Đúng Là Một Cô Gái Ngoan - Chương 60

topic

Đúng Là Một Cô Gái Ngoan - Chương 60 :Dẫm Biển Xưng Vương - "Cùng Kỳ"
Tây Tử Thành – Căn hộ Hồ Cảnh.

Đoạn Tư Minh toàn thân mồ hôi bước ra khỏi phòng tập boxing trên tầng dưới, sau khi tắm xong, vừa ra khỏi phòng đã thấy Trạm Tường ngồi ở phòng khách.

Trên tay Trạm Tường cầm một bức tranh, hỏi: "Anh Minh, em mang về rồi. Treo lên nhé?"

Đoạn Tư Minh liếc sơ, cau mày: "Xấu muốn chết! Gỡ khung, gấp lại đi! Bẩn mắt tôi!"

Trạm Tường không nói hai lời, lập tức tháo tranh.

Đoạn Tư Minh nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Trời xanh, không khí trong lành.

Không biết... cô ấy có nhớ anh không?

Chắc là không nhớ.

Anh không nhắn, cô cũng chẳng bao giờ chủ động.

Chà, vậy là thật sự chia tay rồi nhỉ?

Khốn kiếp! Nghĩ đến lại thấy tức!

Răng rắc! — Trạm Tường vẫn đang tháo khung tranh.

Anh nói: "Anh Minh, giới thế gia ở Tây Tử Thành định ra tay với anh. Họ đã điều tra ra quán bar rồi."

Đoạn Tư Minh: "Quán bar? À, quán 'Thủy Địa' hả?"

Anh suýt nữa quên mất mình còn mở quán bar...

Trạm Tường cười: "Bar không sao đâu. Họ cũng chỉ điều tra được đến đó thôi. Nhưng chúng ta có cần ở Tây Tử Thành nữa không? Hay đổi thành phố khác chơi? Dù sao Hương Giang cũng dọn dẹp xong rồi. Nghiêm Thiên Tả ngày nào cũng cằn nhằn với em đấy. Hay mình dẫn anh ấy đi du lịch khắp nước cho xả hơi?"

Đoạn Tư Minh im lặng một lát, không đáp.

Trạm Tường quan sát sắc mặt anh, nói: "Dù sao Nhị tiểu thư nhà họ Lộc cũng không còn ở đây, ở lại cũng buồn. Chờ cô ấy về rồi tính tiếp?"

Đoạn Tư Minh: "Về Hương Giang trước đã. Tiệc mừng của gia tộc tôi còn chưa đi."

Trạm Tường đã tháo xong khung tranh, hỏi: "Vậy bức này gấp lại mang theo nhé?"

"Ừ." – Đoạn Tư Minh vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, thờ ơ trả lời.

Ngay lúc này...

"Ơ?" – Trạm Tường bỗng kêu lên một tiếng ngạc nhiên.

Đoạn Tư Minh quay lại nhìn.

Chỉ thấy mặt sau bức tranh, một tờ giấy lặng lẽ bay ra từ trong lớp lót — nhẹ nhàng, chao đảo rơi xuống.

Trạm Tường định đưa tay đỡ lấy, nhưng vừa liếc nội dung, tay khựng lại giữa không trung.

Một bàn tay khác, thuôn dài, mạnh mẽ, vươn ra đón lấy tờ giấy đó.

Đoạn Tư Minh nắm lấy mép tờ tranh, cau mày ngắm kỹ.

Trạm Tường đứng cạnh ngây người, há hốc mồm nhìn trân trối.

Đó là một bức tranh thủy mặc.

Trên một tờ giấy không lớn, một con quái thú nửa hổ nửa báo từ biển đen phóng lên, há to miệng đầy răng nanh sắc nhọn, nhe ra cả hàm răng máu ghê rợn.

Theo tiếng gầm rú của nó, mặt biển mực cuộn sóng dữ dội!

Sau lưng nó là đôi cánh đang cháy, cũng là màu mực đen. Lửa đen từ đôi cánh lan rộng, như xé toạc bầu trời!

Cả bức tranh là một tông màu đen, đậm nhạt tương phản. Chỉ có một điểm màu: Đôi mắt.

Giữa tranh thủy mặc, một màu đỏ rực duy nhất.

Đỏ như lửa!

Giữa con mắt ấy là một đường đồng tử dọc đen nhánh.

Nét chấm phá tuyệt đỉnh!

Ánh mắt ấy nhìn chòng chọc vào người xem tranh, như muốn xuyên phá chiều không gian, bước ra khỏi bức tranh.

Mang theo hung tàn, bá đạo, và sự khinh đời đầy ngạo nghễ.

Người xem tranh theo phản xạ sẽ né mắt, không dám đối diện.

Quái thú dang cánh, gầm thét trên mặt biển — không phải thức tỉnh...

Mà là: Dẫm biển xưng vương!

Đây không còn là một bức tranh.

Mà là một loại ý chí sắp phá khung tràn ra!

