.

Âm thanh trừ điểm liên tục vang lên.

Mấy người năm hai lúc này mới nhận ra bản thân đã mắc bẫy, chỉ có thể giãy giụa trong hoảng loạn, bảo vệ các vị trí quan trọng.

“ĐM, ĐM!!! Các người chơi xấu!!”

“Đâu có, đây là chiến thuật.” Giang Kinh Mặc nghiêm túc nói, “Mọi người tập kích bất ngờ, cẩn thận dị năng của anh ta đấy, chú ý né tránh!”

Người này có dị năng bọ cạp, bị ấn nằm dưới đất không thể động đậy, chiếc đuôi kim dài đâm ra, nhưng trông thấy họ từ lúc bắt đầu đã chật vật né tránh, thỉnh thoảng lại bị mất vài điểm cho anh ta, rồi bọn họ dần dần trở nên quen thuộc, tránh né gọn gàng, bắt đầu cầm dao huấn luyện từng nhát một ‘cạo’ điểm trên người anh ta.

“Giữa người với người không thể có chút tin tưởng nào sao!!! Các người bao vây chúng tôi để đánh boss à?! Quá xấu xa rồi!! Tâm địa của đám sinh viên năm nhất các người sao mà bẩn thỉu như vậy hả!!”

Đàn anh năm hai bị tấn công kêu gào không ngừng.

Nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn điểm của mình bị ‘cạo’ mất, cuối cùng bị loại trong thảm hại.

“Mẹ nó tôi bị hút máu đến chết luôn!”

Không có lấy một đao trí mạng.

Chỉ có thể nhìn điểm số của họ tăng lên từng đợt.

Khi phát hiện không thể thu hút thêm người nữa, nhóm người Giang Kinh Mặc lại đổi chủ khu an toàn một lần nữa.

Nỗ lực ép hết điểm số của từng sinh viên năm hai đã vất vả kiếm được.

Cuối cùng khi cuộc thi chỉ còn 10 phút, Liêu Lân phát hiện những người còn lại đều đang lao về phía họ.

Một nhóm người vỗ mông chạy đi.

Đám nhóc năm nhất đeo những chiếc vòng tay có điểm số nổi bật bỏ chạy, tạo nên sự tương phản rõ rệt với những sinh viên năm hai ngây ngô chạy về phía bẫy rập, thành công khiến tất cả giảng viên trong phòng điều khiển dại ra.

Ba giảng viên chủ nhiệm của năm hai đều run rẩy.

Ôn Tắc theo dõi toàn bộ quá trình, nhìn Giang Kinh Mặc vui vẻ ‘chạy trốn’ cùng đồng đội, ngây ngẩn xoa mặt.

“Quá chiến, thật sự quá chiến, cá voi sát thủ là kiểu tính cách này sao??”

Còn Điền Nhạc Sơn, người trước đó đã nói đây chỉ là chiến thuật, nhìn ánh mắt của các giảng viên xung quanh, giơ tay che mặt, cũng không nhịn được cảm thán.

“Ôi trời, cái đám xảo quyệt này.”

Quá kích thích.