Địa Ngục Chi Vương Thiên Tài Kiều Phi - Chương 100
topicĐịa Ngục Chi Vương Thiên Tài Kiều Phi - Chương 100 :Người từ Nạp lan phủ
Nam Cung Duệ cúi xuống nhìn cô, nở nụ cười dịu dàng và ấm áp.
Ngoài ra, tất cả các loại điểm tâm mà tiểu nha hoàn của nàng từng nhắc, ta muốn nếm thử hết. Ừm, tạm thời như vậy.
Nói xong, hắn không đợi Hòa Hy trả lời mà xoay người lên xe ngựa. Hòa Hy đứng một mình trước cổng sân, nghiến chặt răng đầy tức giận.
Tạm thời như vậy? Tên khốn này nghĩ mình là ai chứ?!
---
Điều khiến Hòa Hy phiền muộn nhất chính là, một lời của Diêm La Vương lại thật sự như thánh chỉ, khiến người ta không thể chống lại.
Từ ngày đó trở đi, cứ cách vài hôm, Nam Cung Duệ lại tới sân nhỏ của cô ăn trực. Hắn nói đó là phần thưởng ứng trước cho công lao của mình.
Ngay cả khi hắn bận không tới được, hắn cũng sai Bạch Hổ đến lấy phần đồ ăn đã đóng gói sẵn. Việc ấy khiến Bạch Hổ, người vừa nhiều chuyện vừa ham ăn, dần trở nên quen thuộc với những người trong sân viện này.
Sau khi được ăn món do Hòa Hy đích thân làm, Bạch Hổ từ xem thường chuyển thành bội phục. Trước kia còn khinh thường nàng, nay lại nịnh nọt lấy lòng.
Cứ như vậy hơn nửa tháng, cho đến một ngày, tin tức về Nam Cung Duệ đột nhiên ngừng hẳn. Ngay cả việc Bạch Hổ tới lấy đồ ăn cũng thưa dần.
Khi Hòa Hy hỏi Bạch Hổ về tung tích của Nam Cung Duệ, cậu ta chỉ đáp qua loa. Ánh mắt lại chứa sự cảnh giác và nghi ngờ, như đang cố ý đề phòng nàng, khiến Hòa Hy cảm thấy khó chịu.
Hôm nay khi đến lấy thức ăn, thấy cả Hòa Hy lẫn Tiểu Lệ đều không để ý tới mình, Bạch Hổ ngượng ngập bước lại gần.
Công tử tịch Nguyệt, dạo này Chủ Tử thật sự rất bận nên không thể ghé qua. Nhưng dù bận đến đâu, người vẫn dặn ta phải chăm sóc công tử.
Hòa Hy chỉ hờ hững đáp một tiếng:
Ồ.
Không giận, cũng không vui. Cứ như đang nói về người không quan trọng.
Nhớ tới việc Chủ Tử rất xem trọng thiếu niên này, tim Bạch Hổ siết lại, mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng.
Tất cả đều là lỗi của Thanh Long và Chu Tước. Hai người họ liên tục cảnh báo Bạch Hổ phải cảnh giác với kẻ lạ có ý đồ với Chủ Tử. Hơn nữa, hiện tại Chủ Tử đang ở thời khắc quan trọng nhất, nên thái độ của Bạch Hổ đối với Tịch Nguyệt vô thức trở nên lạnh nhạt.
Kết quả là khi đem thức ăn đến cho Chủ Tử hôm đó, sắc mặt Chủ Tử lại trầm xuống.
Rõ ràng linh thực hôm đó giống hệt mọi ngày: mùi, vị, hình dạng đều hoàn hảo, linh lực cũng dồi dào. Vậy mà không hiểu sao Chủ Tử lại nhận ra mùi vị khác đi, thậm chí chỉ qua hương vị mà biết được Tịch Nguyệt không vui?!
Kể từ hôm đó, mặc kệ Thanh Long hay Chu Tước có nói thế nào, Bạch Hổ không dám lạnh nhạt với Tịch Nguyệt dù chỉ một chút.
Cậu chưa bao giờ thấy Chủ Tử để tâm một người đến mức này, bất kể người đó là nam hay nữ.
Vì thế, chỉ cần người ấy là người Chủ Tử để trong lòng, Bạch Hổ thề sẽ bảo vệ.
Huống chi, đồ ăn của tịch Nguyệt quá ngon. Nếu đắc tội nàng, chẳng phải đời này cậu không còn được ăn nữa sao?!
Bạch Hổ còn đang miên man suy nghĩ thì đột nhiên thấy Vú nuôi Trần hốt hoảng chạy tới. Gương mặt hiền lành thường ngày nay lại đầy hoảng loạn, vừa chạy vừa kêu lên:
Tiểu thư, tiểu thư. Người của Nạp Lan phủ đến rồi!
Nỗi sợ Nạp Lan phủ đã để lại ám ảnh quá sâu trong lòng bà. Dù hiện tại tiểu thư đã mạnh hơn trước, bà vẫn không thể kiềm chế nỗi sợ hãi. Vì quá hoảng loạn, bà không để ý đến Bạch Hổ mà gọi theo cách thường ngày.
Bạch Hổ mở to mắt nhìn Hòa Hy.
Cậu vốn đã nghi ngờ, nhất là sau những lời ám chỉ của Chu Tước, rằng Công tử Tịch Nguyệt thật ra là nữ. Nhưng... trên đời này, lại có thể tồn tại kỹ thuật thay đổi dung mạo thần kỳ như vậy sao?