Trạm Tường không kìm được cảm thán: "Mẹ nó! Anh Minh! Bức này... quá đỉnh!"

Đoạn Tư Minh không đáp, mắt ánh lên sự kinh diễm khó giấu.

"Con gì vậy ta? Nửa hổ nửa báo, vừa ngầu vừa lạ!" – Trạm Tường tiếp tục xuýt xoa.

Đoạn Tư Minh: "Quái thú Thần Thoại – Cùng Kỳ (穷奇), một trong Tứ Đại Hung Thú."

"Quái thú Cùng Kỳ?! Vừa hung vừa ngầu! Gầm rú xưng vương! Đúng kiểu đỉnh của đỉnh!" – Trạm Tường phấn khích.

Đoạn Tư Minh: "Phong cách thủy mặc, Guo Chao (quốc triều)."

"Trời đất! May mà chúng ta về nước phát triển, đám 'Đầu Bạc Ưng' bên kia không có mấy thứ nghệ thuật kiểu này đâu!" – Trạm Tường cảm thán.

Đoạn Tư Minh vẫn dán mắt vào tranh. Lâu thật lâu.

Đột nhiên...

"Khoan đã!!!" – Trạm Tường như chợt tỉnh, hét lên: "Anh Minh! Bức này là của Nhị tiểu thư họ Lộc vẽ hả?!"

Vừa dứt câu, anh ta lại nhìn sang bức "kẹo bông gòn"... chết lặng.

Thật sự cùng một người vẽ à?!

Chênh lệch trời – vực thế này!

Đoạn Tư Minh bắt đầu tìm... chữ ký tác giả.

Mắt anh dừng ở đôi cánh đang cháy.

Ở đó — lửa chính là chữ.

Chữ viết bằng thể Thảo – thể Cuồng Thảo. Chiếm gần 1/5 khổ tranh!

Một chữ: 野 (Dã)

Nét bút phóng khoáng, sắc lẹm, toát lên sự bất kham và ngông cuồng.

Đoạn Tư Minh nhìn chằm chằm vào chữ đó, như bị đóng đinh tại chỗ.

Một lúc lâu sau...

Anh quay phắt người lại, nhìn lên bức tranh trên tường: 《Phá Hiểu – Rạng Đông》

Phong cách y hệt!

Ngay cả kiểu viết chữ — rõ ràng cùng một người.

Hóa ra...

Tên "Lí Dự (裏予)" chỉ là ký hiệu trá hình!

Tác giả thật sự: "野" (Dã) Cũng là chữ trong tên cô: Lộc Minh Dã.

Không có họa sĩ "Lí Dự". Chỉ có họa sĩ "Dã"!

Chính là cô!

Đoạn Tư Minh sững người.

Thì ra là cô?!

Nửa năm trước, cô vẽ 《Phá Hiểu》để tỏ quyết tâm.

Giờ đây, cô lại vẽ 《Cùng Kỳ》 để phô bày dã tâm.

So với 《Phá Hiểu》, bức này mạnh hơn hẳn một tầng.

Không lạ gì khi cô đánh giá 《Phá Hiểu》vô giá trị! 《Cùng Kỳ》 thực sự là ngang trời rạch mây!

Lúc này...

Anh rốt cuộc hiểu được tâm trạng của cô.

Cô rốt cuộc đã trải qua chuyện gì?

Để đến mức phải cứu lấy chính mình bằng mọi giá?

Không chờ ai cứu, mà tự biến mình thành quái thú!

Không phải thuận gió rẽ sóng. Cũng chẳng được thần linh cứu độ.

Mà là hóa thành yêu nghiệt, nhập ma điên cuồng!

Phô ra móng vuốt, tung cánh — tạo nên cuồng phong!

Phải rồi...

Cô từng nói: "Tôi sẽ trở thành hải quái và bão tố."

Tự mình gây sóng gió, để chiến đấu.

Thế giới này sao lại có loại phụ nữ như cô?!

Dám phủ định toàn bộ quá khứ. Dám xé rách chính mình để tái sinh.

Dám lột xác nghịch hướng – một cách điên cuồng!

Quyết tâm và dũng khí đó, quá mức động trời!

Đoạn Tư Minh nhắm mắt lại, ngực trầm xuống, giọng khàn khàn: "Tôi sắp điên rồi..."

Im lặng thật lâu.

Lâu đến mức Trạm Tường cũng không dám thở mạnh.

Lúc này, điện thoại rung lên.

Trạm Tường nhìn qua, rồi rón rén đi ra ngoài.

Vài phút sau.

Anh cầm điện thoại quay lại, hỏi: "Anh Minh, em gái nhà họ Từ gọi. Gặp không?"

Đoạn Tư Minh mở mắt, bình tĩnh lại: "Ai?"

Trạm Tường nhỏ giọng: "Từ Tố Nguyệt – bạn duy nhất của Nhị tiểu thư ở Tây Tử Thành. Gặp chứ?"

Đoạn Tư Minh khoác áo lên: "Gặp." 2