Địa Ngục Chi Vương Thiên Tài Kiều Phi - Chương 120

topic

Địa Ngục Chi Vương Thiên Tài Kiều Phi - Chương 120 :Mẹ của nạp lan hoà hy

Ngay lúc đó, những người áo đen khác đang lục soát tiểu viện vội vã tiến tới, truyền kết quả tìm kiếm cho người đứng bên Hòa Hy.

Nơi này là vùng đất cạn linh khí, nên dù họ đã tìm khắp cả tiểu viện rộng lớn, cũng không thu được lấy một loại linh thảo hay mảnh thạch tinh nào, huống chi là thứ như Ngọc Châu.

Người áo đen liếc nhìn Hòa Hy đang ngủ say một cách dữ tợn, đột nhiên giơ tay xuống, chuẩn bị siết cổ nàng.

Hòa Hy sợ hãi quan sát từ trong không gian. Lúc này, nàng cảm nhận rõ sát ý từ người kia. Hắn tỏa ra vẻ ghét bỏ và căm thù, như muốn xé xác nàng thành từng mảnh.

Tất cả mái tóc mềm của Hòa Hy dựng đứng, nàng gắng sức kìm cơn thôi thúc muốn thoát ra khỏi không gian. Nhưng ngay khi chuẩn bị hành động, nàng nghe người đàn ông đột nhiên cất giọng trầm khàn, “Không ngờ từ người tuyệt sắc như cô, dòng máu còn sót lại lại là phế vật, số phận bị người khác bắt nạt như thế này. Nếu lúc đó cô nghe lời ta… hehe, bây giờ mọi chuyện đã tới mức này, không biết cô có hối hận không!”

Nói xong, hắn rút tay, thốt ra một tiếng “Rút lui” trầm thấp rồi rời khỏi phòng.

Khi Hòa Hy chắc chắn rằng tất cả kẻ xâm nhập đã đi, thần thức nàng rời không gian, trở về cơ thể.

Chạm vào cổ vẫn còn lạnh buốt, một tia nghi ngờ lóe lên trong lòng nàng. Ý nghĩa câu nói cuối cùng của người đàn ông đó là gì? Người tuyệt sắc đó… phải chăng là Mẹ của Nạp Lan Hòa Hy?

Tuy nhiên, mẹ của Nạp Lan Hòa Hy rõ ràng là tiểu thiếp của Nạp Lan Tranh Trạch. Nếu bà thực sự là tuyệt sắc vô song, sao lại chấp nhận làm thiếp người khác?

Trước đây, nàng cứ nghĩ Nạp Lan Hòa Hy là con gái của một tiêủ thiếp không được sủng ái trong Nạp Lan phủ. Nhỏ bé, hèn mọn, nhút nhát, chẳng có chút thiên phú tu luyện nào, ngay cả người hầu thấp kém cũng chẳng mảy may để ý tới. Thế nhưng bây giờ, hóa ra thân phận của Nạp Lan Hòa Hy… không hề đơn giản?

Hòa Hy băn khoăn, đứng dậy quan sát từng góc tiểu viện.

Hành động của bọn người áo đen rất thận trọng. Dù đã đào bừa ba hố xung quanh sân, đồ vật trong nhà vẫn gần như nguyên vẹn, mọi người vẫn ngủ say.

Rốt cuộc, bọn người áo đen đó đang tìm kiếm thứ gì?

---

Ngay lúc này, nhóm người áo đen mà Hòa Hy băn khoăn đang nhanh chóng len lén vào thành Yên Kinh, nhảy từ mái nhà này sang mái nhà khác.

Chỉ vài hơi thở sau, họ đã đến trước một tòa dinh thự lớn của một quan chức cấp cao. Lãnh đạo nhóm người áo đen cởi mặt nạ, xé bỏ bộ y phục đen, sải bước qua cánh cửa bên hở nửa. Ba người còn lại lặng lẽ ẩn mình, không vào sân.

Trên cổng dinh thự treo một tấm biển uy nghiêm với hai chữ… “Nạp Lan phủ”. Lãnh đạo nhóm người áo đen chính là danh y số một, nổi tiếng và xuất chúng của thành Yên Kinh – Nạp Lan Tranh trạch.

Khuôn mặt Nạp Lan tranh trạch âm u khi bước vào phòng nghiên cứu, xác nhận xung quanh không có ai, rồi nhanh chóng tiến tới trước một kệ gỗ đỏ, dùng một tay xoay một chiếc bình bình thường vài lần.

Chỉ một lúc sau, kệ gỗ phát ra tiếng “ka ka”, dịch sang trái phải, lộ ra một căn phòng trống.

Trong phòng bày một lò chế đan đơn giản cùng vài dụng cụ tinh luyện, bên trái là cầu thang xoắn dẫn xuống dưới. Trước lò chế đan treo một bức tranh phụ nữ xinh đẹp.

Nạp Lan Tranh trạch chậm rãi tiến tới, mắt dán chặt vào bức tranh.

Trên giấy ngả vàng, hiện lên hình ảnh người phụ nữ xinh đẹp đến mức khiến người ta phải dừng lại và thở hổn hển. Lông mày dài uyển chuyển, đôi mắt phượng, mũi thanh tú, làn da trắng như tuyết, nét mặt lạnh lùng và thờ ơ, khiến bà tựa nữ thần chín tầng mây. Một người cao quý như vậy đương nhiên sẽ không bận tâm đến người thường.